Ngã dục phong thiên bns

Chương 155 : Người cuối cùng

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khoảng hai canh giờ, khi tiếng nổ vang kinh người và cái hấp lực kia lại xuất hiện một lần nữa, thì thân ảnh của Mạnh Hạo đang bay nhanh qua một dãy núi, lao thẳng về phía trước. Nơi đây rất quỷ dị. Trên bầu trời nhìn như chỉ có mặt trời, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của mặt trăng. Mà xem bộ dáng của nó, thì đoán chừng cần qua một canh giờ nữa mới biến mất. Ở một nơi cách Mạnh Hạo khoảng một canh giờ lộ trình, có một mảnh bình nguyên bát ngát. Chỗ bình nguyên này, khắp nơi là cỏ dại cao cỡ nửa người đang lay động theo gió, khiến bình nguyên này giống như là một mảnh biển. Bốn phía chỉ có tiếng cỏ lay xào xạc. Trừ đó ra, bên trong bình nguyên này còn có một mảnh đất trống. Giờ phút này đang có ba người khoanh chân ngồi ở nơi đó. Ba người này gồm hai nữ một nam. Nam tử này là một trung niên mặc áo bào xám, mặt không biểu tình, trên người tỏa ra từng luồng khí tức lạnh như băng. Tu vi của y là Trúc Cơ hậu kỳ, người này là một trong ba tán tu Trúc Cơ hậu kỳ ở trên la bàn màu tím lúc trước. Nữ tử bên cạnh y cũng là một phụ nữ trung niên, thân hình hơi mập, bộ dáng bình thường, thoạt nhìn giống như là một cô gái nông thôn. Nhưng người phụ nữ này cũng là người đã ở trên la bàn lúc trước, một trong ba tán tu Trúc Cơ hậu kỳ mạnh nhất! Vẻ mặt của cô ta mang theo vẻ không kiên nhẫn, đang nhìn về phía cô gái cuối cùng. Nữ tử này mang mạng che mặt, gương mặt bị che một nửa, tựa như có thể thấy rõ được hết tướng mạo, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn kỹ lại, thì lại thấy hoàn toàn mông lung. “Đạo hữu mời bản nhân tới đây, hẳn là không phải chỉ để ngồi chờ như thế này. Bản nhân cũng không tin, đó là đầm rồng hang hổ gì, mà có ta cùng với Tư Không đạo hữu vẫn còn chưa đủ.” Lúc cô ta cười lạnh, thì nam tử lạnh lùng đang nhắm mắt tĩnh tọa kia cũng mở mắt. Ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái mang mạng che mặt. “Lý đạo hữu xin chờ một chút. Tại hạ mời tới tổng cộng có năm người. Nếu bọn họ không đến thì cũng thôi. Chỉ là với sức của ba người chúng ta mà đi tới chỗ kia, e là cơ hội không lớn.” Nữ tử mang mạng che mặt nhẹ giọng nói, âm thanh không nhanh không chậm, chậm rãi trình bày. Nữ tử trung niên họ Lý hừ lạnh một tiếng, trong lòng dường như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có lên tiếng. “Kiên nhẫn thêm một chút. Từ giờ cho tới lúc bóng hình nhật nguyệt xếp chồng lên nhau biến mất đoán chừng cũng chỉ còn một canh giờ. Nếu đến lúc đó mà bọn họ còn chưa tới, thì chúng ta cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.” Nữ tử mang mạng che mặt từ tốn nói. Rất nhanh đã qua nửa canh giờ. Đúng lúc này, có một đạo trường hồng từ đằng xa gào thét bay tới. Đạo cầu vồng này bên ngoài có màu trắng nhưng bên trong lại màu tím. Bởi vì người bên trong đạo cầu vồng này mặc áo màu tím. Tốc độ của người này rất nhanh. Chỉ trong vài hơi thở đã từ đằng xa nháy mắt đến gần, hóa thành một thanh niên. Y có khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nụ cười ở trên mặt, một thân áo bào tím hiển lộ ra khí thế bất phàm. Sau khi hạ xuống, ánh mắt y đảo qua ba người, mỉm cười ôm quyền. “Tạ mỗ tới chậm, mong các vị đạo hữu thứ lỗi. Đã khiến cho Hàn sư muội phải đợi lâu.: Thanh niên này là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông Tạ Kiệt. Y giống như cười mà không phải cười nhìn nữ tử mang mạng che mặt, một câu đã nói ra thân phận của nàng. Sự xuất hiện của y, lập tức khiến cho hai mắt của trung niên nữ tử họ Lý hơi nheo lại, vội đứng dậy đáp lễ. Nhưng trung niên nam tử vẻ mặt lạnh lùng kia thì vẫn lạnh lùng như trước, chỉ hơi gật đầu xem như đã biết. Chỉ có nữ tử mang mạng che mặt, lúc này giống như là đang nhíu mày. Sau đó dứt khoát đem khăn che mặt gỡ xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp đủ để người ta tim đập thình thịch. Làn da vô cùng mịn màng, sáng loáng như ngọc, khiến cho ánh sáng bốn phía giờ phút này tựa như sáng thêm một chút. “Hàn Bối bái kiến các vị đạo hữu. Lúc trước bản thân ta có chút nguyên nhân riêng, nên không tiện hiển lộ chân dung. Bất quá nếu như Tạ sư huynh trong lòng không vừa ý, vậy thì tiểu muội cũng đành phải chân thành để cho mọi người an tâm.” Cô gái này chính là Hàn Bối. Nàng vốn đã xinh đẹp, lúc này bộ dáng tươi cười làm cho người ta không thể nổi lên ý oán trách. “Tạ mỗ không biết là Hàn sư muội có lời khó nói, là sư huynh nhiều lời, mong sư muội bỏ qua cho.” Tạ Kiệt mỉm cười, chậm rãi mở miệng. “Không sao. Nơi đây tông môn làm ra động tĩnh quá lớn, sư muội chỉ sợ lộ ra chân dung sẽ khiến cho các vị đạo hữu hiểu lầm. Nhưng giờ đã có Tạ sư huynh tới đây thì tiểu muội cũng không phải kiêng kị điều gì nữa rồi. Mà chuyện này lại càng nắm chắc lớn hơn một tý.” Hàn Bối cũng mỉm cười, từ tốn nói. Trung niên nữ tử họ Lý thấy như vậy thì như có điều gì suy nghĩ, còn nam tử lạnh lùng kia thì có chút nhíu mày. Nghe được những lời nói ẩn chứa châm chích này, Tạ Kiệt đang muốn mở miệng, thì bỗng quay đầu nhìn về phía xa xa trên bầu trời. Không chỉ có gã, những người ở đây, ngoại trừ tu sĩ áo bào xám ra, thì trung niên nữ tử họ Lý và cả Hàn Bối đều ngẩng đầu nhìn lên. Một đạo trường hồng từ đằng xa đang gào thét mà đến, nhấc lên một trận gió lớn, khiến cho cỏ dại nghiêng ngả. Lúc tới gần, đạo cầu vồng này hóa thành một lão giả. Chính là Từ Hữu Đạo. Lúc lão cất bước đi tới gần mọi người thì hai mắt có chút lóe lên. Sau khi nhìn qua một vòng, cuối cùng ánh mắt lão dừng lại ở trên người Hàn Bối. “Thì ra người phát ra lời mời lần này là Hàn đạo hữu. Sự tình có liên quan đến Thanh La Tông ở nơi đây, đạo hữu còn thiếu chúng ta một lời giải thích.” “Từ đạo hữu có thể tới đây. Dùng công pháp đặc thù của đạo hữu, việc lần này nhất định là sẽ thuận lợi hơn một ít. Còn việc giải thích, Từ đạo hữu yên tâm, tiểu nữ chắc chắn sẽ đem những gì mình biết nói rõ.” Hàn Bối vừa cười vừa nói. Mắt thấy Từ Hữu Đạo tiến đến, trung niên nữ tử họ Lý vội vàng ôm quyền bái kiến. Tạ Kiệt cũng mỉm cười, cúi đầu ôm quyền. Còn tu sĩ áo xám kia chỉ khẽ gật đầu, vẫn không đứng dậy, giống như không quan tâm hay chú ý tới bất kỳ người nào. “Người tới đã đủ rồi chứ?” Tạ Kiệt nhìn xung quanh, cười hỏi. “Nghe nói còn một người nữa.” Nói ra lời này không phải là Hàn Bối, mà là trung niên nữ tử họ Lý. Nữ tử này nói xong, hướng về Tạ Kiệt bày ra bộ dáng tươi cười, có ý muốn thân cận. “Hả?” Hai mắt Tạ Kiệt nheo lại, trong lòng rất hiếu kỳ. Y nhìn thấy ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ở đây thì y cũng không thấy ngoài ý muốn. Nhưng y không nhớ ra là trong số tán tu còn có người nào cũng có tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ. “Chắc là Hàn Bối mời đệ tử ở trong tông môn. Sẽ là ai chứ...” Tạ Kiệt liếc nhìn Hàn Bối. “Không biết người cuối cùng này là ai? Kính xin Hàn sư muội giải thích nghi hoặc.” Tạ Kiệt cười hỏi. “Không sai, Lý mỗ cũng cảm thấy rất có hứng thú. Người cuối cùng đến nay vẫn chưa tới này, sẽ là vị đạo hữu nào. Nếu thật sự trọng yếu thì Lý mỗ nhất định phải kết giao một phen. Nhưng nếu không, thì ngược lại, lại muốn hỏi một chút, là vì sao lại khiến cho chúng ta phải đợi lâu như vậy.” Trung niên nữ tử họ Lý ở bên cạnh hát đệm mở miệng. Tu sĩ áo bào xám vẫn nhắm mắt, đối với việc này cũng không thèm quan tâm. Còn Từ Hữu Đạo thì hai mắt lóe lên như nghĩ tới điều gì. “Người này là ai, tiểu muội cũng không biết, cũng giống như lúc trước ta không biết các vị vậy. Thậm chí là hắn có tới hay không ta cũng không nắm chắc. Bất quá ta cũng có suy đoán, người này trước kia có lẽ là không trọng yếu, nhưng hôm nay, theo suy đoán của ta, chuyến đi này của chúng ta nếu không có người này thì khả năng thành công cũng không quá lớn. Mà nếu như có người này, thì khả năng thành công, sẽ tăng lên ít nhất ba thành!” Hàn Bối nghĩ ngợi một chút rồi bình tĩnh mở miệng, tuy nhiên ngôn từ lại chém đinh chặt sắt, giống như là đã cực kỳ xác định. “Hả? Người này lại được Hàn sư muội coi trọng đến thế sao?” Tạ Kiệt dâng lên hứng thú rất nồng đậm. Về phần trung niên nữ tử họ Lý, ả cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường. Ả thấy lời nói của Hàn Bối quá mức phóng đại, ả không tin một tên tu sĩ Trúc Cơ lại có thể mang tới tác dụng như thế. Trừ phi là Kết Đan. Nhưng việc này căn bản là không có khả năng. “Chắc hẳn người này là một cái Giả Đan cũng nên. Hàn đạo hữu cần phải xem xét cho cẩn thận, thế đạo bây giờ, những kẻ mua danh chuộc tiếng chỗ nào cũng có.” Trung niên nữ tử họ Lý mỉa mai nói. Ả thật sự cũng không phải là thích nhằm vào Hàn Bối, mà là đối với tất cả những cô gái có dung mạo xinh đẹp, đều khiến ả ghen ghét. “Có phải là Giả Đan hay không thì tiểu muội cũng không biết. Bất quá ta có thể xác định, người này đích thật là không tầm thường.” Hàn Bối nhìn thoáng qua trung niên nữ tử họ Lý, bình tĩnh nói. Trung niên nữ tử họ Lý còn muốn nói thêm gì nữa thì Tạ Kiệt bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu nhìn về phía chân trời. Từ Hữu Đạo cũng nhìn theo. Đến khi tất cả mọi người đều ngóng nhìn, thì đã có một đạo trường hồng đập vào mắt bọn họ. Bên trong cầu vồng này chính là Mạnh Hạo. Hắn đang bay ở giữa không trung, đảo mắt nhìn qua, liền đã thấy, vùng đất theo nhật nguyệt xếp chồng lên nhau chỉ dẫn ở trên bình nguyên này, có năm người đang ở đó. Sau khi nhìn qua năm người này, Mạnh Hạo hạ xuống mặt đất, sắc mặt như thường bước tới. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh Hạo, hai mắt Từ Hữu Đạo có chút nheo lại, còn hai mắt Hàn Bối lại sáng ngời, khóe miệng cười vui vẻ. Tạ Kiệt thì trong nháy mắt vẻ mặt lạnh như băng, cẩn thận quan sát Mạnh Hạo vài lần. “Chào các vị đạo hữu. Tại hạ trên đường chậm trễ, đã tới muộn.” Vẻ mặt của Mạnh Hạo bình tĩnh, từ tốn nói. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, dừng lại ở trên người Hàn Bối nhiều hơn một ít. “Một Trúc Cơ sơ kỳ?” trung niên nữ tử họ Lý nhíu mày, lộ ra vẻ cao ngạo, khinh thường mở miệng mỉa mai. “Vị này chính là người mà Hàn đạo hữu nói là không thể thiếu? Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, lại có thể được Hàn đạo hữu coi trọng như vậy. Thật là buồn cười. Hẳn là không phải người này, mà đây chỉ là một tên tiểu bối không có mắt, trong lúc vô tình đi qua nơi đây?” Trung niên nữ tử họ Lý vốn phải chờ đã không kiên nhẫn, giờ phút này lời nói không khách khí chút nào. Mạnh Hạo liếc nhìn trung niên nữ tử họ Lý này, không nói gì. “Tạ mỗ cũng rất tò mò.” Tạ Kiệt cười cười, hai mắt lóe lên không thể nhận ra, hờ hững nói. “Một Trúc Cơ sơ kỳ ở cùng một chỗ với chúng ta, thật sự là hạ thấp thân phận của chúng ta. Người này được Hàn đạo hữu hết lòng, Lý mỗ ngược lại muốn xem, hắn có bản lĩnh gì.” Trung niên nữ tử họ Lý lập tức tiếp lời của Tạ Kiệt, giọng điệu càng trở nên kiêu căng. Trong lúc nói đã trực tiếp cất bước đi về phía Mạnh Hạo. “Xuất ra tất cả tu vi của ngươi. Nếu có thể tiếp được một chiêu thuật pháp của ta mà không chết, thì ta sẽ đồng ý là ngươi có tư cách gia nhập. Nhưng nếu không, thay vì bị Thanh La Tông diệt sát, không bằng chết ở chỗ này, kết thúc mọi chuyện.” Trong lúc nói, trung niên nữ tử họ Lý đã đi đến gần Mạnh Hạo. Khi ả nâng tay phải lên, trong tay đã có một đoàn ánh sáng màu cam xuất hiện, mơ hồ đang huyễn hóa ra hình dáng một cây roi, khiến hư không co rúm, vang lên những âm thanh bành bạch.