Ngã dục phong thiên bns
Chương 112 : Kia nhất thời, nay nhất thời
“Đó là... Đó là Côn Bằng!! Toàn bộ Nam Thiên Tinh chỉ có Thiên Hà Hải là có thể sinh ra Côn Bằng. Mạnh Hạo ngươi mau buông ta ra. Hơn nữa con Côn Bằng này tràn ngập tử khí, hiển nhiên là trước khi chết muốn đi Vãng Sinh Động tìm cơ hội trọng sinh. Nó nhấc lên gió có thể thổi bay tất cả.” Sở Ngọc Yên vội vàng nói.
“Ngươi buông ta ra trước.” Mạnh Hạo đã nhận ra đạo đài yêu đan trong cơ thể chấn động, hai mắt hắn lóe lên, lạnh giọng nói.
“Ngươi!” Sở Ngọc Yên cắn răng. Nàng đang định nói tiếp thì bỗng nhiên gió nơi đây đột nhiên trở nên cuồng bạo, đảo mắt đã ngập trời. Mặt đất nổ vang, vô số ngọn núi bị gió thổi bay. Giữa làn đá vụn bay múa, con Côn Bằng kia đột nhiên thay đổi phương hướng. Dường như là nó cảm nhận được lực lượng yêu đan tồn tại trong cơ thể Mạnh Hạo, đôi mắt ảm đạm trong nháy mắt lóe lên một vòng u mang, hướng về chỗ Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên, gào thét mà đến.
Bầu trời đã trở thành màu đen, mặt đất đã hoàn toàn bị gió bao phủ, cuồng phong có thể thổi bay tất cả! Phô thiên cái địa! Toàn bộ thiên địa trong khoảnh khắc này dường như đã trở thành thế giới của Côn Bằng!
Một cái vòi rồng khó có thể hình dung lập tức từ Côn Bằng gào thét mà đến. Trong nháy mắt đã quét qua bát phương. Những nơi nó đi qua, núi non sụp đổ, đại thụ bị nhổ tận gốc, khí thế cực kỳ kinh thiên!
Ngọn gió này trong nháy mắt đã cuốn tới chỗ Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên. Ngọn đèn dầu của Sở Ngọc Yên lay động kịch liệt rồi tắt ngấm. Nó vừa bị dập tắt thì tia sáng vây quanh Mạnh Hạo cũng lập tức biến mất.
Trong khoảnh khắc này, yêu đan trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm bộc phát, giống như năm đó lúc nhận được truyền thừa, khiến cho trong óc Mạnh Hạo lập tức nổ vang, xuất hiện những hình ảnh giống như từ thời viễn cổ.
Trong hình ảnh kia, là một con Ứng Long khổng lồ đang chém giết cùng với Côn Bằng!
Oanh!
Trong đầu Mạnh Hạo như có sóng lớn ngập trời.
Ngọn vòi rồng không cách nào hình dung kia trực tiếp cuốn lên thân hình Mạnh Hạo, khiến hắn có cảm giác như bị. thiên địa đè ép mà phun ra máu tươi. Thân hình Mạnh Hạo như diều đứt dây, bị cuồng phong nhấc bay lên. Mạnh Hạo trước khi hôn mê chỉ kịp dùng một tia linh lực cuối cùng trong cơ thể thu hồi lại mộc kiếm cùng với lôi kỳ rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Sở Ngọc Yên lại càng chật vật. Cuồng phong cuốn tới khiến nàng lập tức phun ra máu tươi. Thân hình nàng bị lưới đen bao phủ trực tiếp bị cuốn lên. Kể cả ngọn đèn kia cũng bị thổi bay, mất đi liên hệ với nàng. Bên trong cuồng phong, sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Một cơn gió khác lại nổi lên khi Côn Bằng bay qua, lập tức khiến Sở Ngọc Yên phun ra mát tươi một lần nữa rồi hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Hạo cùng Sở Ngọc Yên đều là tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng cho dù như thế, ở trong cuồng phong do Côn Bằng bay qua mà nổi lên, vẫn không có một chút sức kháng cự nào. Cũng may bọn hắn không phải là ngọn núi, tương liên với mặt đất. Vì có sự kháng cự nên bị thổi bay nát bấy.
Hai người không có chỗ bám vào, không có chút sức kháng cự nào. Nên cho dù có bị thổi bay trọng thương hôn mê thì thân thể vẫn không bị sụp đổ mà chỉ bị gió quét bay về một hướng.
Cỗ cuồng phong này quét ngang Đông Lai quốc cho đến mấy ngày sau khi Côn Bằng đi xa mới dần dần biến mất. Mạnh Hạo mở mắt ra. Toàn thân hắn đau đớn kịch liệt, khiến cặp mắt của hằn vừa mới mở ra đã lập tức run rẩy. Thân hình hắn run run, cái loại cảm giác không chỗ nào là không đau nhức khiến cho hắn có cảm giác thân thể dường như sắp vỡ vụn.
Nhưng đôi mắt của hắn lại dần dần bình tĩnh. Giờ phút này cho dù thân thể vẫn đau đớn kinh người, nhưng cũng không thể so sánh được với lúc độc phát tác. Suốt hai năm qua Mạnh Hạo đã phải chịu đựng nhiều lần độc tính phát tác, nên đối với đau đớn đã sớm thành thói quen. hắn cố gắng từ từ ngồi dậy, thở hổn hển. hắn cúi đầu nhìn qua thân thể mình. Quần áo đã rách nát, da thịt toàn thân chỗ nào cũng là vết thương, còn có rất nhiều chỗ máu bầm và trầy xước. Thậm chí nhiều chỗ đã không còn da, huyết nhục đụng chạm vào đất đá truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim.
Hắn thở hổn hển. Trong lúc đang xem xét thân thể thì bỗng nhiên hắn co rụt hai mắt. Cảm giác thân thể suy yếu, khiến cho hắn có cảm giác khoảnh khắc này mình đã trở về Đại Thanh Sơn bảy tám năm trước.
“Tu vi của ta...”Mạnh Hạo thử vận chuyển tu vi trong cơ thể. hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng chân mày nhăn lại. Tu vi của hắn vẫn còn, nhưng chỉ có thể ở trong cơ thể, không cách nào thôi phát sử dụng. Dường như đã bị một lực lượng kỳ dị nào đó áp chế.
Cũng vào lúc này, hắn nhìn thấy trên y phục rách nát của mình đã không còn trở thànhv. Tất cả trở thànhv của hắn đã bị cuồng phong kia thổi bay. Mạnh Hạo biến sắc. hắn chật vật nâng tay phải thò sâu vào trong ngực mò mẫm. Một lúc sau mới chậm rãi lấy ra một vật, đó là túi càn khôn của hắn. Nó so với túi trữ vật bình thường khác biệt, hơn nữa lại được Mạnh Hạo cất sâu trong ngực vì thế mới không bị gió thổi bay.
“Cũng may đại đa số vật phẩm củ ta đều để ở trong túi càn khôn, mộc kiếm và lôi kỳ cũng thu vào trong này, nếu không thì tổn thất lớn rồi.” Mạnh Hạo thì thào, thở hổn hển. hắn định đem Túi càn khôn mở ra, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Mạnh Hạo thầm than một tiếng, đảo mắt nhìn bốn phía.
Đây là một vùng đất u ám, bốn phía có sương mù màu đen mỏng manh lượn lờ. Khắp nơi trên mặt đất là những tảng đá hình thù kỳ quái, cũng có không ít hài cốt của chim thú không biết đã mục nát từ bao lâu, giờ phút này đã trắng xám, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Nếu chỉ có như thế còn đỡ, Mạnh Hạo còn thấy có cả một it xương người...
Lúc ngẩng đầu, hắn cũng không nhìn thấy được bầu trời, mà chỉ thấy sương mù vô tận phiêu phù ở bên trên.
“Đây là nơi nào...” sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm. Nơi đây quá âm u khiến cho Mạnh Hạo dù ngồi ở một chỗ cũng luôn có cảm giác nguy cơ có thể hiện ra bất cứ lúc nào.
“Tu vi của ta không biết là bị cuồng phong kia làm ảnh hưởng, hay là... Do nơi đây đặc thù mà như thế.” Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ. Qua nửa ngày hắn mới khôi phục được một chút khí lực. Mạnh Hạo cắn răng vịn vào một tảng đá cố gắng đứng lên, rồi chậm rãi đi về phía trước. Đi được khoảng Mạnh Hạo nén nhang thì Mạnh Hạo dừng lại, yên lặng nhìn vách đá trước mắt. Vách đá này màu đen, chui vào trong sương mù nhìn không thấy điểm cuối.
Mạnh Hạo trầm mặc quay đầu nhìn về bốn phía sau lưng, dần dần hiểu rõ mình đang ở nơi nào. Chỗ này hẳn là bên trong một vực sâu nào đó.
“Lại bị gió do Côn Bằng gây ra thổi vào vách núi này. Chỉ là không biết đây là vách núi ở nơi nào của Đông Lai quốc. Cần phải giải quyết nhanh vấn đề tu vi, một khi tu vi của ta khôi phục thì ta có thể rời khỏi chỗ này.” Mạnh Hạo thầm than một tiếng, ngồi dựa lưng vào một vách đá nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua, bầu trời ở đây không nhìn ra tối sáng. không biết đã qua bao lâu, thể lực của Mạnh Hạo đã chậm rãi khôi phục lại không ít. Trong lúc này, hắn đã thử mở ra Túi càn khôn nhưng vẫn không cách nào làm được, cuối cùng đành phải buông tha cho việc này. Hắn đứng dậy, tìm được một đoạn nhánh cây to bằng cánh tay, làm gậy chống đi thẳng về phía trước.
“Nếu là vách núi thì sẽ có lối ra.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bốn phía. Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh không có chút âm thanh nào. Yên tĩnh đến nỗi Mạnh Hạo dường như còn có thể nghe được tiếng tim đâp của mình. Hắn thở sâu, định bụng sẽ xem xét cặn kẽ nơi đây để tìm lối ra.
Hắn bước đi không nhanh, sắc mặt mang theo cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía. Nơi đây âm u quỷ dị, không biết là có tồn tại nguy hiểm gì hay không. Nhưng Mạnh Hạo nhất định phải tìm đường đi ra, nên lúc này cho dù có gặp nguy hiểm cũng không thể tránh được.
Cho đến khi hai canh giờ đi qua, Mạnh Hạo đã chậm rãi khôi phục lại không ít khí lực. hắn dù sao cũng là ngưng khí đại viên mãn đột phá trở thành Trúc Cơ, cho nên thân thể cũng cứng rắn cường hãn không ít. Nhưng đáy lòng hắn dần dần chìm xuống, vách núi nơi đây có vẻ không nhỏ, hắn tìm mãi mà vẫn không tìm được lối ra, những tảng đá kỳ quái trên mặt đất thì càng ngày càng nhiều.
Lại qua nửa canh giờ. Bỗng nhiên bước chân của Mạnh Hạo dừng lại, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ. Hắn nhìn qua phía trước, khóe miệng dần lộ ra nụ cười lạnh.
Ở trước mặt hắn, bên cạnh một tảng đá có một người đang nằm. Người này mặc một bộ y phục màu trắng đã rách nát, da thịt lộ ra một mảng lớn, tóc dài rối tung... Đúng là Sở Ngọc Yên.
Nàng hôn mê nằm tại đó, lưới đen trên người đã bung ra.
Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, một lát sau mới chậm rãi tới gần. Sau khi đến bên cạnh Sở Ngọc Yên, hắn đưa tay phải đặt lên huyệt nhân trung của Sở Ngọc Yên, rồi lại đặt tay lên phần bụng lộ ra da thịt của nàng. Da thịt mềm nhẵn mang đến xúc cảm rất tốt. Ở trên bụng Sở Ngọc Yên, tay phải Mạnh Hạo nhấn mạnh một cái, sau đó hai mắt hắn lóe lên, nhấc tấm lưới đen ở bên cạnh bỏ vào trong ngực.
“Nàng còn chưa có chết, ta áp tay xuống cũng cảm thụ được tu vi cũng bị áp chế trong cơ thể, không cách nào truyền ra.” Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, nhìn Sở Ngọc Yên nửa ngày rồi bỗng nhiên mỉm cười.
“Đã tỉnh rồi, còn muốn tiếp tục giả vờ hay sao.”
Lời hắn nói ra, nhưng Sở Ngọc Yên ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nâng thanh gỗ trong tay lên hướng về trán của Sở Ngọc Yên định đâm một cái.
Nhưng đúng lúc này, hai mắt Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo giống như cười mà không phải cười. Hắn đột nhiên cảm giác ở trong vách núi này cũng có vẻ không buồn tẻ. Ánh mắt hắn đảo qua thân hình Sở Ngọc Yên, thân thể mềm mại có lồi có lõm kia. Lúc này y phục bị rách để lộ ra da thịt cùng với mép rìa cái yếm màu đỏ, khiến Sở Ngọc Yên giờ phút này toát ra một loại vẻ đẹp kinh người.
Sắc mặt Sở Ngọc Yên đỏ bừng, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo. Nàng cố gắng nâng hai tay lên muốn che lấy thân thể, nhưng lại rên lên một tiếng đau đớn. Âm thanh này truyền ra trong vách núi an tĩnh này, lại đem đến một loại cảm giác khác thường rất rõ ràng.
Mạnh Hạo nghe thấy, lập tức nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!” Sở Ngọc Yên vừa mới mở miệng thì Mạnh Hạođã nâng tay phải lên, bộp một tiếng tát cho Sở Ngọc Yên một cái tát, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Câm miệng.”
“Ngươi!!” Sắc mặt Sở Ngọc Yên tràn đầy giận dữ. Giờ phút này, trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng xuất hiện một bàn tay. Một cái tát này Mạnh Hạo đánh rất mạnh. Thân hình Sở Ngọc Yên run rẩy, nàng từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng có ai đánh nàng, kể cả Vương Đằng Phi đối với nàng cũng tương kính như tân.
Bộp một tiếng, Mạnh Hạo lại tát Sở Ngọc Yên một cái. Không phải má bên kia, mà ngay bên cạnh chỗ cũ.
“Ta nói lại một lần, câm miệng. Vương Đằng Phi coi ngươi là bảo bối, nhưng đối với ta, ngươi cái gì cũng không phải.” Mạnh Hạo bình tình nói, không nhanh cũng không chậm.
Sở Ngọc Yên cắn răng nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo. Tu vi trong cơ thể nàng đã bị áp chế, giờ đã như là một phàm nhân. Loại nguy cơ này nàng trước giờ chưa từng gặp phải, khiến cho Sở Ngọc Yên, dường như từ một thiên kiêu cao cao tại thượng đã rơi xuống đáy cốc, trở thành một thiếu nữ để mặc cho người ức hiếp.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương