Sau hôm đó, Hàn Duy có hơi mất tự nhiên, Từ Diệu Văn ngược lại vẫn tỏ ra bình thường, lái xe đến trước cửa công ty rồi ghé qua hôn lên trán y như mọi người. Hàn Duy dần dần quên bất an, tập trung vào công việc. Hết một ngày làm việc lại trở về căn hộ, thấy Trương Dược Ngạn ngồi một mình trên sofa, Hàn Duy vừa thay giày vừa thuận miệng hỏi ‘’Diệu Văn chưa về à ?’’ Thấy mặt Trương Dược Ngạn hơi lấm lét, Hàn Duy nghi hoặc nhìn ‘’Có chuyện gì sao ?’’ Trương Dược Ngạn lắp bắp trả lời ‘’Diệu Văn đi liên hoan cùng đồng nghiệp, cậu ấy nói không về ăn cơm’’ Hàn Duy ngừng động tác lại ‘’À…Anh ấy không nói tôi biết. Vậy ảnh có nói khi nào về nhà không ?’’ ‘’Chắc cũng hơi trễ, bọn họ đi ăn lẩu’’ Dứt lời lại nhìn y một cái rồi bổ sung ‘’Lẩu sa tế’’ Hàn Duy khẽ giật mình ‘’Anh ấy chưa khỏi bệnh, cổ họng vẫn còn sưng mà !’’ ‘’À, đại khái là do công ty tổ chức, cậu ấy không ăn cũng kì lắm’’ Thấy Hàn Duy rút điện thoại ra ngoài ban công nói chuyện, Trương Dược Ngạn mắng thầm trong lòng, tên biến thái Từ Diệu Văn, đừng tưởng là tớ không biết cậu cố ý bắt tớ nhấn mạnh hai chữ ‘’Sa tế’’. Nhưng chính mình vẫn ra tay hào hiệp giúp hắn. Thân là bằng hữu, này cũng là bất đắc dĩ thôi. Tiểu Duy, có trách cũng chỉ trách cậu quen phải hắn. Trương Dược Ngạn vừa tự biện hộ cho mình, vừa dỏng tai nghe ngóng. ‘’Anh đừng ăn đồ cay không tốt cho cổ họng, coi chừng nó sưng to hơn bây giờ’’ ….. ‘’Hay kêu món khác ăn đi, mọi người biết anh bị cảm sẽ không làm khó dễ đâu mà’’ ….. ‘’Còn tính đi quán rượu ? Sao mà uống được, vậy thì bao giờ mới khỏi bệnh, có khi còn rước thêm bệnh khác, phiền phức lắm’’ ….. ‘’….Được…Vậy ráng về sớm’’ Hàn Duy tắt điện thoại quay về phòng khách, trên mặt vẫn u ám. Trương Dược Ngạn bận rộn chạy đến an ủi ‘’Không cần lo lắng vậy đâu, cậu ta tự biết giới hạn của mình mà’’ ‘’Anh ấy nói còn nhiều người lắm, họ cứ ép anh ấy uống rượu, từ chối không được, chút nữa mới tìm cớ trốn về được’’ ‘’Ừm, nhạt miệng uống chút bia thôi mà, không có gì phải lo lắng đâu’’ Hàn Duy vẫn chưa yên tâm nhưng dùng sức gật đầu ‘’Vâng, tôi biết rồi’’ Hai người ngồi chờ chưa bao lâu, Hàn Duy lại đứng lên ‘’Tôi đi pha trà đợi anh ấy về uống’’ Hàn Duy lục đục trong bếp một hồi lại ló đầu ra hỏi ‘’Tiểu Ngạn, trong nhà không có lá tía tô à ?’’ ‘’Đó là cái gì ?’’ ‘’Có lá bạc hà không ?’’ ‘’Hình như không’’ ‘’Lá sen thì sao ?’’ ‘’…Là gì?” “Để tôi ra ngoài mua” Sau khi Hàn Duy rời khỏi, Trương Dược Ngạn tức tốc gọi điện thoại “Từ Diệu Văn, cậu đang làm gì vậy?” “Làm gì là làm gì?’’ ‘’Cậu ngồi không rảnh rỗi lại xách mông đi ăn lẩu, làm Tiểu Duy lo lắng còn chạy đi mua lá sen pha trà cho cậu’’ ‘’Lá sen ?’’ ‘’Bỏ qua đi, tóm lại cậu muốn gì ? Tớ bắt đầu không hiểu rồi đó, chỉ là cảm xoàng lại bắt Tiểu Duy mỗi ngày qua đây đút cơm, mặc quần áo cho cậu, bình thường cậu đâu giở chứng thế này’’ ‘’Cậu ấy đâu ?’’ ‘’Mới ra ngoài rồi, bảo là đi mua cái gì. Mà khoan, đừng hòng lảng sang chuyện khác… ’’Về ngay đi, đừng khiến cậu ấy lo thêm nữa’’ ‘’Alo?’’ Nghe tiếng di động ngắt đường truyền, Trương Dược Ngạn nhanh chóng tắt máy. Lúc Hàn Duy ôm về một đống đồ đã thấy Từ Diệu Văn nằm dài trên sofa. Y đem mấy thứ đó rửa sạch rồi ngâm nước nóng, sau mới vào phòng khách. Từ Diệu Văn động đậy ‘’Trà gì đây ?’’ ‘’Trà tía tô bạc hà. Có tác dụng nhuận hầu, giảm nhức đầu, còn có thể trị cảm mạo. Ở nhà mẹ toàn cho em uống trà này’’ Trương Dược Ngạn nhìn chén trà phán ‘’Cao cấp hơn chén thuốc của Từ Diệu Văn’’. Từ Diệu Văn không thèm để ý, cầm chén trà uống trà một hơi.