Ngã dục phong thiên bns
Chương 137 : Vương gia đệ thập tổ
Mấy ngày trước...
Nam Vực, Vân Thiên quốc.
Quốc gia này nằm ngay trung tâm Nam Vực, có diện tích to lớn vượt xa nước Triệu, Thậm chí trong các nước tại Nam Vực này, có những nước có diện tích lớn ngang ngửa với nước Vân Thiên này như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Quốc gia này cũng là một trong những nước vô cùng đặc biệt, nơi này không hề có bất cứ một tông môn, cũng không có môn phái nào. Chỉ có một quốc gia độc tôn, trong quốc gia này có một gia tộc duy nhất với địa vị vô cùng viễn siêu, gia tộc này họ Vương, mà quốc gia này cũng là Vương quốc!
Phàm nhân trong Vương gia không thể tu hành, thì trở thành hoàng tộc của nước Vân Thiên này, mà những tộc nhân có thể tu hành thì sẽ sống trong Vương gia tổ trạch.
Còn những tu sĩ mang họ khác, thì chính là những chi nhánh phụ của Vương gia, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đều cứ như vậy.
Ngay thời khắc Mạnh Hạo bước ra khỏi nơi Huyết tiền truyền thừa sau khi đã nuốt hoàn mỹ Trúc cơ đan, thì ở bên kia nước Vân Thiên, trong đệ thập sơn thuộc Tam Thiên Cấm sơn lúc này cũng truyền ra tiếng hít thở xuất hiện sau hàng vạn năm im hơi lặng tiếng.
Tương truyền mỗi một đời cường giả Vương gia sau khi chết đều được đặt trong một chiếc quan tài, được chôn cất dưới một ngọn Cấm sơn thuộc Tam Thiên cấm sơn này. Tuy vậy, vùng núi Tam Thiên cấm sơn cũng không phân bố thành một quần thể tập trung một chỗ, mà là rải rác trong toàn bộ Vân Thiên quốc.
Thậm chí còn có lời đồn, cũng có một vị lão tổ Vương gia của mấy vạn năm trước được đặt trong này, chỉ là không ai xác định được chính xác vị lão tổ đó được chôn cất dưới ngọn Cấm sơn nào.
Dù sao nội tình Vương gia cũng vô cùng thâm sâu, cho dù là Ngũ đại tông môn bên trong Nam Vực cũng chỉ biết một ít về gia tộc này thông qua một chút điển tích tàn khuyết còn sót lại mà thôi. Còn lai lịch thật sự cùng với nội tình của gia tộc này sâu xa tới đâu thì lại là một điều vô cùng bí ẩn. Còn nghe đồn rằng, thật sự nguồn gốc gia tộc này, xuất phát từ tinh không vô tận mà tới đây…
Mà lúc này, sâu bên trong đệ thập sơn, là một thế giới đỏ thẫm như huyết quang, chỉ tồn tại duy nhất một biển lửa đỏ thẫm nóng cực độ. Biển lửa mãnh liệt và vô tận như thể trải qua ngàn vạn năm cũng khó lòng bị suy tàn được. Bên trong biển lửa ấy được đặt một chiếc quan tài đỏ.
Quan tài không có nắp là một lão già đang nằm. Mặt mũi lão nhăn nheo, thân thể còm cõi như đã mất đi sinh cơ từ rất rất lâu rồi, chỉ còn sót lại một thi thể nguyên vẹn mà thôi. Chỉ là thi thể đó cũng không vương chút tử khí nào.
Đến hôm này, đôi mắt của lão bỗng nhúc nhích rồi sau đó chầm chậm mở ra, ngay trong chớp mắt này, cả biển lửa bỗng nhiên tức khắc yên tĩnh lại…không còn một chút lay động nào, không chút bập bùng lóe sáng, thậm chí ngay cả cái khí tức nóng cháy lúc nào cũng hầm hập tỏa ra ngay giờ phút này cũng đều tĩnh lặng lại, mọi thứ dường như đều bị bất động hoàn toàn.
“Ta cảm nhận được…một khí tức hoàn mỹ…” lão giả thì thào, giọng lão khàn khàn như đã rất lâu rồi chưa từng mở miệng phát ra bất kì âm thanh nào. Nhưng khi lời nói của lão vừa truyền ra, thì toàn bộ đệ thập sơn này lại ầm ầm rung chuyển.
Dị trạng này khiến cho toàn bộ những lão gia hỏa Vương gia thế hệ này ngay lập tức chú ý tới. Sau đó có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng dịch chuyển tới xem xét tình hình.
Những thân ảnh này đều là những lão gia hỏa cổ lão, mang đầy vẻ kích động. Dù sao thì tồn tại trong đệ thập sơn kia cũng chính là một trong những vị lão tổ của bọn họ.
“Hoàn mỹ…” thân ảnh trong quan tài gỗ chớp động hai mắt, vẻ âm u trong mắt lóe lên.
Chỉ một tia u quang lóe lên này lại khiến cho núi này chấn động thêm một đợt mãnh liệt nữa, đồng thời khiến cho tất cả mọi người từ Vương gia tổ trạch tới đây nhao nhao cung kính quỳ lạy.
“Tất cả các ngươi hãy nhanh chóng thu thập cho đủ ba ngàn Vãng sinh thạch, lão phu muốn chuyển sinh một lần.” lão giả trong quan tài gỗ lên tiếng, âm thanh rơi vào tai mọi người bên ngoài khiến cho tất cả đều vô cùng kích động.
“Thời điểm Vấn đạo đỉnh phong, lão phu đành phải tự phong bế tu vi, tưởng chừng ta cũng giống như những tiến bối khác chỉ còn cách kéo dài hơi tàn mà tiếc nuối nhìn Tiên lộ, không thể nào tiến thêm một bước kia, bước vào tinh không trở về nhà chính…” lão giả trong quan tài gỗ kia nở một nụ cười đầy ầm trầm quỷ dị trên gương mặt vô khô quắt kia, khàn giọng nói.
“Không ngờ hôm nay… hi vọng lại xuất hiện …” Lão càng lộ ra dáng tươi cươi lạnh lẽo, hai mắt sáng quắc.
“Trước kia Tổ tiên Vương gia ta lúc mới bắt đầu quật khởi, truyền thuyết cũng từng nhấn mạnh xuất thân của lão nhân gia ông ấy cũng bình thường. Năm đó cũng nhờ đoạt Trúc cơ của người mà bước vào con đường Cường giả…quật khởi trở thành truyền thuyết.
Hôm nay hoàn mỹ Trúc cơ cũng đã xuất hiện, lão phu cũng muốn bước theo chân vị Lão tổ Truyền thuyết kia, cướp đoạt hoàn mỹ Trúc cơ mà bước ra một bước lên Tiên lộ!
Chỉ là…tu vi người này vẫn còn vô cùng yếu nhược, không đủ giúp lão phu chèo chống thăng Tiên được, còn phải chờ đợi, chờ thêm một chút nữa vậy…” Vẻ tươi cười của lão giả trong quan tài gỗ ngày càng tươi hơn…sau đó hắn dần dần nhắm mắt lại lần nữa, mà lúc này biển lửa trong đệ thập sơn lại khôi phục lại trạng thái như ban đầu, tiếp tục tỏa ra tia nóng bức mà thiêu đốt toàn bộ không gian bên trong này.
Vài ngày sau, Mạnh Hạo đang hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh qua một địa phương hoàn toàn lạ lẫm trên mảnh không trung xanh mướt với một mảnh trời trong veo không gợn mây kéo dài vạn dặm trước mắt. Còn về phần tên tu sĩ Chu Đại Nha kia, hắn cũng suy nghĩ kĩ thấy trong suốt qua trình đối phương theo đuôi cũng như trong lúc đối mặt, những chuyện không nên nghe thì gã cũng không nghe được, vả lại một phần cũng vì quan hệ sâu xa với Tiểu Bàn tử nên hắn đành thả gã rời đi.
“Linh thạch tiêu tốn trong quá trình luyện chế hoàn mỹ Trúc cơ đan cũng không ít a, số tinh thạch của ta còn lại bây giờ cũng không còn nhiều rồi…”Mạnh Hạo cau mày nhìn túi Càn khôn rồi thở dài.
“Lúc chưa bước vào tu chân giới thì thiếu Ngân lượng, trở thành Ngưng khí tu sĩ thì lại luôn túng thiếu tinh thạch, lúc này Trúc cơ rồi …vẫn cứ trong tình trạng thiếu thốn tinh thạch a.” Hắn cau mày, niềm khát khao đối với tinh thạch trong lòng hắn lại bị nhen nhóm lên một lần nữa. Chỉ có điều đến cảnh giới tu vi lúc này của hắn, nhu cầu về số lượng tinh thạch lại lớn hơn gấp rất nhiều lần so với trước kia.
“Cuối cùng nhất vẫn phải nhanh chóng tìm cách giải độc Tam sắc Bỉ ngạn hoa trong người nữa, nếu không thì đây là một cái tai họa ngầm vô cùng lớn a.” Lúc này hắn càng nhíu chặt đôi mày lại, trầm ngâm tính toán.
“Ngoài ra thì đạt được hoàn mỹ Trúc cơ tuy là trở nên vô cùng cường đại nhưng lại bị thiên địa bài xích không thể hấp thu được thiên địa linh khí bên ngoài…Mà nuốt đan dược thay thế thì cũng không phải là cách giải quyết lâu dài được.” Hắn trầm ngâm, dù đã có đoán trước hệ quả của việc này, nhưng nếu cho hắn lựa chọn lại, hắn vẫn không chần chừ mà chọn cách nuốt Hoàn mỹ Trúc cơ đan như lúc đầu.
“Có được có mất, coi như cũng là luật bù trừ vậy đi.” hắn ngẩng đầu, sau đó vỗ túi Càn khôn lấy ra chiếc Huyết sắc mặt nạ xem xét, nội tâm cũng trở nên dịu xuống lại.
“Tuy là vậy nhưng có thể đoạt được Huyết tiên truyền thừa, chỉ cần chờ chó ngao tỉnh dậy nữa thì mọi chuyện nói không chừng là sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều.” Ánh mặt Mạnh Hạo lúc này đầy vẻ chờ mong. Linh thức hắn sau khi đi vào trong mặt nạ, cũng thấy được chó ngao lúc này vẫn đang ngủ say, chưa biết khi nào thức dậy nhưng khí tức của nó trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
“Còn về phần lá cờ này…” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, linh thức bên trong dung nhập vào trong chiếc tam vĩ phiên đã bị tàn phá một phần bên trong mặt nạ này. Tuy nhiên khi hắn dung nhập linh thức vào phiên thì lại tựa như đi vào một không gian rộng lớn như biển cả vậy, dẫu có cố hết khả năng thì linh thức của hắn nhỏ bé yếu ớt đến mức không thể lay động một chút cây cờ này.
Tuy vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được một uy áp mạnh mẽ như Thiên uy ở trên lá cờ này. Dường như chỉ cần có thể vung cờ lên cũng có thể làm cho thiên địa biến sắc.
“Tu vi của ta hiện tại là chưa đủ…bảo vật này cho dù đã không còn nguyên vẹn nhưng có thể được đặt bên trong Huyết tiên truyền thừa này thì chắc chắn phải là chí bảo rồi. Đợi đến khi tu vi của ta được đề thăng lên cao hơn, nếu có thể triển khai được bảo vật này thì uy lực của nó cũng phải là kinh thiên đi.” Bất chợt tim hắn đập thình thịch khi nghĩ đến việc này. Nhưng sau khi hắn thu hồi lại linh thức thì bỗng nhiên phát hiện trên chiếc đuôi thứ ba của chiếc tàn phiến này có viết một chữ, đó là chữ Quý.
“Tại sao lại là chữ Quý? Chẳng lẽ đây là một họ sao?” Mạnh Hạo trầm tư. Sau đó hắn vẫn quyết định xem xét vật cuối cùng trong chiếc mặt nạ, đó là một quyển sách cổ. Chỉ là Mạnh Hạo vừa mới nhìn lướt qua, thì trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác như bị xé rách ra.
Đối với người ngoài mà nói, thì loại cảm giác này vô cùng đau đớn khó mà chịu đựng được, nhưng đối với Mạnh Hạo, chút xíu đau đớn đó thì có thấm tháp gì khi so sánh với cảm giác như bị tra tấn mỗi khi độc chất phát tác trên người. Lúc này, sắc mặt hắn còn không chút thay đổi, mà hắn còn cẩn thận cảm nhận trong cảm giác giác đau đớn trong đầu, dần dần xuất hiện một bộ công pháp.
“Phệ linh kinh.” Nội tâm Mạnh Hạo vô cùng chấn động, trong nháy mắt trong đầu hắn hiện ra ba chữ đỏ thẫm, ba chữ to, đậm và sắc nét như muốn khắc sâu, khó mà xóa nhóa trong đầu hắn lúc này.
“Kinh này của ta, tu hành bằng cách chiếm đoạt linh huyết, dung nhập vào bản thân, hóa thành huyết thân, huyết linh, huyết tiên, huyết đạo!”
“Thiên địa chúng tu, nhận truyền thừa huyết mạch từ xa xưa. Bắt nguồn từ thủy tổ bản thân là cường giả, trong huyết mạch vốn ẩn chứa uẩn hàm sâu xa mới có thể truyền thừa được muôn đời, tư chất nảy sinh ở thế hệ con cháu chính là cách thức thể hiện huyết mạch đời sau được thức tỉnh!”
“Công pháp này chính là cướp đoạt tư chất đó, cảm nhận ý chí bất diệt của tổ tiên kia mà tôi luyện bản thân, chuyển hóa thành nội hàm của chính mình. Thậm chí, nếu có thể luyện tới tận cùng, tu vi có thể đạt tới mạnh mẽ như vị tổ tiên cường đại xưa kia, có thể diệt sát Tiên Ma!”
“Tu luyện thuật pháp truyền thừa của ta, không kính Thiên địa, không sợ Quỷ thần, nhấc tay khiến thiên địa đảo điên, cúi đầu khiến đại địa thét gào.” Trong đầu Mạnh Hạo ầm vang một tiếng, mơ hồ trong đầu là một âm thanh tang thương không phân biệt được giọng nam hay nữ vang lên, mà dần dần trở thành một đoạn kinh văn hoàn chỉnh khắc sâu trong tâm thần hắn. Ngoài ra còn có vô số các loại tin tức liên quan tới mặt nạ cũng nhanh chóng tràn vào đầu hắn.
“Từ khi ta đạt thành Huyết tiên, cả đời tranh đấu, chỉ chiến bại ba lần! Đoạt thiên địa chúng linh, vì muốn đoạt Quý gia huyết mạch, chạm vào thiên địa đại kỵ, bèn bị diệt vong. Mặc dù thân có thể bị diệt, nhưng sao có thể diệt sát được ý chí này!
Ba lần chiến bại này, trong lòng ta vì chấp niệm không cam tâm này mà sáng tạo ra ba đại tuyệt sát, huyết chỉ, huyết ấn, huyết sát giới!
Hậu nhân nhận được truyền thừa đạo của ta cần phải ghi nhớ, một đời này phải đoạt Quý gia huyết mạch, để cho thiên địa phải khóc, để cho thương khung phải uất hận! Luôn ghi nhớ con đường tu thành Huyết tiên, thông suốt cửu sát!
Đồng thời phải ghi khắc, ngày đạo thành, nhất định phải mang mặt nạ của ta, phất lên Tam vĩ phiên, nghịch tang thương, điên đảo thiên khung!”
"Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên, tàn vân huyết vũ hải thao thiên!"
"Câu thần khiển tương diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!"
Lúc này hắn chợt tỉnh táo lại, mở mắt ra thì phát hiện bản thân vẫn đang ở trên không trung như lúc đầu. Bốn phía xung quanh là một vùng núi non hoang vu tĩnh lặng không chút tiếng động nào, chỉ là đôi mắt hắn lúc này vẫn còn vẻ rung động của đoạn âm thanh tang thương không thể phân biệt nam hay nữ vẫn còn đang văng vẳng trong đầu.
“Thành tựu của bản thân, có thể thông qua cướp đoạt huyết mạch của người. Mà sự cường đại của tu vi bản thân, lại được quyết định bởi tu vi huy hoàng cường đại của tổ tiên người đó năm xưa... Nếu như đoạt được tư chất huyết mạch của người, ắt sẽ tu thành huyết thân… còn được gọi là Thân ngoại hóa thân.
Con đường tu hành lên huyết linh, cũng không phải chỉ thông qua một vài người mà có thể đạt tới thành công. Dùng huyết mạch của ba đời cường giả cũng chỉ có thể đạt được một chút thành tựu huyết thân mà thôi. Nếu có thể hấp thụ được huyết mạch của sáu đời cường giả mới được coi là đại thành, từ đó tu thành hoa huyết linh. Còn nếu có thể gom đủ huyết mạch của chín đời cường giả, khi đó sẽ đạt viên mãn mà tu thành huyết linh tử!
Khi đó coi như là huyết mạch cường giả tổ tiên kia đã được phản tổ mà xuất hiện trở lại, tổ tiên năm xưa mạnh mẽ như thế nào, huyết linh tử sẽ mạnh mẽ như vậy!
Mà trong chín đời huyết mạch, mỗi đời đều là cường giả một phương, từ đó hình thành cửu sát thần thông. Một khi cửu sát dung hòa với nhau tạo thành nhất sát…cũng chính là thành Huyết đạo! Dùng đạo này thăng tiên, có thể đạt thành Tiên vị!” hơi thở Mạnh Hạo lúc này đã trở nên dồn dập tới mức khiến cho môi khô lưỡi đắng cả lại. Bản thân hắn cũng không còn phi hành trên bầu trời mà đã hạ xuống khoanh chân ngồi trên một ngọn núi hoang sơ, trong mắt ẩn hiện tia sáng lấp lánh, cẩn thận tiếp thu Phệ linh kinh đang dận hiển hiện trong đầu.
Tuy rằng đây mới chỉ là kinh văn được lạc ấn trong đầu và truyền thừa lại cho hắn, thế nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến cho hắn cảm nhận được một cảm giác tanh nồng mùi máu. Khiến cho hắn trầm mặc suy nghĩ rất lâu, trong mắt mới dần hiện ra vẻ sắc bén.
Vô diện nhất ngôn phong hỏa hiện. mây bay mưa máu biển ngập trời!
Câu thần khiển tướng diệp ma tháp, Luyện máu chúng sinh cửu sát thành!
“Trong này ẩn chứa bốn thần thông…” Mạnh Hạo lặng im cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay. Mặt nạ này bằng phẳng phẳng hề có mặt mũi gì cả, nhưng lại hiện ra một cảm giác quỷ dị. Nhìn chăm chú trong chốc lát, bỗng nhiên hai mắt hắn trở nên đờ đẫn, tay phải chậm rãi đưa chiếc mặt nạ lên như muốn đeo lên mặt.
Đến gần sát mặt thì chiếc mặt nạ trên tay Mạnh Hạo bỗng nhiên nhúc nhích, tỏa ra một mùi máu tanh nồng. Ngay lúc mặt nạ chuẩn bị dính sát vào mặt hắn, thì bỗng nhiên gương đồng trong túi trữ vật của hắn truyền ra một tiếng chim kêu bén nhọn.
Âm thanh này như ong lên một tiếng trong đầu Mạnh Hạo khiến cho cả tâm thần hắn chấn động. Đôi mắt đờ dẫn kia đã thay bằng ánh mắt tỉnh táo sáng quắc mà trở nên lạnh lẽo, đồng thời hắn buông chiếc mặt nạ xuống,
“Tàn linh chết tiệt, ngươi thật sự muốn chết?”
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương