Nếu ốc sên có tình yêu

Chương 64 : chương 66

Chương 66 Nhiệt độ ở lưng chừng núi càng lúc càng thấp, bầu trời âm u dày đặc, bông tuyết bắt đầu rơi lả tả. Lâm Thanh Nham ngồi xổm trước mặt Hứa Hủ, gò má gầy gò tái nhợt, ý cười ôn hòa. Hắn giơ tay phủi phủi những bông tuyết mịn màng trên đầu Hứa Hủ, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô. “Cô nhóc, há miệng ra.” Hứa Hủ cắn chặt khớp hàm, trong đôi mắt bướng bỉnh đã tràn đầy nước mắt. Vừa nghĩ đến Quý Bạch, nghĩ đến con, trong lòng lại đau đớn, đau đến vô hạn. Sự phản kháng thầm lặng mà uổng công của cô khiến ý cười ánh lên trong mắt Lâm Thanh Nham, hắn đang muốn nâng bình thuốc lên cưỡng bức đổ vào, lại nghe thấy Diêu Mông đang cười ra tiếng ở sau lưng: “Ha... không phải mày nói muốn có con, rất thích con nít sao? Biến thái chính là biến thái, đến phụ nữ có thai cũng muốn giết. Tao thực may mắn khi bản thân mình còn chưa mang thai, nếu như lỡ có thai rồi, con chắc cũng sẽ bị độc chết...” Nói đến cuối cùng, giọng nói cũng trở nên thê lương buồn bã. Lâm Thanh Nham buông bình thuốc xuống, quay đầu nhìn cô, giọng nói vừa bình tĩnh lại vừa lạnh lẽo: “Sao có thể giống nhau được, nếu như chúng ta có con, sao có thể biến thành thế này?” Trong lòng Diêu Mông đau đớn, cô hít thở sâu, nhìn chằm chằm hắn: “Vậy thì anh thả cậu ấy ra đi, tôi cầu xin anh thả cậu ấy ra đi! Chúng ta không có con, vậy thì coi như là tha cho con của anh và tôi đi.” Lâm Thanh Nham cúi đầu, lặng yên bất động, xem ra dường như vô cùng khổ sở suy sụp. Diêu Mông và Hứa Hủ đều đang nhìn hắn, lòng cả hai người đều đau như cắt, nước mắt lặng thinh rơi xuống, không dám nói lời nào. Một lát sau, Lâm Thanh Nham ngẩng đầu, hốc mắt cũng có chút nước mắt, thần sắc lại rất bình tĩnh. “Nếu như em đã thích có con như thế... Vậy thì giết cô ta rồi, con cũng có thể đi cùng chúng ta.” *** Quý Bạch và Đại Hồ nhanh chóng lần theo đường mòn leo lên đỉnh núi. Những cây cỏ bụi gai đều bị giày xéo lung tung cả lên, hai người vội vàng chạy như điên trên đường tuyết mờ mịt. Nhưng bốn bề vắng lặng, tuyết lớn bay tán loạn, che lấp đi tất cả dấu vết, hai người nhất thời không thể xác định rõ ràng, phía trước có phải thật sự có hy vọng hay không. Lúc đến được một tảng nham thạch lật ngửa trụi lủi, di động của Đại Hồ vang lên, vội vàng nhận điện thoại xong, liền nhanh chóng báo cáo với Quý Bạch: “Sếp, viện binh đã đến gần đây rồi, trực thăng cũng đã bắt đầu bay đến từ nội thành!” Quý Bạch gật đầu. Đại Hồ thở hổn hển, nhịn không được hỏi: “Sếp, tại sao lại là nơi quăng thi thể của vụ án thứ ba?” Quý Bạch ngẩng đầu, chỉ thấy tuyết lớn đầy trời đang bay xuống phủ đầu, vách núi sừng sững quỷ quái dữ tợn. “Hoàn mỹ.” Anh nhẹ giọng đáp lại hai từ. Hứa Hủ đã từng nói, Lâm Thanh Nham đã đầu tư rất nhiều tình cảm vào hai nạn nhân đầu. Vụ án thứ ba là do Đàm Lương thực hiện, thô thiển vội vàng, người chết cũng bình thường không có gì kỳ quái. Lâm Thanh Nham sao có thể chịu được việc đánh đồng ba vụ án với nhau? Người có tâm lý biến thái sẽ có sự cố chấp của bản thân, hắn nhất định sẽ bù đắp lại khuyết điểm trong cái chết của người kia. *** Trời đêm âm u, tuyết rơi không tiếng động, toàn thân Hứa Hủ đã bị phủ đầy tuyết, ngồi yên lặng giống như một bức tượng tuyết, nhìn Lâm Thanh Nham lại tiến đến gần lần nữa. Phía sau hắn, Diêu Mông thất thanh khóc rống lên: “Hứa Hủ... xin lỗi! Xin lỗi...” Biểu tình của Lâm Thanh Nham dịu dàng mà bình tĩnh, đem bình thuốc độc hướng về phía Hứa Hủ. Hứa Hủ cũng lộ ra một nụ cười dịu dàng tái nhợt giống như vậy: “Chờ một chút, Lâm Thanh Nham. Sau khi uống xong kaly xyanua, tôi sẽ chết không đau đớn chút nào, nhưng mà đứa trẻ sẽ rất đau đớn vô cùng đau đớn. Anh có biết khi người mẹ trúng độc, thai nhi sẽ có triệu chứng gì không? Anh có thể hỏi Diêu Mông thử xem, chúng tôi đã từng học ở trường cảnh sát, cũng đã từng gặp phải những vụ án giống như vậy, đều biết rất rõ. Anh có chắc đó là điều anh muốn không?” Lâm Thanh Nham liếc cô một cái, lẳng lặng quay đầu, nhìn về phía Diêu Mông: “Em nói đi.” Thật ra trường cảnh sát căn bản chưa được học một tình huống đặc thù như vậy, hai người cũng chưa từng gặp phải vụ án giống thế này. Tuy Diêu Mông không hiểu rõ dụng ý của Hứa Hủ, nhưng thần sắc cũng không thay đổi, chỉ lộ ra một nụ cười châm chọc: “Anh để ý sao? Anh sẽ để ý đến sự đau đớn của đứa trẻ sao? Vậy tôi nói cho anh biết, không giống với người lớn, độc tố sẽ từ từ thấm vào trong nước ối, đứa bé sẽ xuất hiện tình trạng cổ họng thít chặt, hô hấp khó khăn. Nó sẽ run rẩy, co rút, nôn mửa, hệ tuần hoàn bị suy kiệt, cơ quan suy kiệt, sau đó là ngạt thở mà chết...” Lâm Thanh Nham nhìn Diêu Mông không nói gì. Mấy giây trôi qua, hắn quay đầu nhìn Hứa Hủ, trong mắt có ý cười: “Cô để cho Diêu Mông nói những điều này cho tôi nghe, là có ý định gì? Kéo dài thời gian? Hứa Hủ, cô khiến tôi rất khó xử, như vậy rất không tốt.   Cô nên biết rằng, cho dù bây giờ tôi không giết cô, cũng không thể nào thả cô đi. Khu rừng này rất lớn, chúng ta ở sâu trong núi, trời đông giá rét, chờ đến khi phía cảnh sát tìm thấy cô, cô cũng đã bị đông lạnh chết hay là đói chết, biến thành một cỗ thi thể. Mà quá trình này, rất dài, rất đau khổ. Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Chúng ta hình như chẳng có biện pháp nào khác. Cô cần gì phải tìm cho bản thân mình cái chết như vậy?” Hứa Hủ lắc đầu có chút thất thần: “Không, đây chính là cái mà tôi muốn. Tôi biết bản thân phải chết là điều không thể nghi ngờ, kéo dài cũng không có nghĩa lý gì. Nhưng mà kaly xyanua sẽ khiến cho tôi nhẹ nhàng mà đứa trẻ sẽ đau đớn. Thân là người mẹ, tôi thà chọn lựa một cách chết khiến tôi bị dày vò đau khổ mà đứa trẻ lại được nhẹ nhàng. Như vậy, đứa trẻ sẽ chỉ vì sự suy kiệt của tôi mà từ từ lâm vào giấc ngủ say, sau đó không còn tỉnh dậy được nữa, nó sẽ không cảm thấy bất kỳ sự đau khổ nào, đối với tôi mà nói thì như vậy là đủ rồi. Chẳng phải anh cũng hy vọng như vậy sao?” Lâm Thanh Nham yên lặng một lát, đặt bình thuốc xuống, dịu dàng nói: “Được. Tôi đưa Diêu Mông đi trước, rồi lại trở về đón đứa trẻ. Ba người chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.” *** Quý Bạch và Đại Hồ tiến vào rừng cây lặng lẽ không tiếng động, xa xa phía trước nhìn thấy một bãi đất trống, trên đó có trải tấm thảm trắng tinh. Tim Quý Bạch xoắn mạnh lại một cái, nhưng lại không biết nên vui hay buồn. Hai người cầm súng bước bước đến chầm chậm, chỉ thấy bên mép thảm có nếp nhăn, lại có dấu chân hỗn loạn trên mảng tuyết bên cạnh. Cho dù là ánh sáng yếu ớt, Quý Bạch vẫn có thể liếc mắt liền nhìn ra được dấu chân nhỏ nhất trong đó, chính là dấu chân Hứa Hủ lưu lại. Cả một vùng tuyết đều lặng im như tờ, Quý Bạch và Đại Hồ trao đổi ánh mắt, bước dọc theo dấu chân, bọc hai bên trái phải, đi nhanh về phía rừng cây. Vừa chạy được mấy bước, hai người đồng thời dừng lại, bởi vì ở sau cây đại thụ phía trước, truyền đến một tiếng hít thở thật khẽ, còn có tiếng chân ma sát với tuyết. Đại Hồ còn đang đề phòng chần chừ, Quý Bạch nháy mắt đã biến sắc, đi một bước dài về phía trước, xông tới sau cây! Một màn trước mắt khiến tim anh giống như có một tảng đá lớn rơi mạnh xuống, vừa sợ vừa đau vừa mừng. Trên thân cây to lởm chởm thô ráp, Hứa Hủ đang bị trói thật chặt, trên miệng cũng bị dán kín bằng băng keo. Nhìn thấy anh, đôi mắt đen láy kia nháy mắt sáng lên như sao, nước mắt doanh tròng. Quý Bạch gỡ băng dán ra, Đại Hồ đã lấy cây dao nhỏ, lưu loát cắt sạch dây trói. Thân mình Hứa Hủ mềm xuống, ngã vào lòng Quý Bạch: “Anh ba...” Người vừa ngã vào lòng mình, tim Quý Bạch đau đớn không thể nói thành lời. Cô chỉ mặc một cái đầm bầu mỏng manh, thân thể lạnh như băng. Quý Bạch lập tức mở áo lông ra, bao bọc cô vào trong: “Không sao rồi... Không sao rồi... Bà xã không sao rồi...” Đại Hồ nhìn thấy mà hốc mắt cũng ươn ướt: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.” Cả người Hứa Hủ quả thật đã cứng ngắc không còn sức lực, nhưng mặt cô thoắt cái trắng bệt, cô tím lấy cổ áo của Quý Bạch: “Đi cứu Diêu Mông! Mau lên!” Sắc mặt Quý Bạch và Đại Hồ đều chấn động, nhìn về hướng cô chỉ. Đại Hồ nói trước: “Sếp, anh chăm sóc cho Hứa Hủ, để em đi!” Quý Bạch im lặng trong nháy mắt, hai tay ôm lấy Hứa Hủ siết chặt lại trong chốc lát. Hai gò má ấm áp vẫn còn chảy mồ hôi của anh nhẹ nhàng cọ vào gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh như tuyết của cô, rồi lập tức buông cô ra. “Tôi đi.” Anh cởi áo lông ra, phủ ở trên người Hứa Hủ, “Chú bảo vệ cô ấy.” Nói xong anh liếc nhìn Hứa Hủ một cái thật sâu, không quay đầu lại mà bước nhanh xông vào trong rừng. Tuyết dần ngừng rơi, dấu chân cũng bắt đầu có thể thấy được rõ ràng. Quý Bạch đi dọc theo dấu chân cái sâu cái cạn, bước đi trong núi rừng khoảng hơn mười phút, Đại Hồ và Hứa Hủ đã bị bỏ lại phía sau rất xa không thể trông thấy được nữa. Cuối cùng, đi đến sau một gò đất nhỏ, thấp thoáng có thể thấy được trong rừng cây phía trước, có mấy người đang ngồi, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ. Quý Bạch lập tức nằm sấp xuống sau gò núi, im lặng thăm dò nhìn về phía đó. Chỉ thấy một người đàn ông cao gầy, đối diện với hướng của anh, đang ngồi dựa vào gốc cây, trên đầu máu chảy như suối, nhuộm dần một mảng lớn nửa bên gò má. Mà trong khủy tay hắn đang ôm lấy một cô gái, khẩu súng trong tay đang để ở huyệt thái dương của cô. Kia không phải là Lâm Thanh Nham và Diêu Mông thì còn ai nữa? Mà đối diện với bọn họ, phía sau một thân cây thô to, còn có một người ngồi dựa vào. Tuyết dưới thân người đó cũng có một mảng máu, mặc quần áo kiểm lâm, thân hình cao lớn rắn rõi, hắn quay lưng về phía Quý Bạch, nhìn không rõ là ai. Quý Bạch nhìn kỹ tình trạng của ba người, trầm mặc nâng súng lên ngắm chính xác vào Lâm Thanh Nham, nhưng mà cả người Diêu Mông kề sát với hắn, gần như là che chở hết tất cả những điểm quan trọng, anh nhất thời cũng không có chỗ để xuống tay. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói suy yếu của Lâm Thanh Nham: “Phùng Diệp, mày thật là âm hồn bất tán.” Trong lòng Quý Bạch khẽ kinh ngạc, lại liếc nhìn người kia, thấp thoáng thấy được lỗ máu bên vai phải, chắc là đã trúng đạn. Hắn khẽ thở gấp trả lời: “Là do mạng tao không đáng chết, nếu không sao lại có một ngày có thể vạch trần hành vi phạm tội mặt người dạ thú của mày? Bây giờ tao có chết cũng cam lòng rồi.” Mái tóc dài của Diêu Mông hỗn loạn, trên mặt loang lỗ vết máu, cũng không biết là máu của ai. Giọng nói của cô cũng vô cùng khản đặc: “Tại sao? Lâm Thanh Nham, tất cả những chuyện này là tại sao chứ?” *** Nửa giờ trước. Lý do thoái thác của Hứa Hủ đã thành công thuyết phục được Lâm Thanh Nham. Hắn rất tự phụ, cũng không tin rằng cảnh sát có thể nhanh chóng tìm được nơi này như vậy. Sau khi hắn cột Hứa Hủ vào thân cây, liền kéo theo Diêu Mông, thất tha thất thểu đi trong tuyết. Hắn cũng chưa nghĩ ra là phải đi đến chỗ nào, hắn chỉ muốn tìm một nơi đẹp nhất. Chỉ tiếc là đêm nay không có ánh trăng, rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối. Diêu Mông đã giống như một cái xác biết đi, lắc lư đi theo sau hắn. Bộ dạng này làm hắn rất thích cực kỳ thích, liền dứt khoát kéo hai tay bị trói chặt của cô, lặng lẽ đi trong tuyết. Đột nhiên, Phùng Diệp từ trong bụi cây lao ra, cầm một cây côn gỗ, đập mạnh vào ót hắn. Lâm Thanh Nham chỉ cảm thấy một trận đau đớn, choáng váng, ẩm nóng, liền gục trên tuyết. Diêu Mông ngẩn ngơ nhìn sự chuyển biến nhanh chóng trước mắt, nhìn Phùng Diệp mặt đầy râu đứng trước mặt cô, đôi mắt đen thẳm đang nhìn cô chăm chú. Đêm hôm đó, sự xuất hiện của hắn giống như một giấc mộng, gieo rắc mầm mống hoài nghi vào lòng Diêu Mông. Cô không nói với cảnh sát về sự tồn tại của hắn, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Mà lúc cô ý thức được sự hoài nghi này là nhằm vào Lâm Thanh Nham thì đã không còn kịp nữa rồi. Lâm Thanh Nham giống như có thể nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc nhỏ bé của cô, liền nhanh chóng khống chế sự tự do của cô. Cô không ngờ rằng hôm nay Phùng Diệp sẽ đột nhiên xuất hiện, làm cho cô sống lại từ chỗ chết. Ánh mắt của Phùng Diệp vô cùng lo lắng, âm thanh trầm thấp mạnh mẽ: “Đừng sợ, anh cứu em đi...” Nói xong liền lấy ra một cây dao nhỏ, cắt sợi dây thừng đang trói tay cô. Khi cây dao lạnh lẽo chạm vào cổ tay, đầu óc hỗn độn vì thuốc của Diêu Mông bỗng giật mạnh, nhớ đến Lâm Thanh Nham vẫn còn ở sau lưng mình, cô bật thốt lên: “Hắn có súng! Trước tiên bắt hắn...” “Pằng.” Không kịp rồi. Diêu Mông chỉ nhìn thấy biểu tình của Phùng Diệp cứng ngắc một chút, cúi đầu nhìn về phía bả vai. Nơi đó xuất hiện thêm một lỗ máu. Trong nháy mắt tiếp theo, Diêu Mông cảm thấy eo mình bị ôm lấy, rồi bị Lâm Thanh Nham kéo vào trong lòng hắn, cả hai người đồng thời ngã ngồi xuống đất. Mà Phùng Diệp sau khi giãy dụa cũng đã bò đến tránh né sau gốc cây. Phùng Diệp đột kích một gậy sau ót Lâm Thanh Nham chỉ làm hắn hơi tối sầm té ngã trên mặt đất, khi mặt hắn tiếp xúc với tuyết lạnh đã tỉnh táo trở lại. Cộng thêm việc trong lòng hắn vẫn còn có chuyện vương vấn, ý niệm rất mạnh khiến hắn cố nén lại sự đau đớn mơ hồ, bò dậy bắn một phát vào Phùng Diệp. Đây chính là một màn ba người giằng co khi Quý Bạch đuổi tới nhìn thấy. Có lẽ ba người đều ôm quyết tâm nhất định sẽ chết, lúc Diêu Mông hỏi ra một vấn đề khúc mắc đau đớn nhất trong lòng, hai người đàn ông này đều lặng xuống, yên lặng nhìn nhau. Một ánh mắt tràn đầy châm chọc, một ánh mắt tràn ngập thống hận sâu sắc. Lâm Thanh Nham nghiêng mắt nhìn cô, dịu dàng nói: “Bà xã, chẳng liên quan gì hết. Chuyện giữa chúng ta chẳng liên quan gì đến hắn.” Phùng Diệp thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Phải không? Chẳng lẽ không phải bởi vì mày đã đoạt đi tất cả mọi thứ thuộc về tao, bây giờ cũng muốn đoạt đi người con gái mà tao yêu sao?” Cả người Diêu Mông chấn động, sắc mặt của Lâm Thanh Nham đột nhiên lạnh xuống. Máu tươi trên đầu hắn vẫn còn chảy, đã chảy đầy ra khắp khuôn mặt. Nhưng đôi mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén. Quý Bạch nghe thấy hai người sắp nói ra nội tình vụ án thiên sứ Hồng Kông, liền chăm chú ngắm chính xác vào Lâm Thanh Nham, cẩn thận lắng nghe. Một khi hắn có động tác gì khác thường, anh sẽ lập tức nổ súng bắn gục. Lâm Thanh Nham khẽ cười: “Của mày? Dựa vào cái gì mà là của mày? Rõ ràng là của tao.” Phùng Diệp nhìn khuôn mặt đầy máu tươi dữ tợn của hắn, nhớ đến những chuyện cũ trước kia, cũng có chút thất thần trong khoảnh khắc. Anh ta cũng từng là một thanh niên ưu tú, từ nhỏ đã có sự khác biệt một trời một vực với cha mẹ câm điếc của anh ta. Đến lúc vừa tròn mười tám tuổi, cha mẹ nói cho anh ta biết, anh ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, bọn họ chỉ là cha mẹ nuôi của anh ta. Cha mẹ của anh ta có thể là người Hồng Kông, bởi vì lúc đó anh ta được bọc trong một cái bao có kí hiệu của bệnh viện Hồng Kông. Sau khi tốt nghiệp, Diêu Mông đề nghị chia tay, rốt cuộc khiến cho anh ta đau đớn ra quyết định tha hương viễn xứ, một thân một mình tới Hồng Kông, làm việc, tìm kiếm. Lúc đó, Lâm Thanh Nham là chủ quản cao cấp của công ty hợp tác, cũng là bạn bè tốt của anh ta. Cuộc sống của anh ta gió yên biển lặng, chuyện tìm kiếm người thân lại trước sau vẫn không có manh mối nào. Mãi cho đến một ngày, trợ lý của Tần tổng cầm theo một bản báo cáo kiểm tra DNA, tìm đến anh ta: “Anh chính là con trai ruột của Tần tổng chúng tôi.” Tần tổng là thế lực đứng sau lưng Lâm Thanh Nham, là đổng sự trưởng gần như đã lui về ở ẩn của tập đoàn. Đối với công ty Phùng Diệp đang làm mà nói, tập đoàn của Tần tổng là một con cá lớn trong thương nghiệp. Phùng Diệp đã sớm nghe thấy câu chuyện về nữ thương nhân giàu có như một truyền kỳ trong giới kinh doanh này, lại không ngờ được thế sự xoay chuyển, đó lại là mẹ ruột của mình. Trợ lý tiết lộ, thì ra cấp dưới phát hiện ra trong tủ đựng hồ sơ công tác của Tần tổng có ảnh chụp và tư liệu vắn tắt của Phùng Diệp. Tần tổng tuổi đã quá năm mươi, đang bệnh nguy kịch, chỉ cần liếc mắt, liền nhận ra chàng trai trẻ tuổi này rất giống với cha ruột năm xưa. Liền bí mật cho kiểm tra DNA, cùng ủy thác cho trợ lý ra mặt, thay mình kể lại chuyện xưa. Tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, đối với Phùng Diệp mà nói giống như là đột nhiên lâm vào sương mù, trong một đêm mà long trời lở đất. Lúc đó đủ loại chứng cứ của hung thủ trong vụ án thiên sứ bỗng nhiên xuất hiện ở trong chung cư nơi anh ta ở giống như kỳ tích, thậm chí đến vị hôn thê của Lâm Thanh Nham cũng trở thành nạn nhân, bằng chứng như núi không còn cách nào biện giải. Sau đó chính là ba năm trốn chạy, nghe nói mẹ ruột bệnh chết, cũng nghe nói Lâm Thanh Nham là người thừa kế duy nhất trong di chúc, tiếp nhận hết tất cả tài sản của mẹ mình... Diêu Mông kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nham: “Những gì anh ấy nói đều là sự thật?” Lâm Thanh Nham đột nhiên nở nụ cười: “Ừ, là thật.” Giọng nói của Diêu Mông gần như khô khốc: “Anh vẫn chưa nói ra, tại sao lại tìm đến tôi. Anh hận Phùng Diệp đến vậy sao? Hủy hoại anh ấy rồi, còn muốn hủy hoại cả tôi?” Lâm Thanh Nham im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi lại: “Không liên quan đến hắn. Em đặc biệt như vậy, anh yêu em, anh thật sự yêu em.” Trong lòng Diêu Mông đau đến chết lặng, ngơ ngác nhìn hắn bất động. Phùng Diệp lại lạnh lùng nói: “Phải không? Mày và mẹ ruột tao có quan hệ như thế nào, mày chắc là chưa nói cho cô ấy biết phải không?” Sắc mặt Lâm Thanh Nham và Diêu Mông đều thay đổi, sắc mặt của Phùng Diệp xanh mét, gần như việc nói ra sự thật này cũng khiến cho hắn cảm thấy rất khó khăn và sỉ nhục: “Sau này anh cũng mới biết được, năm đó trên danh nghĩa hắn là con nuôi của bà ấy, nhưng lại là...” “Câm miệng!” Trong mắt Lâm Thanh Nham đều là sự tàn nhẫn, hắn đột nhiên buông Diêu Mông ra, nâng súng lên bắn về phía Phùng Diệp! Diêu Mông phản xạ có điều kiện đụng về phía sau một cái, tay Lâm Thanh Nham run lên, phát súng này bắn thẳng lên trời. Tình thế nguy cấp, Quý Bạch cũng không thể chần chờ, một phát súng ngắm đúng ngay giữa trán của Lâm Thanh Nham! Bốn bề yên lặng, bầu trời u ám không biết khi nào lại có tuyết rơi. Quý Bạch lao ra từ sau tảng đá, chĩa súng vào cái xác của Lâm Thanh Nham, ôm Diêu Mông vào lòng. Diêu Mông lấy tay che mặt, cứng đơ như tượng gỗ, nghẹn ngào không lên tiếng. Mà Phùng Diệp thở hắt ra thật dài, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngửa mặt ngã ra trên tuyết, nhìn bầu trời đêm xa xa, trầm mặc không lên tiếng. *** Trực thăng thổi khí mãnh liệt, quét phần phật qua rừng cây. Vô số ánh đèn pha, từ tất cả các phương hướng chiếu lại, chiếu cả đỉnh núi sáng trưng như ban ngày. Nhóm cảnh sát chạy qua chạy lại, kiểm tra thu thập tất cả các chứng cứ, đem thi thể Lâm Thanh Nham chuyển ra khỏi tuyết. Phùng Diệp vẫn còn là thân phận tội phạm bị truy nã, nên bị còng tay đưa lên xe cứu thương. Trước khi đóng cửa, Quý Bạch đi qua, nói với anh ta: “Tôi sẽ đem tất cả những chuyện hôm nay nghe được báo cáo với cấp trên và phía cảnh sát Hồng Kông.” Phùng Diệp gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót, giơ tay về phía Quý Bạch, Quý Bạch nắm chặt lấy. Hứa Hủ và Diêu Mông tuy rằng suy yếu, nhưng đều chỉ là bị vết thương ngoài da, cả hai được đặt lên cán cứu thương, đưa lên cùng một chiếc xe cứu hộ. Quý Bạch và Đại Hồ canh giữ ở hai bên người. Quý Bạch nắm chặt tay Hứa Hủ không nói chuyện, Hứa Hủ đem tay anh đặt lên trên bụng mình. “Không có chuyện gì đâu.” Quý Bạch trầm giọng nói. Hứa Hủ gật đầu: “Không có chuyện gì đâu.” Diêu Mông cứ luôn ngơ ngẩn nhìn trần nhà, Hứa Hủ quay đầu lại, nhẹ giọng nắm tay cô: “Cảm ơn bạn Diêu Mông, vì đã cứu mạng mình và đứa trẻ.” Đại Hồ ở bên cạnh nói: “Không có việc gì rồi Diêu Mông, đều đã qua hết rồi.” Ánh mắt Quý Bạch cũng dịu dàng nhìn cô. Diêu Mông trầm mặc trong chốc lát, từng giọt nước mắt chảy xuống. Cô khóc rất lâu, nắm chặt lấy tay Hứa Hủ, rồi gật đầu nhè nhẹ với Quý Bạch và Hứa Hủ.