Vương Thế Hồng cực kì vui vẻ đối với sự xuất hiện của Trình Nguyệt Minh và mục đích kèm cặp con trai mình, ánh mắt nhìn Vương Húc Chi cũng tràn đầy tình yêu thương và sự yên tâm. “Tuổi trẻ đúng là tốt đẹp, hai đứa vào phòng học đi, Nguyệt Minh hôm nay ngủ ở phòng chú nhé, chú làm ca đêm, tối nay không về.” Vương Thế Hồng vò tóc Trình Nguyệt Minh, ông còn định vỗ vai Vương Húc Chi, nhưng lại bị cậu tránh né. Trình Nguyệt Minh lắc đầu, “Không sao ạ, cháu ngủ cùng bạn Húc Chi là được rồi.” “Vậy… cũng được.” Vương Thế Hồng nhìn đồng hồ, vội vàng vớ lấy áo khoác, “Bố muộn giờ rồi, cơm tối bố để trong bếp ấy, chắc là nguội ngắt rồi, hai đứa tự hâm nóng nhé, bố đi đây.” “Cạch!” Cửa bị đóng lại. Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh ngồi trong căn phòng trống trải, đưa mắt nhìn nhau, cậu vắt chéo hai tay che ngực, “Còn bảo anh chỉ là đơn thuần muốn dạy kèm em, rõ ràng là muốn chịch em mà!” Trình Nguyệt Minh: “Em… có đói không?”