Nếu Như Không Có Anh
Chương 11
Đưa cô đến dưới lầu nhà bạn trai thì ngoài trời vẫn mưa liên tục.
Mưa liên tục rơi làm sạch kính xe, theo quy luật rất nhịp nhàng.
“Đến rồi.” Cô tháo dây an toàn ra, nhìn anh mỉm cười.
Anh nhìn nụ cười dịu dàng như nước của cô, tâm trạng thoáng chốc có chút ngẩn ngơ. Không biết tại sao, anh nhìn cô hơi mơ hồ dưới ánh đèn bên trong xe, thoạt nhìn rất đẹp, rất trong veo, trên gương mặt dường như thoáng hiện ra nét hồng tự nhiên.
Đó không phải má hồng, là thần sắc tự nhiên, cô không giống Tiết Xán Tâm…… Không hiểu rõ từng nét đẹp trên khuôn mặt nên trang điểm loạn lên, thậm chí là chọn màu không phù hợp với mắt kính, tuyệt đối là giấu kỹ vẻ đẹp quyến rũ đi mà không phải người đàn ông nào cũng thấy được.
Cô thật sự rất ngốc, không trang điểm, không biết cách ăn mặc, rõ ràng khuôn mặt rất giống với Tiết Xán Tâm………… Hai khuôn mặt giống nhau như thế, nhưng lại lãng phí vô ích.
Tiết Xán Tâm…….. Trái tim lãng mạn không bao giờ bị gián đoạn, người theo đuổi luôn ở khắp nơi, các nam nhân khác đều xem cô như công chúa, luôn che chở cho cô trong lòng bàn tay. Mà cái người phụ nữ ngốc này, cư nhiên đang nửa đêm mưa to lại vì bạn trai xếp hàng mua trò chơi điện tử số lượng có hạn, không mua được lại chịu đựng cơn tức giận từ phía bên kia.
Thật sự là quá ngốc nghếch! Ngay cả anh còn không nhịn được.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến.” Cô nói lời cảm ơn với anh.
Anh lại nhíu mày, cảm thấy bản thân khó hiểu vì sao trái tim lại đập liên hồi.
“Tôi nói rồi, chỉ là thuận đường thôi.”
Cô vừa cười, nụ cười rạng rỡ hơn, mắt kính đeo trên mặt nhấp nháy sáng lên.
“Biết rồi, boss, vậy chúc anh chủ nhật vui vẻ, chúng ta gặp lại nhau sau.”
“Ừm.” Anh đưa mắt nhìn cô bước xuống xe, bóng hình xinh đẹp như con bướm, nhẹ nhàng bước vào khu chung cư.
Ánh mắt trong veo bình tĩnh nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, cho đến khi hoàn toàn khuất bóng cô, anh chợt có cảm giác hơi kỳ lạ, giống như mình là một người ba, đưa con gái mới lớn đi hẹn hò cùng bạn trai.
Nhìn cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, thực sự biến thành người phụ nữ rất phong cách, anh cảm thấy phấn khởi, vì cô mà vui mừng, nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng, suy nghĩ trong lòng có chút hơi phức tạp.
Người đàn ông kia tốt nhất nên hiểu và quý trọng cô, tốt nhất là đừng…….. Vô lễ với cô, tốt nhất là đưa cô bình an về nhà, nếu không………..
Nếu không sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, Nghiêm Sâm bỗng nhiên hơi run sợ.
Anh có thể như thế nào? Chẳng lẽ đánh người đàn ông kia bằm dập hay sao? Có liên quan gì tới anh đâu?
Khóe miệng từ giễu cong lên, anh thở dài một hơi, dựa lưng vào thành ghế, nhìn mưa mù mịt bên ngoài cửa xe. Tâm tư từ từ nghĩ đến khoảng thời gian…………… Một.
***
Vậy thì sao? Anh muốn như thế nào? Muốn giết chết hai chúng tôi sao?
Nhiều năm trước kia, đã có người con gái hỏi anh như vậy, nụ cười yếu ớt, chân mày giương lên, đôi môi hồng nhếch lên đầy khiêu khích.
Cô là Tiết Xán Tâm………., bạn gái của anh.
Anh quen biết cô khi đi du học ở nước ngoài, lúc đó cả hai người đều yêu thích lướt sóng, tình cờ gặp nhau ở bãi biển, tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu nhau ngọt ngào.
Cô thích làm nũng, anh cũng tận lực cưng chiều cô, cô không cho phép anh liếc mắt nhìn những cô gái khác quá lâu, anh liền không nhìn. Muốn anh giúp cô viết bài báo cáo, anh cũng không từ chối.
Ở nước ngoài hai người họ yêu nhau thắm thiết, sau khi trở về Đài Loan, vì công việc bận rộn, anh dần dần không có nhiều thời gian ở bên cô, cô úp mở trách móc anh.
Có đoạn thời gian, hai người rơi vào cảnh chiến tranh lạnh, cô không thèm để ý đến anh, anh cũng cứng rắn không chịu cuối đầu.
Cho đến một ngày mưa.
Ngày hôm đó, trời mưa tằm tã, cả thành phố bị bao phủ trong màn đêm tối, anh đang ở trong phòng họp tự nhiên nhận được điện thoại của cô.
“Trời mưa.” Cô nói.
“Ừm, anh thấy rồi, có chuyện gì sao?” Mặc dù đang họp với khác hàng, nhưng anh vẫn hướng xin lỗi với đối phương, đi tới một góc nói chuyện điện thoại với cô.
“Anh nhớ lời em đã nói với anh sao? Em thích trời mưa?”
“Anh nhớ được.”
“Anh có phải là nên tới đón em không?”
“Đón em? Em đang ở đâu?” Cô không thể đang ở gặp mưa ở bên ngoài chứ? Mặc dù cô yêu thích trời mưa, nhưng cũng không nên dằm mưa, những cơn mưa ở thành phố ô nhiễm này sẽ làm tổn thương đến mái tóc mềm mại của cô mất.
“Ở nhà.”
“Ở nhà sao?” Anh ngạc nhiên, vậy làm sao muốn anh đến đón? “Giờ anh đang họp với khách hàng, buổi tối chúng ta gặp nhau.”
“Bây giờ em muốn anh tới đây, anh nhớ phải mang theo một cái ô to đến đón em.”
Cô đã từng nói qua, khi trời mưa, nếu có người đàn ông vì cô mà chủ động cầm ô, cô sẽ cảm thấy rất lãng mạn.
Ý cô là đang muốn anh làm cái việc lãng mạn này sao?
Anh thở dài. “Đừng làm rộn, Tiết Xán Tâm…, chúng ta không phải đã hẹn ngày mai đi lướt sóng sao? Anh đến đón em sớm……….”
“Nếu bây giờ anh không đến đây, vậy thì đừng đến nữa!” Cô giận dỗi.
Anh cau mày, nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của khách hàng, liền nhanh chóng biết bản thân không nên vì chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng đến công việc.
“Anh họp xong sẽ tới tìm em.”
Vừa dứt lời, anh liền cúp điện thoại, không nghĩ đến đây chính là vướng mắt làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa hai người.
Tối hôm đó, anh đến nhà tìm cô, nhưng cô lại không có ở nhà.
“Tiểu thư ra nước ngoài du lịch rồi.” Người giúp việc nói với anh.
Anh kinh ngạc. “Ra nước ngoài sao? Đến nước nào?”
“Tiểu thư nói muốn đi nước Mỹ tìm bạn, trời vừa tối đã đặt vé máy bay, bây giờ đã ra sân bay rồi.”
Anh lập tức gọi điện thoại cho cô, cô tắt máy, anh để lại lời nhắn cho cô, cô cũng không trở lại.
Anh tức giận, quyết định không thèm để ý tới cô, vùi đầu vào công việc.
Hai tuần sau, cô trở về nước, hai người vô tình gặp nhau ở buổi tiệc xã giao, kết thúc chiến tranh lạnh, nối lại tình xưa.
Sau này anh mới biết, thì ra kể từ lúc đó, cô đã bắt đầu bắt cá hai tay, cô im lặng bắt đầu dò xét, đến cuối cùng là nên chọn người nào.
Mà anh, chính là cái người sẽ bị đá kia.
Hoặc là nên nói, bởi vì anh tình cờ bắt gặp cô và một người đàn ông khác ôm hôn nhau mãnh liệt trước cửa quán bar, nên cô không thể không ngã bài với anh.
Nhưng việc làm anh đau lòng chính là, người đàn ông kia chính là người em trai anh thương yêu nhất, Nghiêm Phi.
Bạn gái thân yêu của anh bắt cá hai tay giữa hai người đàn ông, vậy mà em trai anh cũng nguyện ý phối hợp cùng cô, ở trước mặt anh diễn trò.
“Tại sao? Tại sao phải là A Phi?” Anh chất vấn.
“Hôm trời mưa đó, em gặp anh ấy, anh ấy vì em mà tình nguyện cầm ô.” Tiết Xán Tâm trả lời rất dứt khoát.
Nghiêm Phi thì liên tục nói lời xin lỗi. “Xin lỗi, anh, em thật vô cùng xin lỗi, em thừa nhận là em thầm mến Tiết Xán Tâm……….. Đã lâu rồi, em không khống chế được bản thân!”
Bởi vì khi yêu thì phong ba bão táp cũng không thể cản được, cho nên Nghiêm Phi lựa chọn phản bội tình thân, phản bội chính người anh mà mình kính trọng nhất.
Anh nổi điên, anh không thể chấp nhận được chuyện như thế này, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
“Tôi sẽ không tha thứ cho các người! Mãi mãi sẽ không!”
“Vậy thì sao? Anh muốn như thế nào? Muốn giết chết hai chúng tôi sao?” Tiết Xán Tâm…. Vẫn cứ khiêu khích anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, như con dã thú bị thương mất khống chế thét lên.
“Nếu như có thể, tôi sẽ! Tôi sẽ giết chết hai người!”
Anh để lại em trai và bạn gái lời nói tàn nhẫn.
Ai ngờ sáng hôm sau, anh liền nhận được tin dữ, sau khi hai người bọn họ tha hồ vui vẻ trong quán bar, say rượu lại lái xe,vừa rời khỏi đã xảy ra tai nạn.
Sau khi cấp cứu, Tiết Xán Tâm………. Không cứu được đã tử vong, còn Nghiêm Phi cũng bị thương rất nặng, thiếu chút nữa đã phải cưa bỏ một chân, miễn cưỡng giữ lại được tính mạng. Nhưng vì vậy lại bị mất đi tình cảm chân thành, cả người hồn bay phách lạc.
Là lỗi của anh sao?
Nếu như lúc đó, anh lựa chọn tha thứ, mà không phải nặng lời trách cứ, liệu bánh xe số phận có quay sang hướng khác không?
“Là anh và tôi đã giết chết Tiết Xán Tâm…..!” Nghiêm Phi muốn anh cùng gánh trách nhiệm này.
Mà anh, nhìn người em trai đang suy sụp, cũng không lên tiếng phản bác.
Một vụ tai nạn xe, làm anh mất đi hai người quan trọng nhất.
Kể từ ngày đó, cuộc sống của anh như chìm vào trong địa ngục, ngày qua ngày, làm tinh thần của anh ngày đi xuống.
Từ đó về sau anh không biết vui vẻ là gì…………………..
***
Mưa vẫn còn rơi.
Mưa mỗi lúc càng lớn, hạt mưa rơi xuống như thiên thạch, đánh thật mạnh lên cửa kính xe, Nghiêm Sâm tưởng như là đang nghe một bản giao hưởng hào hùng.
Anh lấy lại tinh thần, giật mình nghĩ mình đã ngồi mất hồn ở đây gần mười phút.
Anh khép mi lại, cảm thấy bất mãn với bản thân mình, từ lâu rồi, anh tự cảnh cáo bản thân không nên nhớ lại những chuyện vô ích, không để bản thân cứ lẩn quẩn trong vòng quây quá khứ không tìm thấy lối ra.
Anh phải bước về phía trước, và cũng chỉ có thể bước về phía trước.
Anh khởi động xe, đánh tay lái, bánh xe tiến về phía trước, anh theo bản năng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, phía sau sườn xe, là một mưa mịt mù, có một bóng dáng lay động.
Ai đây?
Anh đột nhiên giương mắt, hơi giật mình vì hình ảnh bóng dáng kia quá quen thuộc, giống như là…………..
Vi Đồng?
Anh vội chuyển xe, dừng ngay bên cạnh cô, mở cửa bước xuống xe. Thấy cô mất hồn đứng dưới cơn mưa lớn, như con bướm đánh mất phương hướng.
“Cô làm sao thế?” Anh vô cùng lo lắng.
Cô nghe giọng nói của anh, sửng sốt quay đầu lại, tiêu cự ánh mắt không đặt trên người anh, cô giống như không nhận ra anh là ai, hay là tinh thần đang bị chấn động dữ dội, nhất thời không ổn định được.
“Chu Vi Đồng, cô không sao chứ?” Anh quan tâm hỏi, giơ tay muốn đỡ cô, cô lại chợt hất anh ra, thét lên rất chói tai, tiếng thét thê lương vang vọng trong không khí.
Anh sợ hãi, tim đập mạnh loạn nhịp nhìn cô.
Cô thét khản cả giọng, dường như là sử dụng hết sức lực của bản thân, anh nghe thấy tiếng thét như vậy ẩn chứa nhiều đau thương và đầy căm phẫn.
Sau đó, đau thương từ từ phai nhạt, chỉ còn lại tiếng nấc khe khẽ, hòa với tiếng mưa rơi như bản hợp ca.
Cô ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào giữa hai chân, thu mình vào khoảng trời riêng, không muốn đối mặt với ai.
Anh không cách nào đến gần cô, nhất thời không biết phải làm sao, một hồi lâu, tâm tư anh khẽ động, lấy ra một cây dù lớn ở phía sau xe.
Mở dù ra, anh cầm lấy cán dù, lặng lẽ đứng bên cạnh cô, cẩn thận che mưa cho cô.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy phút, có lẽ đã trải qua trăm năm, cô rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt hơi đổi sắc, đôi môi run rẩy tái nhợt.
Lòng anh căng thẳng như dây cung: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô đau buồn cắn môi, qua một hồi, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có một người đàn ông hốt ha hốt hoảng đuổi theo ra đến, nhìn xung quanh.
“Vi Đồng, Vi Đồng!”
Cô nghe thấy tiếng anh ta, hơi sợ hãi đứng thẳng người lên.
“Thật tốt quá, em vẫn còn ở đây……………” Người đàn ông kia chạy đến, thử chạm vào cô.
“Đừng tới đây!” Cô khéo léo né tránh, trốn sau lưng Nghiêm Sâm.
Anh ngẩn người, không nghĩ tới cô sẽ trốn ở sau lưng của anh, một tay còn nắm chặt lấy ống tay áo của anh.
“Anh là ai?” Người đàn ông thấy thế, có thái độ thù địch trừng mắt với anh.
“Vậy anh là ai?” Anh không khách khí hỏi ngược lại.
“Tôi là bạn trai của Vi Đồng! Anh thì sao? Anh quen cô ấy hả?”
“Tôi là ông chủ của cô ấy.”
“Ông chủ sao?” Hoàng Khải hơi ngạc nhiên. “Ông chủ của Vi Đồng sao lại xuất hiện ở đây?”
“Đường này là do nhà anh mở sao?” Anh lên tiếng chế giễu.
Hoàng Khải hơi cau mày, nhìn thấy sắc mặt của người này không tốt, quyết định bớt trêu chọc thì tốt hơn, tự mình chuyển sang hỏi bạn gái.
“Vi Đồng, em hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích, chuyện…………. Không phải như những gì em nhìn thấy đâu.”
“Em đã tận mắt nhìn thấy, anh còn muốn nói điều gì?” Giọng nói Chu Vi Đồng lạnh lùng, không hề dao động.
“Cái đó đúng……… Phải nói như thế nào đây? Chỉ là một lúc mất kiềm chế……” Hoàng Khải luống cuống giải thích.
“Em cũng biết, anh nghĩ rằng tối hôm nay em sẽ không đến, cho nên mới……. Cô ấy chính là ‘Yêu tinh cuối cùng’ mà anh đã nói với em đó, cô ấy thích ‘Pharaoh’, kết quả là hai người cãi nhau, cô ấy tâm tình không tốt nên đến tìm anh kể khổ. Anh cũng vậy, không ngờ cô ấy sẽ đến…... Cô ấy nói muốn cho ‘Pharaoh’ đẹp mắt, cho nên….. Ai, anh chính là bất đắc dĩ mà!”
Yêu tinh cuối cùng? Pharaoh?
Ngay cả Hoàng Khải giải thích có hơi lộn xộn, nhưng Nghiêm Sâm vẫn đoán ra được đầu đuôi sự tình. Tóm lại anh ta cho là tối nay cô sẽ không đến chơi, vì vậy ở nhà liền tiếp đãi cô gái quen trên mạng, không ngờ hai người lại ngoài ý muốn lau súng cướp cò…….
“Anh cùng cô gái đó lên giường?” Anh lớn tiếng chất vấn.
Hoàng Khải nghe vậy, đầu co rụt lại, ánh mắt lờ đi.
Không cần câu trả lời, Nghiêm Sâm cũng biết mình đã đoán đúng. Anh nghĩ, Chu Vi Đồng tận mắt nhìn thấy bạn trai mình cùng cô gái khác kích tình triền miên trên giường, bị đả kích lớn, nên mới hoảng hốt thoát khỏi hiện trường.
Trái tim cô chắc là rất đau khổ? Anh có thể hiểu được cảm giác tan nát cõi lòng đó, nỗi đau khó có thể chữa trị.
Cơn tức giận đột nhiên cháy trong tâm trí Nghiêm Sâm.
“Vi Đồng, anh không có cố ý, là cô ấy quấn lên người anh!” Hoàng Khải vẫn còn không biết sống chết oa oa giải thích.
“Anh cũng không nghĩ như thế, đều là do cô ta…. Người phụ nữ đó quá hèn hạ!” Anh như đứa trẻ, gây họa rồi chỉ biết đổ thừa cho người khác.
“Anh nói cái gì? Anh nói đủ chưa?” Nghiêm Sâm giận dữ mắng mỏ.
“Tôi nói thật, chuyện là do người phụ nữ kia quyến rũ tôi……. Tôi không có……”
Một quả đấm bay vào mặt tên Hoàng Khải vô trách nhiệm kia, anh ta hoảng sợ, đưa tay vệt máu ở sóng mũi, khàn giọng lên án.
“Anh tại sao đánh tôi?”
Tại sao ư? Nghiêm Sâm cười lạnh. Anh không thể hiểu được người đàn ông hèn hạ này.
Anh ngạo nghễ hất mặt, nhìn qua Chu Vi Đồng.
“Theo tôi lên xe!”
Cô kinh ngạc nhìn anh, nghe tiếng anh ra lệnh, không tự chủ được gật đầu.
“Đợi đã nào….! Anh không thể mang Vi Đồng đi!” Hoàng Khải ngăn cản hai người, nhìn cô giải thích. “Vi Đồng, em đừng tức giận, em phải tha thứ cho anh đấy, có phải hay không? Em cũng biết anh không phải cố ý!”
Chu Vi Đồng không để ý tới anh ta, dưới sự bảo hộ của Nghiêm Sâm, ngồi vào trong xe.
Hoàng Khải bỗng dưng tức giận. “Em cùng người đàn ông này rốt cuộc có quan hệ gì? Anh ta thật sự là ông chủ của em à? Làm sao có thể trùng hợp xuất hiện ở đây? Chã lẽ em ở sau lưng anh ‘lén phén’?”
Lại một quả đấm nữa, không một chút khoan nhượng vung đến.
Hoàng Khải bị đau, cuối cùng thức thời câm miệng lại, không hề lên tiếng nữa, ánh mắt căm hận nhìn Nghiêm Sâm bước lên xe.
Bánh xe di chuyển, nâng lên một luồng sóng nước, đem người đàn ông không biết nhận sai kia, dần dần bỏ lại phía sau,.....
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
127 chương
84 chương
31 chương
30 chương
70 chương