Ngã dục phong thiên bns
Chương 136 : Chu đại nha
Nhìn đám tu sĩ hơn mười người đó nhanh chóng vượt qua mình mà tiến lên phía trước, thần sắc Mạnh Hạo như thường, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục phi hành với tộc độ không đổi. Chỉ đến khi có thếm mấy nhóm tu sĩ nhanh chóng đuổi đến rồi vượt xa Mạnh Hạo, hai mắt hắn mới hơi lóe lên một chút, nhưng hắn vẫn không rời đi mà quyết định nhanh chóng đi về nhập hội với một đám tu sĩ khác. Bộ dạng biểu hiện ra một vẻ muốn tìm kiếm nguyên do thiên kiếp xuất hiên tại nơi này, thình thoảng còn cùng tu sĩ bên này, đạo hữu bên kia nghiên cứu thảo luận đủ loại nguyên do xuất hiện thiên kiếp nơi này.
“Ngươi nói thử xem thiên kiếp này làm thế nào tới đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà dẫn động cả thiên kiếp hàng lâm được cơ chứ!”
“Đúng vậy a, ta cũng chưa bao giờ thấy thiên kiếp qua. Lẽ nào có người độ kiếp quanh đây chăng? Mà nhận tiện nói về độ kiếp, thì có thể nói từ thời viễn cổ đến nay, ta cũng chỉ nghe qua trên điển tịch mà chưa từng nghe nói có xuất hiện qua à…”
“Thật sự quá là kỳ quái…” Mạnh Hạo cũng tỏ vẻ đồng tình, đồng thời cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, cùng người bên cạnh nghiên cứu thảo luận rất lâu mới chấm dứt.
Cho đến khi kiếp vân trên bầu trời tiêu tán đi mất thì cũng đã quá trưa, ánh nắng cũng đã chói chang trải khắp cả mặt đất rồi. Mà bốn phía tu sĩ nhao nhao tìm kiếm kĩ lưỡng cũng không lần ra chút ít manh mối nào, mãi sau mới dần dần bay thẳng tới miệng ngọn Hỏa Sơn.
Nhưng còn chưa kịp bước vào thì trên bầu trời đã xuất hiện ba đạo cầu vồng rộng lớn gần trăm trượng trong nháy mắt tiến vào. Mọi người cũng chỉ kịp nhận ra đó là bóng dáng của ba người, nhưng cũng còn chưa kịp nhìn rõ mặt bọn họ.
Tuy là không nhìn rõ, nhưng tu sĩ bốn phía vẫn cứ cảm nhận được một uy áp mạnh mẽ chỉ có ở những lão quái Kết đan hậu kì, Giả Anh mà thôi.
Mà Mạnh Hạo trong đám người cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nheo đôi mắt lại theo dõi tiếp sự việc mà thôi. Một lát sau, ba ngươi kia cũng bay ra từ trong miệng Hỏa sơn, lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mọi người. MÀ lúc này đám tu sĩ nhao nhao bên dưới mới nhìn rõ được thân thế của ba người.
“Là Thanh Vân tam lão.”
“Bọn họ chính là chấp sự ngoại môn của Thanh La tông a, vậy mà bọn họ lại có thể tới đây…”
“Dù sao nơi này cũng thuộc phạm vi của Thanh La tông, có mặt bọn họ cũng không nói làm gì. Chỉ là ba vị lão quái này đến thì chúng ta ở đây làm sao dám dây phần được chứ…”
Thanh Vân tam lão tại đây đều mặc trường bào xanh, trên áo bào thêu từng tầng mây trùng điệp. Lúc này sau khi tam lão đảo qua mọi người, suy nghĩ chút bèn lên tiếng.
“Chúng ta sẽ phong ấn toàn bộ nơi đây, bọn ngươi hãy nhanh chóng mà rời đi!”Nói xong thì ban người bèn khoảnh chân ngồi xuống giữa không trung. Trong đó một người bèn hất ra một ngọc giản, ngọc giản nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh lan tỏa trên không trung.
Lúc này Mạnh Hạo cũng cúi đầu mà đi theo đám tu sĩ mang đầy vẻ nghi hoặc cùng miễn cưỡng rời khỏi nơi này.
“Hóa ra là ta đã tới gần Thanh La tông…” Sauk hi cúi đầu đi một quãng xa, Mạnh Hạo bèn nhanh chóng tăng nhanh tốc độ mà hóa thành một đạo cầu vồng vọt về phía xa. Đồng thời tay phải hắn đưa lên vỗ túi Càn Khôn lấy ra một ngọc giản rồi cẩn thận nhìn vào vài lần.
“Vậy mà lại bị cơn gió từ Côn Bằng kia cuốn thẳng tới nơi này... Thanh La tông….”Trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên hiện hên hình ảnh Hứa Thanh sư tỷ bị người ta mang đi lúc còn ở Kháo Sơn Tông.
“không biết bây giờ Hứa sư tỷ như thế nào rồi.” Mạnh Hạo trầm mặc suy nghĩ. Sau vài ngay bay liên tục, lúc này Mạnh Hạo đã dừng lại tại một khoảng rừng nhiệt đới phía dưới.
Tay phải hắn vỗ túi Càn Khôn kéo Sở Ngọc Yên bay ra ngoài. Sắc mặt nàng hiện giờ tái nhợt, cũng không nói gì mà lạnh lùng nhìn hắn.
Mạnh Hạo thản nhiên ngồi xổm xuống, cũng không cần quan tâm Sở Ngọc Yên trừng mắt đầy gận dữ mà đưa hai tay lục lọi khắp người nàng, thậm chí cũng có một vài lúc không tránh khỏi mà đụng chạm đến một vài khu vực mềm mại trên người nàng.
“Ngươi định làm gì?” Sở Ngọc Yên vừa nói xong, cũng là lúc Mạnh Hạo đưa tay phải thâm nhập vảo trong ngực nàng, đụng chạm đến một vùng cơ thể mềm mại vô cùng. Chỉ là lúc thu tay lại, trong tay của hắn còn có hơn bốn viên đan dược.
“Viên đan này không phải của ngươi.” Mạnh Hạo cầm lấy hơn bốn viên đan này. Hắn thừa sức đoán được Sở ngọc Yên trong quá trình luyện chế mà nảy sinh ý định lén giấu riêng mấy viên phân đan hoàn mỹ Trúc cơ kia.
Sở Ngọc Yên chỉ còn biết hừ một tiếng nhìn từng viên đan bị Mạnh Hạo lấy đi, lúc này tuy rằng tu vi nàng đã khôi phục nhưng lại đị trói chặt trong lưới đen này, không thể nào thoát ra được.
“Dựa theo ước định, ngươi định thả cho ta đi sao.”
Mạnh Hạo liếc nhìn Sở Ngọc Yên sau đó vung tay phải lên thu hồi lại lưới đen từ trên người nàng, cầm trên tay.
“ngày đó Mạnh mỗ đã hứa thả ngươi đi, thì sẽ không nuốt lời.”
Mạnh Hạo vừa thu lại tấm lưới đen kia thì hai mắt Sở Ngọc Yên bỗng nhiên lóe lên ánh sáng kì lạ sau đó nhanh chóng khôi phục lại được toàn bộ tu vi Trúc cơ trung kì của nàng. Nàng đưa tay lên định bấm niệm pháp quyết thì hành thuật pháp của mình.
Tuy nhiên, khi nhìn qua Mạnh Hạo chỉ bình tĩnh đứng đó mà cười lạnh nhìn nàng, khiến cho Sở Ngọc Yên cũng cảm thấy lo lắng trong lòng. Nàng trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát sau đó thở dài mang đầy vẻ phức tạp.
“Coi như ân oán giữa ta với ngươi đến này là chấm dứt, từ nay về sau, nếu gặp lại thì chính là địch nhân. Ngươi cũng nên biết điều giấu kín chuyện bên trong miệng Hỏa Sơn kia, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!” Sở Ngọc Yên cắn răng, sau đó chậm rãi nói. Dù sao cũng may là nàng cũng vừa tỉnh dậy không bao lâu, chuyện bên ngoài thế nào, lôi kiếp như thế nào, Huyết tiên truyền thừa ra sao, nàng cũng đều mù mờ chưa biết gì cả.
Chỉ có điều lúc này Mạnh Hạo đứng đó lại mang đến cho nàng loại cảm giác hoàn toàn khác hẳn với lúc trước. Cho dù tu vi của hắn vẫn chỉ là Trúc cơ sơ kì, nhưng hắn chỉ cần đứng đó bình tĩnh nhìn, cũng khiến cho trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vô cùng kiêng kị.
Cái cảm giác kiêng kì này một phần đến từ ảnh hưởng của Mạnh Hạo đối với nàng được tích lũy dần dần trong nửa năm nay, một phần nữa thì chính là một loại nguy cơ mà nàng cảm nhận được từ sâu trong nội tâm lúc này.
Phảng phất như chỉ cần nàng rat ay lúc này, nhất định hắn sẽ khiến nàng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay lập tức.
Nàng chỉ còn có thể lạnh lùng bỏ lại câu nói này sau đó xoay người hóa thành cầu vồng bay đi xa. Diều duy nhất còn đọng lại trong lòng nàng, đó chính là phải nhanh chóng tránh thật xa Mạnh Hạo ra. Đối với nàng mọi chuyện xảy ra bên trong miệng Hỏa Sơn trong nửa năm qua, quả thật đã trở thành một ấn tượng mà cả đời này khó mà quên được.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng ngày càng khuất xa của sgy, rồi bỗng nhiện hiện lên một hình ảnh của đối phương trong miệng núi lửa thời gian qua, hình ảnh một thân hình với những đường cong nổi bật cùng với làn da mịn màng trắng như tuyết lộ ra lúc trang phục của đối phương bị rách nát như trọng điệplên bóng dáng ấy. Khiển hắn bất giác mà mỉm cười.
Nhưng sau sau đó, Mạnh Hạo liền quay đầu lại lạnh nhạt mở miệng.
“Nhìn thì cũng đã đủ rồi…ngươi còn chưa chịu đi ra.”
Bốn phía vẫn im ắng không một tiếng động. Thấy vậy Mạnh Hạo bèn nâng tay phải bắt quyết, một con hỏa long dài trăm trượng nhanh chóng hiện ra, khiến cho nhiệt độ nơi này bỗng chốc mà tăng vọt lên.
“Đừng, đừng, đừng, đạo hữu xin đừng quá xúc động….” Ngay lập tức, một tiếng hô thất thanh nhanh chóng từ một vùng đất trống trải gần đó vang lên. Sau đó là một bóng hình mờ ảo hiện ra rồi ngưng tụ lại rõ ràng thành một thanh niên, tướng mạo có chút hèn mọn bỉ ổi, trong tay gã cầm một đạo bùa chú, đang nhìn về phía Mạnh Hạo mang đầy vẻ khẩn trương.
Phía trên gã, Hỏa long lúc này đang lượn lờ, đầu dí sát xuống đối diện gã, ánh mắt nó thì gắt gao chăm chú tập trung vào tất cả mọi chỗ mà tên tu sĩ này có thể chạy tới.
“Các hạ đã đi theo ta một đoạn đường dài như vậy thì hẳn là cũng có mục đích riêng a.” Thần sắc Mạnh Hạo nhìn như thường, nhưng trong mắt đã hiện ra đầy vẻ lạnh lẽo. Tia nhìn lạnh lẽo này rơi vào mắt tên tu sĩ nhìn hèn mọn kia, khiến cho nội tâm của gã thót lại, đầy khẩn trương.
Tuy nói tu vi cũa gã cũng là Trúc cơ sơ kì, nhưng khi đối mặt với Mạnh Hạo, không hiểu sao gã lại cảm giác được một sự khẩn trương, đồng thời lại có một uy áp từ hắn mạnh mẽ mà mà chèn ép gã. Khiến cho hắn càng rung động khi nhìn thấy con Hỏa long dài trăm trượng tản ra ba động tu vi mà đối phương thi pháp ra, rõ ràng thực lực của tên trước mặt gã cũng phải ngang ngửa Trúc cơ hậu kì a.
Mà Hỏa long này ngay khi vừa mới xuất hiện đã gắt gao khóa mọi đường lui của gã, bức gã không thể không hiện thân ra.
“Tại hạ là Kim Hàn tông Chu Đại Nha. Đạo hữu ngàn vạn lần đừng ra tay a, ta thật sự không có ác ý gì cả, chỉ là nhìn thấy lá cờ kia có thể háp thu lôi kiếp của đạo hữu nên rất động tâm, bèn đi theo định hỏi đạo hữu có muốn hay không làm một cuộc giao dịch trao đổi vật ấy với tại hạ mà thôi.”Chu Đại Nha lúc này mặt mũi đã tái nhợt, vội vàng lấy ra Ngọc bài thân phận chứng minh lai lịch của mình.
Lúc nãy gã nhìn thấy Sở Ngọc Yên trong lúc theo đuôi Mạnh Hạo, cũng nhận ra nàng nên càng thêm lo sợ. sng là thiên kiêu của Tử Vận tông, lại là hôn thê của Vương Đằng Phi, vậy mà lúc đó lại mặc y phục của nam tử, mà hiển nhiên trang phục đó là của người thanh niên trước mặt này a.
Hơn nữa từ trong lời nói cùng ánh mắt đầy phức tạp của Sở Ngọc Yên, Chu Đại Nha cũng khó mà không nảy sinh vô số suy đoán trong lòng.
Thậm chí, gã còn cảm thấy hình như trong lúc vô tình, mình may mắn mà chứng kiến được một cái gian tình nào đó…Nghĩ vậy thôi, gã tuy rằng lo sợ hồi hộp, nhưng cũng không khỏi hưng phấn trong lòng.
“Có gian tình, nhất định là hai người này có gian tình!!! Việc này nếu như kể cho tiểu Sư thúc tổ biết, người nhất đính là vô cùng cao hứng, không chừng còn ban thưởng cho ta không ít đồ tốt a.”
"Kim Hàn Tông... Ngươi biết Lý Phú Quý?" Mạnh Hạo nhìn tên tu sĩ hèm mọn trước mặt này, không khỏi nhíu mày lại.
“Lý Phú Quý? A, người nói đến Tiểu sư thúc tổ? Có biết, mà nói cho đúng thì trong Kim Hàn tòng có ai mà không biết Tiểu sư thúc tổ chứ?” Chu Đại Nha sững người rồi nhanh chóng trả lời. Điệu bộ của hắn lúc này trong mắt Mạnh Hạo thì cũng không giống giả bộ, làm cho Mạnh Hạo không khỏi động lòng.
“Tiểu Bàn tử thế nào mà thành Tiểu sư thúc tổ của người ta rồi vậy?” Hắn cũng có chút suy nghĩa, mà ánh mắt lại rơi vào đạo phù trên tay Chu Đại Nha.
Chu Đại Nha có chút động lòng lại như không nỡ, nhưng cũng nhanh chóng kềm nén đau lòng tiến tới đưa đạo phù này cho Mạnh Hạo.
“Chuyện hôm này quả thật là do tại hạ lỗ mãng rồi. Hôm nay tại hạ chỉ có thể lấy Ẩn thân phù này làm vật bồi tội thay thế vậy, mong đạo hữu nhận lấy, coi như bỏ qua cho ta lần này đi.”
Mạnh Hạo nhanh chóng dùng linh thức đảo qua lá phù này, sau khi chắc chắn không có mành khóe gì mới đem thu hồi lại.
"Kim Hàn Tông thân ở Hàn Tuyết quốc, tại sao lại đến chỗ này." hai mắt Mạnh Hạo nheo lại nhàn nhạt mở miệng như tùy ý mà hỏi thăm một câu.
“Thực ra cũng không có gì bí mật, trong đợt Huyết tiên truyền thừa vừa rồi, Thanh la tông cũng không đưa người tham gia. Cho nên tại hạ cũng một số đồng môn phụng mệnh tông môn đến đây tìm hiểu nguyên do. Mà kỳ thật cũng không chỉ có tông môn ta, mà các tông môn khác cũng đều cho người đến đây điều tra việc này.
Sau khi đến đây thì lại gặp lôi kiếp phủ xuống như vậy…” Chu Đại Nha lúc này thận trọng nói, cũng cố ý nhấn mạnh chuyện bản thân không phải đơn thương độc mã mà tới địa phận phạm vi thế lực Thanh la tông điều tra như vậy.
“Vậy kết quả điều tra của ngươi thế nào?” Mạnh Hạo vẫn bình thản hỏi.
“Việc này làm sao có thể điều tra ra dễ dàng như vậy được chứ. Chỉ là Thanh La tông dạo gần đây lộ ra rất nhiều trọng bảo, cũng không kiêng nể gì mà vơ vét các tán tu Trúc cơ, nên ta suy đoán hẳn là trong tông cũng có xảy ra một vài vấn đề.” Chu Đại Nha chần chờ một chút rồi nói tiếp.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn là không đồi, hắn liếc nhìn Chu Đại Nha một chút rồi không hỏi thêm nữa mà xoay người hóa thành cầu vồng bay thẳng đi xa.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hạo khuất hẳn ở phía xa, Chu Đại Nha mơi thở sâu một hơi mà lau đi mồ hôi lạnh đầy trên trán. Lúc nãy Mạnh Hạo đứng đó tạo ra một uy áp chèn ép gã mạnh mẽ khiến cho gã chỉ có thể vô cùng thận trọng, để ý từng chút một mà thôi.
Nhưng mà hai mắt gã cũng rất nhanh chóng sáng rỡ lên, hưng phấn không thôi.
“Có gian tình, người này với Sở Ngọc Yên chắc chắn có gian tình với nhau. Ngay đến quần áo của người ta, Sở Ngọc Yên cũng mặc trên người. Ha ha, nhất định phải nhanh chóng báo tin này cho Tiểu sư thúc tổ a, trước giờ người vốn không vừa mắt với tên Vương Đằng Phi kia rồi, nếu mà nghe tin này chắc chắn người sẽ vô cùng cao hứng.” Chu Đại Nha này trong tông môn cũng là dạng mồm năm miệng mười, lại phi thường ưa thích loan truyền tin tức. Lúc này tự nhận thấy đây là một loại chủ đề tuyệt hảo, bèn nhanh chóng bay thẳng tới nơi tập hợp của tông môn mình.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương