Ngã dục phong thiên bns
Chương 113 : Tế đàn trong hồ!
“Nghỉ ngơi đủ rồi chứ. Đứng dậy đi về phía trước.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, cắn răng cố gắng đứng dậy. Theo từng động tác đứng lên, những chỗ quần áo bị tổn hại lại càng hiện ra rõ ràng hơn, khiến cho Sở Ngọc Yên dù sắc mặt đang tái nhợt thì lúc này đã trở nên ửng đỏ. Trong lòng nàng hận Mạnh Hạo, đã sắp bằng Vương Đằng Phi năm đó.
Nhưng lúc này tu vi đã không còn, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không thể nào so sánh với Mạnh Hạo được. Mạnh Hạo vẫn có dáng vẻ thư sinh như ngày nào, nhưng thân thể hắn so với những ts bình thường thì rắn rỏi cường hãn hơn rất nhiều.
Tuy không bằng những ts luyện thể kia, nhưng dù là tốc độ khôi phục hay là khí lực đều vượt xa người thường quá nhiều. Nếu không thì hắn cũng không có khả năng tỉnh lại trước Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên chỉ có thể nhẫn nhịn hết thảy mà đi về phía trước theo yêu cầu của Mạnh Hạo, sự phẫn nộ và căm hận ở trong lòng đối với Mạnh Hạo ngày càng sâu. Những điều này Mạnh Hạo đương nhiên hiểu rõ. hắn đi ở phía sau Sở Ngọc Yên, lạnh lùng nhìn thân hình hở hang của đối phương. Y phục bị tàn phá khiến da thịt phía sau lưng Sở Ngọc Yên lộ ra không ít, như ẩn như hiện.
Hắn sở dĩ để Sở Ngọc Yên đi trước, là bởi vì hắn luôn có cảm giác nguy cơ rình rập ở nơi đây. Nếu có gì ngoài ý muốn, thì có Sở Ngọc Yên ở phía trước dò đường, hắn cũng có thể sớm phát giác để mà chuẩn bị. Dù sao cũng tốt hơn tự mình mạo hiểm đi thăm dò.
Hai người một trước một sau, thỉnh thoảng Mạnh Hạo lại nói ra phương hướng. Sở Ngọc Yên chỉ có thể cắn răng không thể không nghe theo. Nàng đối với Mạnh Hạo đã hận thấu xương, nhưng lại không thể không theo. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết là đã được bao lâu. Bọn họ hầu như đã đi hết toàn bộ bốn phía nơi đây, nhưng chỉ thấy toàn bộ đều là vách đá, không có lối ra. Những tảng đá kỳ quái đầy trên mặt đất, lại càng có rất nhiều hài cốt chim thú. Tựa như nơi này là một tử địa.
Mạnh Hạo càng thêm trầm mặc. Đáy lòng Sở Ngọc Yên cũng chìm xuống, trong mắt đôi lúc lộ ra tuyệt vọng.
Cho dù bọn họ có đi dọc theo vách đá thì cũng không thu hoạch được gì. Dường như nơi đây là một hình tròn, hai người cũng đã ở chỗ một khe đá nghỉ ngơi nhiều lần. Đến ngày hôm nay, khi bọn họ tìm kiếm vào sâu bên trong thì hài cốt lại càng nhiều, dần dần nhìn thấy một cái hồ nước.
Bên ngoài hồ nước có vô số hài cốt chất thành đống. Trong đó xương người cũng có không ít. Đống hài cốt này không biết đã tồn tại ở đây bao nhiêu năm, khiến cho nơi này ngoài vẻ âm u bề ngoài thì lại có nhiều ra một cỗ máu tanh.
Cái hồ nước kia, là một cái hồ máu.
Ngay khi Sở Ngọc Yên vừa tới gần, thì mảnh huyết hồ vốn tĩnh lặng như gương đột nhiên xuất hiện gợn sóng rất nhẹ. Ngay khi những gợn sóng này lan ra, thì Mạnh Hạo bỗng dừng bước.
Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch, thân thể bỗng rét run, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra. Dường như trong mảnh huyết hồ này có vật gì đó cực kỳ khủng bố đang nhìn mình.
“Từ từ lùi lại phía sau, không nên hoảng loạn. Lùi từng chút một.” Mạnh Hạo đứng cách huyết hồ khá xa. Lúc này bỗng nhiên mở miệng, âm thanh rất nhỏ.
Sở Ngọc Yên cắn môi dưới, từ từ lùi lại phía sau. Cho đến khi nàng lùi lại được vài trượng thì mảnh huyết hồ kia bỗng dậy sóng mãnh liệt, cùng với một tiếng gào thét bén nhọn truyền ra, khiến Sở Ngọc Yên lt vội vàng lùi lại.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên quanh quẩn khắp bát phương. Một tòa tế đàn màu xanh đột nhiên từ trong huyết hồ trồi lên. toàn bộ mặt hồ dậy sóng, có thể nhìn thấy trong mảnh huyết hồ kia, có vô số thân ảnh nhấp nhô. Những thân ảnh này không nhìn rõ là nam hay nữ, bởi vì bọn họ không có làn da mà chỉ có huyết nhục, đang khiêng tế đàn bằng đá màu xanh bên trong huyết hồ.
Tế đàn kia rộng chừng năm mươi trượng. Khi nó trồi lên trên mặt nước thì phát ra từng đạo ánh sáng màu thanh hồng. Trên tế đàn có một cái ghế ngồi, cái ghế này cũng làm bằng đá xanh, giống như nhất thể với tòa tế đàn này.
Ngồi trên ghế là một bộ hài cốt gầy còm tràn đầy tử khí. Trên mặt bộ hài cốt này đeo một cái mặt nạ màu trắng không có ngũ quan.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại nhìn cảnh tượng trước mắt, thân hình vẫn không nhúc nhích. Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch, cũng không dám có bất cứ cử động nào. Cho đến khi mười hơi thở đi qua, cái tế đàn bằng đá xanh kia mới từ từ trầm xuống chìm vào đáy hồ, khiến mảnh huyết hồ này chậm rãi khôi phục tĩnh lặng như ban đầu.
Đến lúc này, Mạnh Hạo mới thở phào một hơi, chậm rãi lùi lại phía sau. Sở Ngọc Yên cũng thế. Khi hai người lùi ra xa trăm trượng thì cảm giác nguy hiểm ở trong lòng mới từ từ biến mất.
“Đây là cái gì...” Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Sở Ngọc Yên chủ động nói chuyện. Giọng nói khàn khàn, mang theo nhu nhược.
Mạnh Hạo không nói, quay người rời đi. Sở Ngọc Yên chần chừ một chút rồi cũng cất bước đi theo. Hai người trở lại vách đá. Lúc trước bọn họ có tìm được một cái khe hình thành tự nhiên như một hang động. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi. Còn Sở Ngọc Yên thì yên lặng tựa lưng vào nham bích, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn bên ngoài.
Nàng vốn là thiên chi kiều nữ, nhưng hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Tu vi bị mất hết, lối ra thì không tìm được, lại còn phải ở bên cạnh Mạnh Hạo, người mà nàng hận thấu xương. Tất cả dần dần hóa thành oán độc và tuyệt vọng tại đáy lòng nàng. Hi vọng duy nhất của nàng, đó là Tử Vận Tông nhận ra mình đã mất tích mà tìm đến nơi đây.
Nhưng nơi này quỷ dị, có thể áp chế tu vi thì rất có thể cũng áp chế cả lạc ấn của Tử Vận Tông trong người nàng, khiến cho người bên ngoài căn bản là không có cách nào biết được nàng đang ở nơi này.
Y phục của nàng đã tổn hại, đã không đủ để che đậy thân thể mềm mại. Gần như hơn phân nửa thân thể đều hiển lộ ra ngoài, nhất là lúc này nàng đang ngồi, khiến bắp chân lộ ra không ít.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi lần ước chừng đã được một ngày, Mạnh Hạo đều lấy một hòn đá nhỏ ở bên ngoài đặt sang một bên. Lúc này đã có tám hòn, dựa theo tính toán của hắn thì đã trôi qua tám ngày.
Cũng may là tu vi của bọn họ không phải bị mất đi, mà chỉ bị áp chế trong cơ thể nên vẫn có thể chịu được không cần ăn uống. Nhưng nếu lâu dài, chỗ này không có linh khí nên dần dần cũng sẽ đói khát. Cho dù tích cốc thì cũng phải hấp thu linh khí trong thiên địa. Nhưng nơi này...lại không có chút linh khí nào.
Trong tám ngày này, mỗi ngày Mạnh Hạo đều dùng một nửa thời gian vận chuyển tu vi để thử đột phá áp chế, tối thiểu nhất cũng phải mở ra được túi trữ vật. Nhưng vẫn không cách nào làm được. Mà Thời gian còn lại, là dẫn Sở Ngọc Yên ra ngoài, không ngừng đi tìm lối ra. Nhưng dù đã tìm khắp vách núi không lớn này nhiều lần, vẫn không tìm thấy lối ra, mà chỉ phát hiện ra nơi đây có không ít độc xà.
Chỗ này hẳn là một miệng núi lửa đã tắt, không phải là vách núi... Cũng chỉ có thể như vậy, thì nham bích bốn phía mới tạo thành một vòng tròn. Cái này không có lối ra, lối ra duy nhất chỉ có thể là ở bên trên.
Sở Ngọc Yên ở trong cái hang ngơ ngác nhìn bên ngoài. Dù nàng không cam lòng, nhưng nàng nghĩ không ra biện pháp rời đi.
Mạnh Hạo trầm mặc, khoanh chân ngồi trong hang, nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
“Ta cần một bộ y phục!” Nhìn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, Sở Ngọc Yên bỗng nhiên nói, thần sắc nghiêm túc và chăm chú chưa từng có.
Sắc mặt của nàng cho dù tiều tụy nhưng vẫn đẹp mỹ lệ khiến người ta tim đập thình thịch như trước.
“Không có.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, hai mắt nhắm lại.
“Trong túi trữ vật của ngươi có.” Y phục của Sở Ngọc Yên rách tơi tả, khiến hơn phân nửa thân thể mềm mại đều lộ ra ngoài, ngay cả cái yếm cũng có thể thấy được. Da thịt kiều nộn nửa hở nửa che, khiến người ta nổi lên ý xấu mà tim đập thình thịch.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp chớp, lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên. Ánh măt đảo qua thân hình Sở Ngọc Yên, Sở Ngọc Yên có dáng người rất đẹp, có lồi có lõm, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ kia, đủ để không ít nam tử trong lòng nổi lên lửa nóng.
Nếu là tám ngày trước, Mạnh Hạo muốn nhìn thân thể của Sở Ngọc Yên là chuyện không thể. Mà cho dù có nhìn thấy, thì Sở Ngọc Yên cũng sẽ không chết không thôi.
Nhưng hôm nay... bị Mạnh Hạo nhìn như thế, Sở Ngọc Yên theo bản năng vẫn cứ đưa tay che ở ngực, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
“Trong túi trữ vật của Mạnh mỗ, đúng thật là có chút y phục. Nhưng ngươi cũng không phải là không biết, linh khí nơi đây bị áp chế, túi trữ vật không cách nào mở ra.” Mạnh Hạo chậm rãi nói.
“Ta có cách có thể để ngươi mở được túi trữ vật lấy y phục ra.” Sở Ngọc Yên bình tĩnh nói ra.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, không có chút biến hóa nào, lạnh nhạt nhìn Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên vốn tưởng đối phương sau khi nghe sẽ lt đặt câu hỏi. Nhưng sau nửa ngày cũng không thấy Mạnh Hạo hỏi đành hừ lạnh một tiếng mở miệng nói ra.
“Ta tu hành chính là công pháp Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông. Công pháp này hai người có thể đồng tu. Cho dù linh khí nơi đây bị áp chế, nhưng khi ngươi học xong công pháp này, chúng ta hai người đồng thời cùng xuất lực, cũng có thể có mấy thành nắm chắc mở ra được túi trữ vật trong chốc lát.”
“Việc này Mạnh mỗ không tin, ngươi cần phải giải thích cặn kẽ một phen.” Mạnh Hạo trầm ngâm Mạnh Hạo chút rồi lắc đầu nói ra.
“Tin hay không tùy ngươi, nếu không tin thì coi như là ta chưa nói.” Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhăn lại, lạnh giọng nói, rồi dựa vào một góc nham bích ngồi xuống. Nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo quét tới, nàng mới ý thức được tư thế này quá lộ liễu, lập tức liếc mắt trừng Mạnh Hạo, đem hai tay che phủ ở chân.
“Y phục của Mạnh mỗ rách cũng không nhiều lắm, vẫn còn có thể che kín thân thể. Nếu ngươi không vội thì cũng được.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói ra rồi nhắm hai mắt lại.
Sau nửa canh giờ, Sở Ngọc Yên đành cắn răng, nàng thực sự không cách nào tiếp tục chịu đựng việc thân thể chỉ che đậy được một vài chỗ, làm cho toàn bộ cơ thể bị lộ ra thế này.
“Túi trữ vật của ta đã bị gió thổi mất, cho nên cũng không có cách nào thử được. Nhưng phương pháp ta nói lúc trước hẳn là có thể được. Công pháp Tử Khí Đông Lai rất bất phàm, truyền đến từ Đông Thổ, hợp lực hai người đồng tu xuất ra có thể xé được cả trời. Nếu như ngươi lo lắng, ta có thể nói cho ngươi biết trước đoạn khẩu quyết thứ nhất của Tử Khí Đông Lai. Sau khi ngươi nắm chắc, ta sẽ nói cho ngươi đoạn thứ hai. Sau khi ngươi tu luyện đoạn thứ ba, thì ta và ngươi có thể thử đem túi trữ vật mở ra rồi. Ta chỉ muốn một bộ y phục.” Sở Ngọc Yên cắn răng mở miệng.
Mạnh Hạo mở mắt ra, khuôn mặt không biểu tình nhìn Sở Ngọc Yên, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Hắn đã trải qua không ít sóng gió khi còn ở Triệu quốc, sớm đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó, tâm cơ không ít, sao còn không nhìn ra cô gái này đang dùng dương mưu.
“Nói đi.” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương