Ngã dục phong thiên bns
Chương 339 : Có thù tất báo
Đột nhiên, vạn dặm mây đen trên bầu trời chợt quay cuồng, tiếng sấm nổ vang kinh thiên động địa, tia chớp lóe sáng hỗn loạn, rồi một cỗ khí tức kinh khủng đến cực điểm từ trên bầu trời xuất hiện. Khí tức này như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, khí tức này, dường như xuất hiện muốn diệt sát triệt để bất kì kẻ nào mà trời đất này không chấp nhận.
Cho dù là phải hủy diệt cả vạn dặm nơi này, cũng nhất định phải tru sát!
Mạnh Hạo ngẩng mạnh đầu, nhìn lên kiếp vân cuồn cuộn vô biên vô hạn trên bầu trời, tựa như hắn có trở nên cường đại đến thế nào đi nữa, thì dưới lôi đình của Thiên khung này cũng sẽ nhất định bị diệt sát!
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra kim quang mạnh mẽ, sau khi trở thành hoàn mỹ Kim đan, bản thân hắn đã có sự khác biệt rất lớn với khi còn là Trúc cơ. Hắn cảm nhận được những biến hóa của thân thể, cảm nhận được cả một đầu Đại đạo mở ra trước mặt mình.
Nhưng điều kiện tiên quyết nhất, hắn cần phải vượt qua được trận thiên kiếp diệt sát này!
“Chết tiệt, Ngũ gia liều mạng. Tên chủ tử này cũng không giống người bình thường, cũng không thể để hắn bị lừa bịp như vậy mà chết đi như những lần trước được. Tuy rằng cơ duyên tạo hóa của tên này so với Ngũ gia ta thì quá là ít đi, nhưng nhiều năm như vậy chúng ta cũng không tìm ra được kẻ nào có nhiều tiềm lực hơn tên này được cả!
Chính là hắn rồi, chết tiệt! Con em ngươi, phải là ngươi rồi a!
Ngũ gia liều mạng, phải giúp ngươi trì hoãn Thiên kiếp!” Anh vũ cuồng nộ rống lên. Nó ngẩng đầu lên đưa hai mắt đã đỏ lòm nhìn lên bầu trời đầy mây đen, thân thể cũng mạnh mẽ thoáng xông ra. Sau khi đưa móng vuốt biến ra một tấm băng vải đen che kín mắt phải của mình, nó liền nhanh chóng xông ra ngoài.
Ngay lúc Anh Vũ vừa bay ra, lôi đình trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ lại thành một đạo Lôi kiếp màu đỏ có kích thước to lớn hơn hẳn so với tia chớp của Đan kiếp lúc nãy rất nhiều, rồi ầm ầm hàng lâm.
Mái tóc Mạnh Hạo bay tứ tán, toàn thân chấn động, hồ nước dưới chân sôi trào dữ dội rồi đồng loạt bắn lên trên không, hóa thành vô số bọt nước màu vàng kim. Đôi mắt của hắn đỏ bừng như bị xé rách ra.
“Anh Vũ!” Mạnh Hạo gầm nhẹ. Cùng lúc đó trong đầu hắn bất chợt hiện lên một đoạn phương pháp thu liễm ý thức mà Anh Vũ đã truyền cho từ trước, bèn nhanh chóng vận chuyển. Trong phút chốc đó, kim quang trên người hắn cũng tiêu tán đi, hết thảy khí tức bên ngoài cũng biến mất, cả người hắn héo rũ xuống, hai mắt trở nên vô thần.
Trong nháy mắt, Anh Vũ chợt bay lên không trung, rồi nó như phát cuồng mà gào to một tiếng.
“Man thiên!”
Sau tiếng gào thét của Anh Vũ, toàn thân nó lập tức bộc phát ra vô số ánh sáng tạp sắc tản ra xung quanh. Mấy trăm tên tu sĩ xung quanh chợt run rẩy toàn thân , trên đỉnh đầu của bọn chúng đột nhiên có một đạo khí tức bay lên cao, rồi nhưng tụ lại với nhau tại một chỗ trên không trung, hình thành nên một tấm lưới lớn.
Tia chớp màu đỏ kia buông xuống, trong tích tắc chợt khựng lại như đang do dự, dường như không tìm được khí tức của Mạnh Hạo đâu cả.
“Cực Yếm, con em ngươi, còn không mau giúp ta!” Anh Vũ rống to.
Bì Đống xoắn xuýt một chút, rồi cả người chợt phịch một tiếng, hóa thành ngàn vạn thân ảnh. Mỗi thân ảnh này đều là hư ảo bay thẳng lên bầu trời, tạo thành một tấm lưới lớn thứ hai.
Ngay thời khắc này, kiếp vân trên bầu trời trở nên cuồn cuộn, từng đạo tia chớp lóe lên rồi tràn ra tám hướng như đang tìm kiếm khí tức của Mạnh Hạo.
“Cũng may bản thể của tên Quý Thiên này đã ngủ say, chỉ còn một đám ý thức tồn tại. Dấu diếm bản thể ngươi thì hơi quá sức, bất quá lừa gạt cái đám ý thức của ngươi? Ngũ gia không gì không biết, chỉ cần gắng gượng qua ba ngày, coi như hoàn thành trì hoãn lần này!” Vẻ mặt Anh Vũ đầy ngạo nghễ. Vừa nói xong thì tia chớp màu đỏ kia mạnh mẽ đánh thẳng xuống tấm lưới lớn kia mà không tiếp tục tìm kiếm khí tức của Mạnh Hạo nữa.
Một tiếng ầm vang, tấm lưới lớn hư ảo này lập tức nát bấy. Mấy trăm tu sĩ xung quanh Mạnh Hạo đều đồng thời phun ra máu tươi. Trong tích tắc này, ngoại trừ mấy tên lão tổ Tam đại tông môn, còn lại mấy trăm tên tu sĩ này…trong khoảng khắc đó toàn bộ thân thể bọn họ đều sụp đổ.
Mà tam lão kia cũng phải há miệng phun ra máu tươi, cả người trở nên uể oải, Kim đan trong cơ thể cũng xuất hiện khe nứt như muốn nát vụn ra. Lúc này, ánh mắt của bọn họ cũng đã thanh tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi đến cực điểm, rồi không chút do dự mà nhanh chóng rút lui. Da đầu bọn hắn lúc này cũng run lên, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là chạy trốn!
“Con em ngươi, thế nào mà không tìm ra ý thức chính chủ lại đánh loạn ở đây chứ, ngươi, ngươi, ngươi…Chơi xấu a, Ngũ gia cũng vậy! Ta sẽ làm chết ngươi, Kiếp vân thì làm như thế nào vậy, Ngũ gia ta sẽ làm chết ngươi! Cực Yếm, con em ngươi, giúp ta, biến nó thành Tiểu Bạch Bạch ta ưa thích nhất!” Anh Vũ nổi giận. Nó cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị khiêu khích nghiêm trọng, bèn gầm nhẹ một tiếng rồi cắn một cọng lông tạp sắc trên người mạnh mẽ ném ra. Trong ánh mắt đầy vẻ điên cuồng đó, cả người nó hóa thành khổng lồ rồi bay thẳng về phía bầu trời.
Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã nhảy vào bên trong Kiếp vân.
Ngay khi Anh Vũ vừa nhảy vào bên trong Kiếp vân, thì tầng lưới đầu tiên mà Bì Đống biến thành cũng miễn cưỡng mà bay ra, rơi xuống Kiếp vân bên kia. Trong chốc lát này, Kiếp vân tràn ngập hơn vạn dặm đột nhiên vặn vẹo lại, Mạnh Hạo trợn mắt há mồm, không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy Kiếp vân kia lại biến đổi sang một hình dạng khác.
Biến thành…một vật tròn vo, toàn thân là một bộ lông dài trắng muốt.
Bộ lông dày đến một trình độ khó mà tin được, hơn nữa còn rủ mềm xuống dưới chiếm cứ hết cả vạn dặm, tựa như trải dài vô biên vậy…
Mà Anh Vũ thì gào rú đầy hưng phấn, không ngừng lao vào bên trong khối lông này. Rồi lần lượt bị bắn ra, nhưng nó lại không chút tức giận mà còn hưng phần dào dạt hơn, rồi lại tiếp tục nhảy vào từng vị trí một.
Mạnh Hạo chợt cảm thấy đại não của mình có chút trống rỗng. Hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng, có một ngày kiếp vân lại có thể bị biến thành cái dạng này…
Vốn đây là một sự kiên vô cùng trọng đại, nhưng lúc này, lại cực kì buồn cười…
Mạnh Hạo lắc mạnh đầu vài cái. Nhưng lúc này, kiếp vân bị biến thành cái khối lông này chợt nổ tung. Mà bên trong tiếng ầm vang ầm ĩ đó, có thể nhìn thấy thân ảnh mờ mờ của Anh Vũ, toàn thân đen thui đang cố chấp mà rướn tới.
“Tiểu Bạch Bạch, ta làm chết ngươi. Con em ngươi, đời này ta sẽ làm chết ngươi!” Anh Vũ đầy hưng phấn và kích động, không ngừng phóng tới.
Chỉ là những tia chớp bốn phía kia, sau khi một loạt tiếng nổ ầm vang kết thúc, thì cũng mạnh mẽ trầm xuống giữa không trung, rầm rầm lao về phía Mạnh Hạo. Vô số tia chớp, số lượng cũng hơn mấy vạn đủ để làm cho da đầu Mạnh Hạo như tê dại đi. Hắn đã từng đối diện với Thiên kiếp hoàn mỹ Trúc cơ, nhưng loại thiên kiếp trước mắt này lại mang đến cho người ta một cái cảm giác vô cùng ngưng trọng chặt chẽ, là cao cao tại thượng mà hủy diệt hết thảy sự tồn tại của vạn vật.
Nhưng hôm nay…vô số tia chớp này lại khiến cho Mạnh Hạo mơ hồ cảm thấy, dường như có chút khí tức gì đó không đúng. Tựa như kiếp nạn Hoàn mỹ Kim đan của mình, đã bị Anh Vũ quấy nhiễu mà có chút biến dị.
Ngay trong chớp mắt, khi đám tia chớp này tiến thẳng tới Mạnh Hạo, Bì Đống đầy vẻ không tình nguyện mà rống lên một tiếng, hóa thành một tấm lưới co rút lại bao phủ lấy Mạnh Hạo vào bên trong. Âm thanh nổ tung ngập trời tràn ra, mặt đất cũng phải rung chuyển, những tia chớp này lại đánh thẳng lên người Bì Đống. Nhìn một màn này đủ khiến cho Mạnh Hạo hãi hùng khiếp vía.
Trước mắt hắn chỉ còn một phiến lôi đình chói mắt, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh. Mãi một lúc lâu sau thì Lôi đình này mới tiêu tán đi, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn thấy khối lông khổng lồ kia cũng dần tan biến đi.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn thở dài một hơi. Mọi chuyện trôi qua tựa như rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Mạnh Hạo thừa hiểu sự cường đại của Kiếp vân, cho dù dường như nó đã tan biến, hắn lại vẫn cứ có cảm giác nguy cơ đến từ Thiên kiếp ở khắp bốn phương tám hướng này không hề giảm bớt. Mà ngược lại dường như vẫn cứ tồn tại như vậy.
Toàn thân Anh Vũ cháy đen từ trên bầu trời, khò khè vài tiếng rồi rơi thẳng xuống mặt đất. Sau đó nó vẫn gượng dậy, dùng hết sức vỗ vỗ lấy ngực, khiến cả người nó gần như rách toạc ra.
“Ngũ gia lợi hại hay không, rốt cuộc cũng có thể trì hoãn thiên kiếp này cho ngươi được rồi, người nên cảm tạ Ngũ gia ta đi. Dù sao có Cực Yếm ở đây dùng để độ kiếp, chính là vô luận Thiên kiếp kia chừng nào chưa đánh chết nó thì còn chưa chịu dừng được đâu!” Anh Vũ thở hổn hển. Thần sắc có chút ảm đạm, khí tức của nó cũng trở nên cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn cứ cuồng ngạo nói tiếp.
“Bất quá ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, Ngũ gia lúc này liều mạng mới trì hoãn được như vậy, nhưng thời gian kéo dài bao lâu thì ta không đảm bảo. Ngươi nên nhanh chóng tìm kiếm vật độ kiếp cho tốt. Được rồi, Ngũ gia ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng không nên quá cảm động làm gì, chỉ cần sau này nhớ tìm cho ta thêm nhiều lông mao là được.” Anh Vũ nói xong rồi gục xuống, cả người tiêu tán thành tro bụi, rồi một đạo ánh sáng tạp sắc cũng lóe lên rồi chui vào trong túi Trữ vật của Mạnh Hạo.
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, bèn nhanh chóng cúi đầu xem xét gương đồng một phen. Tuy trước giờ Anh Vũ ưa thích khoác lác, cũng không quá đáng tin, nhưng sự tương trợ của nó lúc này Mạnh Hạo sẽ không bao giờ quên được.
Nhìn Kiếp vân cứ đơn giản như vậy mà tan biến, nhưng Mạnh Hạo thừa hiểu, Anh Vũ quả thật đã bỏ ra một cái giá rất lớn.
“Không cần lo lắng, nó sẽ không chết đâu, nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ không sao hết. Đáng thương cho lão phu, luôn bị sét đánh a, cho dù là ta ưa thích ăn, nhưng cũng phải có lúc biết no a…” Toàn thân Bì Đống cũng rách rưới tơi tả, nhìn qua có chút uể oải. Sau khi phát ra câu nói đầy lười biếng kia, thì cũng phịch một tiếng, rồi biến thành một cái mũ tơi tả rơi xuống đỉnh đầu Mạnh Hạo.
“Bất quá ngươi nên cẩn thận. Năm xưa lão phu cùng với con chim tà ác kia cũng từng giúp một tiểu cô nương trì hoãn Thiên kiếp như vậy, thế mà sau này cô nương ta còn phẫn nộ truy sát ta cùng con chim đó rất nhiều năm dài. Lão phu hận nhất là loại người lấy oán trả ơn như thế này.” Bì Đống có chút suy yếu, rồi nói thầm dông dài vài câu, sau đó cũng không còn truyền ra thanh âm nào nữa.
Mạnh Hạo trầm mặc một chút, nhìn xung quanh, rồi bỗng nhiên vung tay phải lên, hơn một trăm viên đan dược bay ra rồi hóa thành từng mảnh vụn giữa không trung, rơi xuống đám người đang còn hôn mê được Anh Vũ và Bì Đống bảo hộ phía xa xa kia. Sau khi ngấm vào người, thì toàn thân đám người này cũng chợt chấn động, rồi một lát sau dần mở hai mắt ra.
Sau khi tỉnh dậy, cả đám có chút mờ mịt, nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại rồi nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh không có núi, không có Đan tuyền, phòng ốc bọn họ xây dựng nên cũng không còn. Tất cả chỉ còn là phế tích, ngay cả hồ nước kia cũng biến mất, chỉ còn trơ lại một cái hố sâu mà thôi.
Hơn một trăm người nơi này trầm mặc lại, trong lòng đầy đắng chát, bọn hắn vất vả lắm mới tìm được chỗ an toàn ở nơi đây, có thể thuận lợi mà tu hành, nhưng hôm nay lại mất tất cả.
“Không có động phủ, thì ta sẽ dẫn các ngươi đi tranh giành lấy một động phủ khác!” Mạnh Hạo chậm rãi nói, hơn một trăm người lúc này đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có Đan tuyền, ta có thể sáng lập cho các ngươi một Đan tuyền khác!” Câu nói thứ hai này của Mạnh Hạo vừa truyền ra, hơn một trăm người nơi này đều lộ ra một ánh mắt sáng ngời dâng trào đầy chấp nhất.
“Các ngươi có mong muốn, có thù tất bào, theo ta đi giết người!” Tay áo Mạnh Hạo vung lên, giọng nói như lôi đình truyền ra ầm ầm mãnh liệt. Cả người hắn nhoáng cái bay lên, mà phía sau Mạnh Hạo, là một đám tu sĩ Mặc thổ, bọn hắn chính là có thù tất báo!
Linh thức Mạnh Hạo tản ra, đã phát hiện được thân ảnh đang chạy trốn của đám lão tổ Tam Đại tông kia.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
685 chương
131 chương
297 chương
208 chương
8 chương