Ngã dục phong thiên bns

Chương 340 : Nhất khí hóa tam thanh

Mạnh Hạo bay trước, theo sau là hơn một trăm tu sĩ gào thét, khí thế kinh người. Trong linh thức của Mạnh Hạo, hắn phát hiện hướng bỏ chạy của lão tổ tam đại tông môn hoàn toàn ngược lại, tốc độ di chuyển rất nhanh, hẳn là phải dùng bí thuật hay thủ đoạn đặc biệt nào đó. “Ba phương hướng…”, Mạnh Hạo hừ lạnh, tay phải nâng lên chỉ xuống mặt đất. Mặt đất hiện lên từng âm thanh chuyển động mà người thường không thể phát hiện, chỉ có Mạnh Hạo là nhìn rõ từ dưới đất đang xuất hiện rất nhiều hư ảnh, tiếp đó là lượng lớn yêu khí gào thét mà tới, bao quanh Mạnh Hạo rồi ngưng tụ lại. Ngay sau đó, lượng yêu khí ấy hóa thành hai thân hình mơ hồ không thấy rõ hình dnags, chỉ thấy khí tức phát tán ra ngoài. Trong mắt những người khác, xung quanh Mạnh Hạo vẫn chỉ là một mảnh trống trơn. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải vung mạnh. Hai huyết thân hóa thành hai màn sáng màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn, hình thành hai thân ảnh dung hợp cùng yêu khí tạo nên khí thế kinh người. Phương pháp dung hợp này là do Mạnh Hạo nghĩ ra, không khác gì thân ngoại hóa thân của hắn. Không những hắn có thể dùng ý thức điều khiển mà mọi hành động đều diễn ra tùy tâm hắn. Dù chiến lực hóa thân không bằng bản tôn, sau khi huyết thân dung hợp với yêu khí thì trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra lực lượng cường đại, tam đại lão tổ dù ở thời kỳ cực thịnh cũng khó lòng dùng sức mà ngạnh kháng. Hiện giờ Mạnh Hạo phát hiện trong ba người, trừ tu sĩ đầu to ra, hai người còn lại đều là cung đã giương hết tầm, tu vi bị tổn thương nghiêm trọng, sức chiến đấu đang ở mức thấp nhất. Linh thức của Mạnh Hạo lại có thể điều khiển cùng lúc hai hóa thân, dù có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì hắn vẫn có cách giải quyết. Lúc này, ý thức của hắn truyền ra, hai hóa thân chia thành hai hướng, vừa gào thét vừa lao đi. Theo sự an bài của Mạnh Hạo, hơn một trăm tu sĩ theo sau hắn cũng phân tán, hóa thành ba nhóm, trong đó hai nhóm tách ra bay theo hai hóa thân. Mạnh Hạo ngẩng đầu, linh thức hướng về ba vị thượng tổ. Hắn mang theo hơn năm mươi người đuổi theo tu sĩ đầu to. “Các ngươi đuổi giết Mạnh mỗ mấy ngày, lại cường ngạnh tấn công trận pháp bảo vệ động phủ của ta, há có thể để cho các ngươi trốn đi như vậy!” Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ. Những người này đã muốn chết, hắn tất nhiên sẽ không mềm lòng. Huống gì bọn chúng đã thấy điều không nên thấy. Kết cục chờ đợi chúng chỉ có thể là cái chết. Mang theo sát cơ, đám người Mạnh Hạo bay đi với tốc độ rất nhanh. Cùng lúc ấy, tại một hướng khác, lão giả tóc đỏ đang tái mặt, bỏ chạy rất nhanh. Những chuyện xảy ra trong ngày hiện lên trong đầu lão. Từ lúc đuổi giết tới phá trận, rồi thiên kiếp diễn ra, sau đó mấy trăm người đi cùng, trong chốc lát tử vong gần hết. Bản thân lão là tu sĩ Kết Đan, hiện giờ đã trọng thương, mười thành tu vi vi giờ chỉ phát huy chưa tới một nửa. Quan trong hơn là túi trữ vật của lão đã trống trơn, không có đan dược, không có pháp bảo, không có gì để khôi phục thực lực được. Trong lòng lão dâng lên một cảm giác bi thương, sau đó là hối hận vô cùng. Lão hối hận nhưng vẫn không thể tin, tình hình lại biến chuyển nhanh như vậy. “Phải trốn nhanh một chút, bế quan tu hành đợi ngày sau khôi phục tu vi rồi triệu tập đạo hữu diệt sát người này sau…” Ánh mắt lão lộ ra một tia tàn nhẫn. Hắn tin, chỉ cần nói ra chuyện đối phương luyện chế được đan dược Kim sắc, cả đất Mặc Thổ này sẽ có rất nhiều tu sĩ tự nguyện cùng lão đi đuổi giết. Hơn nữa, có thể tin ấy còn đưa tới một vài lão quái Nguyên Anh nữa. Mấy người này thần thông quảng đại, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hai tròng mắt lão vằn lên từng tia máu trong lúc thân thể vẫn không ngừng lao về phía trước. Đột nhiên, trong lòng lão xuất hiện một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cơ thể đang lao nhanh về phía trước bị lão cưỡng ép di chuyển lệch hướng. Vừa lúc lão chuyển đi, một đạo huyết quang gào thét lướt qua với tốc độ cực nhanh, làm không khí gợn lên từng cơn sóng khiến lão biến sắc, trái tim nhảy loạn. Vừa rồi, nếu lão chậm một chút thì sợ là đã mất mạng rồi. “Vỡ!” Lúc đạo huyết quang nổ tung, từ trong hư vô vang lên âm thanh băng lãnh. Đạo huyết quang này hóa thành một làn sóng trùng kích mãnh liệt tản ra bốn phía. Thân thể lão giả tóc đỏ hứng chịu xung lực của vụ nổ thì bay lùi về sau, từ miệng trào ra máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Lão quay người trông thấy huyết sắc thân ảnh. Thân ảnh này có mái tóc đỏ rực, trường bào màu đỏ, làn da cũng màu đỏ đang chậm rãi đi tới. Bên trên thân ảnh này còn có một luồng khí tức mãnh liệt mà lão không nhìn rõ nhưng có thể cảm nhận được, và nó khiến lão thực sự sợ hãi. Tu vi thân ảnh này lão không nhìn thấu! Đôi mắt huyết sắc thân ảnh nhìn như vô thần nhưng ánh mắt lại linh động vô cùng quỷ dị. Nhất thời lão không biết thân ảnh này là một tu hành giả nào đó hay chỉ là một con khôi lỗi. “Các hạ là ai?” Trong lòng lão chứa đầy ủy khuất. Thời kỳ toàn thịnh lão chắc sẽ không để ý, chỉ là hiện giờ bị thương quá nặng, túi trữ vật không còn nên đối đầu với người nào lão cũng rất bất lợi. “Ngươi quên Mạnh mỗ nhanh vậy sao? Không phải ta là người dù ở chân trời góc bể ngươi cũng phải đuổi giết hay sao?” Hai mắt thân ảnh chấn động, lộ ra quang mang giống hệt ánh mắt của Mạnh Hạo. Vừa nghe những lời này xong, sắc mặt lão đại biến, thân thể không tự chủ được lui lại sau rất nhanh, trong lòng hoảng sợ. “Là hắn! Sao có thể… Sao hắn có được khôi lỗi như vậy? Cái này… không phải là Thân Ngoại Hóa Thân?” Nghĩ tới đó, lão giả tóc đỏ thấy đầu óc quay cuồng, trên mặt không còn chút huyết sắc. Thân Ngoại Hóa Thân không phải là thuật pháp tu sĩ Kết Đan có thể nắm giữ được. Đây là thần thông chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể thi triển. Trong lúc lão bỏ chạy, âm thanh chạy bộ rầm rầm hiện ra, sau đó khói đen xuất hiện bao phủ bốn phía. Hơn năm mươi tu sĩ đi theo dùng trận pháp do Anh Vũ truyền vây chặt lão. “Ta đã chọc phải gia hỏa nào thế này…”. Da đầu lão run lên, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng xen lẫn với điên cuồng. Cùng thời gian ấy, ở một hướng khác. Lão tổ Hán Thủy Tông - lão giả mặt rỗ cũng đang rơi vào tình huống tương tự, đấy lòng mặn chát. Chung quanh lão bị màn sương đỏ bao phủ, bên ngoài là hơn năm mươi tu sĩ chạy trốn hình thành lên màn sương. Đối diện lão là một thân ảnh màu huyết sắc không thấy rõ mặt, chỉ có đôi mắt màu máu đỏ rực. Đôi mắt không ẩn chứa chút cảm xúc nào, tất cả chỉ là lạnh lùng và vô tình. Gương mặt lão tái nhợt. Tu vi của lão vốn yếu nhất trong ba người. Dù là Kết Đan hậu kỳ nhưng hiện giờ đã trọng thương, khe hở Kết Đan tràn ngập trong cơ thể. Lực lượng lão có thể phát ra không quá ba thành. “Việc này chỉ là hiểu lầm, tại hạ…. Lão hơi chần chừ, đang muốn mở miệng nói tiếp thì tiếng nổ vang lên quanh quẩn, sương mù hoàn toàn bao trùm lão. Ở một hướng khác, Mạnh Hạo đang giữ vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa không trung, trước mặt hắn là tu sĩ đầu to đang không ngừng run rẩy, liều mạng chạy hết tốc lực. Hắn phun ra máu tươi, không biết dùng bí pháp gì mà tốc độ càng lúc càng nhanh. Sau khi truy kích một lúc, Mạnh Hạo nhíu mày phát hiện dù mình dùng toàn lực cũng không thể đuổi kịp đối phương, chỉ có thể giữ một khoảng cách nhất định. “Người này dùng thuật pháp gì, làm sao có thể có được tốc độ thế này!” Hai mắt hắn lóe lên, tay phải nâng cao chỉ về phía trước. “Yêu Phong, đệ bát cấm!” Trong nháy mắt ngón tay hắn rơi xuống, trời đất chấn động, một cỗ lực lượng kỳ dị tản ra lao về phía tu sĩ đầu to. Sắc mặt đối phương đại biến, nhưng ngay sau đó Mạnh Hạo lại giật mình khi thấy đối phương phun ra một ngụm máu tươi, không biết dùng thủ đoạn gì mà chỉ sau một chớp mắt đã thoát khỏi. Điều này khiến Mạnh Hạo động lòng. “Chết tiệt! người này mới đột phá tu vi Kết Đan trung kỳ, tuy có thể xuất ra đan khí nhưng thực lực quá biến thái. Vừa rồi hắn tung ra thuật pháp gì khiến ta phải thi triển cấm thuật truyền thừa vậy.” Tu si đầu to cảm thấy lạnh lẽo. Vừa rồi Mạnh Hạo nhìn thấy hắn nhẹ nhàng thoát ra như thế, nhưng trên thực tế cấm thuật đã gây ra tổn thương rất lớn với hắn. Thương thế trên người hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn. “Không thể tiếp tục như thế này được. Cứ như vậy, không cần đối phương ra tay, sớm muộn gì ta cũng bị thương thế hại chết.” Tu sĩ đầu to cắn răng, đang bay về phía trước thì đột ngột dừng lại, tay phải vỗ vào túi trữ vật lấy ra một nắm những nửa hạt gạo trắng nõn, hướng ra ngoài vung lên. Hai tay lão bấm niệm pháp quyết, liên tục chỉ vào những điểm khác nhau. “Ánh sáng hạt gạo mau biến ảo thành Thiên Binh!” Theo lời hắn nói, tiếng nổ quanh quẩn vang lên. Những hạt gạo biến hóa thành một con sống lớn, màu sắc liên tục thay đổi sau đó trở thành màu đen, huyễn hóa ra hơn một trăm huyễn ảnh ác quỷ. Cổ tu sĩ này đỏ tía, cái đầu to rịn mồ hôi, hô hấp dồn dập. Để thi triển thuật pháp này, hắn phải chịu thương thế không nhẹ, không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi. Hắn biết không thể giết được đối phương, chỉ mong có thể ngăn trở mà trốn thoát. Nhưng hơn một trăm ác quỷ bay về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lại chỉ lạnh nhạt nói. “Chút tài mọn!” Đan khí trên đỉnh đầu hắn bạo phát, kim sắc đan khí hóa thành tinh không, ngôi sao kim sắc lóng lánh hóa thành từng đạo kim quang tràn ra ngoài, lao về phía hơn một trăm huyễn ảnh ác quỷ. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hơn một trăm ác quỷ không thể ngăn cản Mạnh Hạo, tất cả kêu lên thảm thiết rồi tiêu tán. Tu sĩ đầu to biến sắc, nhanh chóng bỏ chạy. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, từ từ hạ xuống. Hai mắt tu sĩ đầu to lộ ra một tia điên cuồng, giống như sẵn sàng liều mạng. Tay trái lão bấm pháp quyết, tay phải lấy pháp bảo từ trong túi trữ vật ra. Trong lòng hắn cảm thấy đắng chát, tự nhủ hôm nay nhất định phải liều chết may ra mới có một đường sinh cơ.