Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu

Chương 25 : Chương 3.2

Quay người, bước vào thang máy, khóe mắt Thần Tinh long lanh, khoảnh khắc cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, giống như tất cả sức lực trong người đều đã cạn kiệt. Chỉ là dù thế nào đi nữa, con đường phía trước, cô vẫn phải tự dựa vào sức mình. Vu Vãn Lai sau khi tận mắt thấy Thần Tinh bước vào thang máy, giờ cô đã có thể quay về, ngủ một giấc yên lành. Cũng chính lúc này, cửa thang máy đột ngột mở ra, cô quay đầu kinh ngạc, người bước ra là Ngu Linh. Ngu Linh bước lại gần, Vu Vãn Lai kéo chiếc áo lần nữa rồi đẩy cửa vào phòng. Trong phòng trống rỗng không người, Lăng Điền hoàn toàn không có bên trong. “Hưm, xem ra, Lăng phu nhân cũng bị cô lừa.” Ngu Linh nhìn qua căn phòng, bật cười giễu cợt. “Cô tới đây làm gì?” “Ngày mai tôi có một chương trình, nghỉ đêm tại khách sạn này cho nên tôi liền tới đây.” Ngu Linh khựng lại đôi chút lại nói “Lúc dùng bữa tối, tôi thấy cô và Lăng Điền, sau đó…” “Sau đó, cô thấy anh ấy đưa tôi lên trên này, rồi lại rời khỏi, nên tới đây cười nhạo tôi phải không?” “Vãn Lai, sao cô cứ nghĩ người khác tồi tệ như vậy chứ?” “Vậy thì tôi nên nghĩ thế nào? Muộn thế này rồi cô còn chưa ngủ, tất cả chỉ vì muốn tới thăm tôi sao?” Ngu Linh nhún vai, than dài một tiếng, nói “Được thôi, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại lúc đó tôi chịu giúp đỡ cô cùng Lăng Điền thì sẽ không chờ xem màn kịch hay rồi cười nhạo ai cả.” “Đúng thế, lần đó, tôi phải cảm ơn cô, không có cô, không có vậyụ việc tại quảng trường đó, Steven làm sao lại đối tốt với tôi như vậy? Nếu không có Steven, đến giờ, tôi chẳng có bất cứ gì hết.” Mỉm cười nói ra câu này, Ngu Linh lại có thể nghe được nỗi xót xa ẩn chứa trong lời nói của Vu Vãn Lai. “Vũ Văn Linh đối với cô không tốt sao? Chuyện giữa anh ấy với Thần Tinh là thật à?” Vu Vãn Lai rút một điếu thuốc, châm lửa, bực bội lên tiếng “Những tin đồn bên ngoài, co chắc hẳn bọn họ biết rõ độ thật giả của nó hơn tôi?” “Trước giờ tôi đều không tin những tin đồn vớ vẩn đó là thật.” “Thế nhưng nó là thật, Vũ Văn Linh dường như rất có hứng thú với Thần Tinh.” Vu Vãn Lai ảo não giẫm lên mẩu thuốc để dập lửa, cô nhìn gương mặt tuyệt sắc của mình trong gương, dáng vẻ đó lẽ nào lại không địch lại được một Thần Tinh mang vẻ mũm mĩm trẻ thơ? Hoặc có lẽ, sự thật cô không phải là Lạc Lạc? “Vãn Lai, cô không sao chứ?” Ngu Linh quan tâm hỏi. Vu Vãn Lai lúc trước còn phiền não, lúc sau đã nhanh chóng trở lại điềm đạm, quyến rũ “Chẳng sao hết, chỉ là tối nay không được vui lắm, bởi vì nhìn thấy Thần Tinh và Vũ Văn Linh ở cạnh nhau. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là hôn thê của anh ta.” “Nhưng, Thần Tinh đã là vợ của Lăng Điền.” Vu Vãn Lai bước lại gần Ngu Linh nói “Tôi chỉ muốn tìm một chỗ dựa, một chỗ dựa có thể khiến tôi yên tâm, bởi vì tôi không muốn sống vất vả như vậy nữa, cô có hiểu không? Tuổi xuân của phụ nữ là có hạn, tôi không thể để nó trôi qua đầy uổng phí.” “Tôi hiểu, tôi và cô đều xuất thân từ trại trẻ mồ côi, có ai muốn quay về cuộc sống khổ sở trong trại trẻ mồ côi đó chứ?” Ngu Linh nắm lấy bàn tay của Vu Vãn Lai rồi nói “Cho nên, bất luận lúc nào, cô cũng có thể tin tưởng vào tôi, chúng ta là những người bạn tốt nhất, không phải sao?” Vu Vãn Lai nhẹ mỉm cười, nắm bàn tay của Ngu Linh “Đúng thế, chúng ta là bạn bè từ nhỏ cho tới hết cuộc đời.” “Vãn Lai, lúc nãy tại sao Lăng Điền lại bỏ đi?” “Ha ha, cô yên tâm, anh ấy đâu phải Vũ Văn Linh, chỉ là có việc gấp cần giải quyết. Cô biết rồi đấy, chiếc du thuyền đó rất quan trọng với anh ấy.” “Hưm, chiếc du thuyền đó vẫn còn ở thành phố H mà.” “Ừm, đúng thế, tối nay anh ấy ngồi chuyên cơ quay về, giải quyết triệt để vụ du thuyền.” “Thật không ngờ anh ấy cũng là một kẻ si tình.” “Như vật không phải càng tốt sao? Anh ấy sẽ càng đối xử tốt với tôi hơn.” Ngu Linh cau chặt đôi mày, giơ tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt đẹp của Vu Vãn Lai “Vãn Lai, tôi thực sự không biết, lúc đó đồng ý với cô làm như vậy là hại cô hay giúp cô nữa.” “Được rồi, A Linh, đã muộn rồi, cô cũng nên quay về nghỉ ngơi đi.” Vu Vãn Lai vỗ nhẹ lên bàn tay của Ngu Linh. “Nếu không tham gia chương trình ngày mai trông cô sẽ không xinh đẹp đâu.” “Ừm, cô cũng đi nghỉ sớm đi, đừng để tâm đến anh ấy làm gì. Còn nữa, nếu như Vũ Văn Linh biết được tối nay cô ở lại đây, liệu có…” Vu Vãn Lai lại cười, vỗ lên bàn tay của Ngu Linh “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.” “Vãn Lai, từ nhỏ cô đã thông minh hơn tôi, cũng kiên trì đoạt bằng được thứ bản thân thích, thế nhưng Vãn Lai, lần này, tôi thực sự lo lắng cho cô.” “A Linh, đời người có được mấy lần có thể đặt cược? Lần này, tôi phải đánh cược một lần xem sao?” “Ừm, vậy tôi đi đây, cô nghỉ sớm đi.” “Ngủ ngon.” Vu Vãn Lai ôm Ngu Linh, chạm nhẹ vào vầng trán cô giống như hồi hai người còn nhỏ. Lúc Ngu Linh biến mất khỏi căn phòng, Vu Vãn Lai không ngủ ngay mà một mình ngồi tước cửa sổ, bên ngoài, đêm càng lúc càng khuya, thế nhưng cô lại chẳng thể nào chợp mắt nổi. Tối nay, cô chạm mặt Vũ Văn Linh và Thần Tinh ở hầm đỗ xe, tuy rằng có chút lúng túng, thế nhưng điều đáng ngại hơn cả chính là cô đã quyết định rời khỏi đó cùng Lăng Điền. Nhưng đến khi quay trở lại, kd cũng chỉ dùng bữa tối cùng cô, sau đó liền ngồi chuyên cơ quay về thành phố H. Tuy rằng cô đã khéo léo bày tỏ với Lăng Điền về khoảng cách giữa mình và Vũ Văn Linh, thế nhưng Lăng Điền lại chẳng hề nói gì. Chỉ nói trời đã tối, cô cứ ngủ tạm lại căn phòng VIP tại khách sạn này một đêm mà thôi. Chuyện này đã khiến Vu Vãn Lai có cảm giác thất bại thảm hại, ngay cả khi đứng trước mặt Thần Tinh. Nhưng thứ cảm giác này không nên thuộc về cô bởi cô chính là Vu Vãn Lai. Vãn Lai nở nụ cười tuyệt mỹ, lặng ngắm ánh đèn bên ngoài cửa sổ… Lúc này Thần Tinh đang đứng trong hầm đỗ xe của khách sạn, thầm nghĩ không biết tại sao thang máy lại đi xuống tận chỗ này. Nhiệt độ tối nay rất thấp, dưới hầm đỗ xe không có gió, nhưng khắp người cô lạnh cóng. Cô mơ màng nhìn những hàng xe đỗ ngay phía trước, không biết nên đi đâu về đâu. Số tiền trên người cô lúc này chỉ là khoản tiền tiêu vặt mà Lăng Điền cho hàng tháng. Có lẽ, cô phải chuyển đến khách sạn giá rẻ rồi ngày mai đi tìm Lăng Điền. Thế nhưng còn chưa quyết định, đã có một cỗ xe đỗ lại trước mặt cô. Là ô tô của Vũ Văn Linh. “Mau lên xe đi.” Vũ Văn Linh hạ cửa kính nói. Không để cô kịp từ chối, lái xe đã bước xuống, mở cửa cho cô bước vào. Thần Tinh ngẫm nghĩ một lúc, nhưng vẫn không chịu ngồi vào xe. “Vậy thì vào trong thôi.” Thần Tinh ngước lên nhìn lại thấy anh nói tiếp “Tôi có thẻ VIP, giảm giá ba mươi phần trăm, nếu cô bằng lòng, khi nào quay về thành phố H, trả lại tôi cũng được.” Vũ Văn Linh rất biết suy nghĩ cho người khác. Những lời này đã giải quyết ngay được những lo lắng của Thần Tinh nãy giờ. Cô không từ chối, để Vũ Văn Linh đặt một căn phòng tiêu chuẩn cho mình. Bản thân Vũ Văn Linh cũng ở tại khách sạn này. Có lẽ, dù Thần Tinh không nói thì anh cũng biết Vu Vãn Lai đang ở đây, cho nên giữa anh và Vu Vãn Lai cũng cần phải làm rõ một vài vấn đề. Rất nhiều chuyện xảy ra khiến Thần Tinh chẳng thể nào ngủ nổi, thế nhưng cô cần phải bắt bản thân chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, ánh mắt trời đã xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng. Tia sang chiếu lên mi mắt cô, khiến thế giới hiện lên lung linh bảy sắc cầu vồng. Chỉ là thế giới thuộc về cô nằm ở phía sau cầu vồng ấy, nơi chỉ có màu trắng và đen thôi. Mở di động, lúc này mới tám giờ sáng. Thần Tinh bước ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa, là Vũ Văn Linh. “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Giọng nói cô nghe có phần khô khốc. Cả đêm mê man, hơi ấm dường như đã đốt cháy hết lượng nước trong người, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cô sẽ không còn khóc được nữa. “Chúng ta dùng bữa sáng trước đi, sau đó cô đi làm việc của cô, buổi trưa tôi đưa cô tới nhà tang lễ.” “Vũ Văn tiên sinh, tự tôi có thể làm được, không cầm làm phiền anh vậy đâu.” “Là bố tôi dặn phải giúp cô lo liệu hậu sự của bác Thần. Thần tiểu thư, xin cô đừng khiến tôi khó xử, được không?” Những lời lịch sự, đúng mực, lại có lý có tình khiến người ta chẳng thể tìm nổi lý do để từ chối. “Cảm ơn anh, Vũ Văn tiên sinh, vậy một giờ chiều nay chúng ta gặp lại.” VIệc giữa cô và Lăng Điền, cô cần phải tự mình giải quyết. “Được, vậy chúng ta đi dùng bữa sáng thôi.” “Chốc nữa đem một phần vào phòng VIP cấp tổng thống cho vị tiểu thư ở trong đó giúp tôi.” Vũ Văn Linh lại quay sang bình thản dặn nhân viên phục vụ. “Vâng, thưa Vũ Văn tiên sinh.” Thần Tinh dùng qua bữa sáng, sau đó đi lên phòng VIP, nhân viên lễ tân đi theo sát phía sau cô, cả đoạn đường thuận lợi không có bất kỳ trở ngại. Thế nhưng vừa bước ra khỏi thang máy vào tầng có căn phòng hạng sang kia, quản gia của gian phòng đó đã tiến lại. “Lăng phu nhân, xin chào buổi sáng.” Chỉ gặp mặt một lần, không ngờ vị quản gia này vẫn còn nhớ cô. “Tôi muốn tìm Lăng tiên sinh.” “Lăng phu nhân, rất xin lỗi, sáng nay Lăng tiên sinh đã trả lại phòng rồi!” “Cái gì?” “Lăng tiên sinh sáng sớm nay đã trả lại phòng rồi!” Thần Tinh nhíu chặt đôi mày, vừa định mở miệng hỏi thăm về Vu Vãn Lai, thế nhưng nghĩ thế rồi lại thôi. “Lăng phu nhân, phải chăng cô nên liên hệ trực tiếp với Lăng tiên sinh?” Đúng thế, tại sao cô lại không liên hệ trực tiếp với Lăng Điền chứ? Là cô sợ phải đối diện mọi chuyện sao? Thần Tinh hít một hơi thật sâu, nhấc di dộng, tìm số của Lăng Điền, điện thoại ở trạng thái bận, gọi mấy lần vẫn không có người nghe máy. “Lăng phu nhân, Vũ Văn tiên sinh tới rồi.” Vào lúc Thần Tinh chuẩn bị gọi cuộc gọi thứ bảy, cửa cầu thang máy mở ra. Sắc mặt Vũ Văn Linh không còn hòa nhã như hồi sáng, dường như có chuyện gì đó xảy ra. “Thần tiểu thư… Steven không có ở đây sao?” “Ừm.” Thần Tinh quay đầu. Lúc Thần Tinh quay người, Vũ Văn Linh lại nói thêm câu nữa “Thần tiểu thư, tôi vừa được biết, Steven đã quay về thành phố H, thật không ngờ cậu ấy lại chẳng nể tình chút nào.” Sắc mặt Thần Tinh khẽ biến đổi, Vũ Văn Linh lại đưa một tờ báo ra, là báo kinh tế số ra sáng nay, phía trên co dòng chữ màu đỏ nổi bật “Lăng Thị chính thức thu mua Thần Thị.” Phía dưới dòng chữ còn viết một dòng nhỏ “Tổng giám đốc Thần Thị không chịu được áp lực của sự cố nghiêm trọng tạo công trường, tinh thần suy sụp, tối qua đã tự sát bằng thuốc an thần.” “Thần tiểu thư, có lẽ sau khi lo xong hậu sự, cô hãy nhanh chóng quay về thành phố H, như vậy có lẽ tốt hơn.” Cho dù Thần Tinh là người có quan hệ thân thiết nhất Thần Đỉnh, thế nhưng lúc lâm chung, Thần Đỉnh không hề giao Thần Thị lại cho cô. Thế nên cô có lý do gì phải giữ gìn chứ? Huống hồ, những tranh giành trên thương trường, xưa nay cô không hiểu, lại càng chẳng muốn dính dáng vào. Cùng lúc, di động của Thần Tinh vang lên, một going nói xa lạ ập tới “Xin hỏi, có phải là Thần tiểu thư không?” “Đúng, xin hỏi là ai gọi đấy?” “Tôi chính là luật sư của Thần Đỉnh tiên sinh, cô có thể gọi tôi là luật sư Phương, trên tay tôi có giữ bản di chúc đã được công chứng mà Thần tiên sinh lưu lại tại văn phòng của chúng tôi, ủy thác chúng tôi sau khi ông ấy qua đời sẽ công bố bản di chúc. Thần tiểu thư chính là người hưởng lợi trong bản di chúc này.” Cuộc điện thoại đến rất kịp thời, và chính là lý do khiến cô nhất thiết phải cố gắng hết sức giữ lấy Thần Thị. Bởi trong bản di chúc này, Thần Đỉnh nói rõ rằng ông hy vọng cô có thể giữ lại được Thần Thị. Nếu trước đó cô đi tìm Lăng Điền chỉ vì tình cảm cá nhân, vậy thì lúc này, lại mang thêm một phần trách nhiệm. Tâm trí cô lúc này rất hỗn loạn, chẳng nhớ nổi làm sao rời khỏi căn phòng VIP nữa, lúc định thần, cô đã đi xuống căn phòng của mình ở tầng dưới. “Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa cô tới nhà tang lễ, sau đó quay về thành phố H.” Người đàn ông trước mặt hai ngày nay đã giúp đỡ cô rất nhiều, thế nhưng trên thế giới này, liệu có sự giúp đỡ không cần đền đáp sao? “Nếu cô định từ chối, vậy hãy nghĩ xem Thần Thị còn bao nhiêu thời gian chần chừ nữa?” Đi theo Vũ Văn Linh đến nhà tang lễ, phía cảnh sát cũng đã có báo cáo chứng thực Thần Đỉnh tự sát. Thần Tinh quyết định ba ngày sau tiến hành hỏa táng, nhưng trước đó, cô cần phải quay về thành phố H. Không khí bi thương trong nhà tang lễ khiến hai mắt Thần Tinh cay xè, thế nhưng cô sẽ không bao giờ khóc thêm lần nữa. Chỉ là, khi máy bay cất cánh, thứ cảm giác mất đi trọng lực đã khiến đôi mắt cô long lanh, mơ màng. Vũ Văn Linh dùng chuyên cơ riêng đưa cô về thành phố H. Ngồi trong khoang máy bay không rộng lắm, khoảng cách giữa cô và Vũ Văn Linh rất gần, chính vì gần như vậy nên cô khẽ quay mặt, không để Vũ Văn Linh nhận ra bất cứ điểm bất thường nào. “Tối qua, Vãn Lai xuất hiện trong hầm đỗ xe, tôi cũng ca r thấy rất kinh ngạc, thế nhưng tôi sẽ không khiến cho bản thân quá mức khó chịu. Hơn nữa chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai bên, có duyên làm vợ chồng cũng tốt, không có duyên thì quay về làm bạn bè cũng chẳng sao.” “Vũ Văn tiên sinh, anh rất hào sảng.” Nói cho qua chuyện, ngoại trừ điều đó ra, cô cũng chẳng biết nên nói gì thêm nữa. “Steven chắc chưa từng nói cho cô biết, Vãn Lai trông rất giống Lạc Lạc.” Lăng Điền đương nhiên sẽ không nói cho cô, thế nhưng Thần Tinh biết… bởi ngày hôm đó, cô đã nhìn thấy tấm ảnh của Lạc Lạc trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Đích thực trông có phần hao hao với Vu Vãn Lai, chỉ là dung mạo giống nhau, cảm giác, khí chất lại có phần khác biệt. Hiện nay, nghe Vũ Văn Linh chủ động nói tới, càng chứng thực điều Thần Tinh đang nghĩ trong lòng. “Vãn Lai vốn dĩ là trợ lý đặc biệt của tôi, làm việc bên tôi suốt ba năm liền, tận tâm trong tất cả mọi việc. Bố tôi lại đang bệnh nặng, hi vọng tôi sớm ngày kết hôn, hòng thoát khỏi cái bóng quá lớn của Lạc Lạc. Thế nhưng tôi vốn là người nghiện công việc, muốn nhanh chóng tìm một đối tượng kết hôn thích hợp, nói thì dễ, làm lại khó, cho nên, sau cùng tôi đã chọn Vãn Lai.” Vũ Văn Linh nhẹ nhàng nói ra câu này, đơn giản cứ như thể trần thuật lại một câu chuyện. Chỉ là quý mến mà tiếp cận chứ không phải do dung mạo của Vu Vãn Lai sao? “Thế nhưng, hôm qua tôi mới phát hiện, tôi với Vãn Lai hoàn toàn không thích hợp…” Giọng Vũ Văn Linh vẫn cứ bình thản như trước. “Tại sao chứ?” Thần Tinh buột miệng hỏi, máy bay đi vào tầng khí lưu, xóc nhẹ một cái, giống như tình cảm, bất ngờ và lạ thường. “Tôi không phải là người lạng mãn, càng không thể làm ra những hành động lãng mạn khiến cô ấy vui lòng.” Nhớ lại cảnh tượng lãng mạn mà Lăng Điền tạo ra cho Vu Vãn Lai ngày hôm đó, cho dù không được các báo đài đưa tin, thế nhưng, hiển nhiên Vũ Văn Linh đã biết. Thế nhưng tối qua, từ miệng Vu Vãn Lai, cô lại không nghe ra được trong lòng Vu Vãn Lai, rổ cuộc người nào mới là quan trọng. Tư duy hỗn loạn, Thần Tinh lặng người chìm trong suy ngẫm. Thấy Thần Tinh cảm thấy không thoải mái, Vũ Văn Linh kết thúc chủ đề, tận tâm đưa một chiếc gối tới, kề vào sau lưng cho cô. “Cô ngủ một lúc đi, chúng ta sẽ nhanh chóng tới nơi thôi. Tiếp theo đây, cô sẽ vô cùng bận rộn, nếu cô bằng lòng, có thể lựa chọn cách tin tưởng tôi.” “Cảm ơn anh.” Thần Tinh nhắm mắt lại, xung quanh ngoài tiếng động cơ thì chỉ còn tiếng âm nhạc nhẹ nhàng, kích thích giấc ngủ cho người nghe. Thần Tinh cố thử dỗ mình chìm vào giấc ngủ, đương nhiên không hề nhìn thấy Vũ Văn Linh có khoảng khắc nào đó đã nhìn chăm chú vào khuôn mặt của mình, khóe môi cong lên để lộ nụ cười thâm sâu khó đoán. Quay về thành phố H, vừa ra khỏi khu vực kiểm tra, phóng viên báo đài đã trực sẵn. Điều này khiến Thần Tinh có phần bất ngờ, thế nhưng vì có Vũ Văn Linh đi cùng, nên cô dễ dàng rời khỏi nhanh chóng qua một lối đi an toàn. Tại hầm chứa xe, lần này không còn bị kí giả theo sát, chỉ có lái xe của Thần Đỉnh, Tiểu Lý cùng trợ lý đặc biệt Vương Đại Vy đang chờ cô. Vì có Vương Đại Vy, Vũ Văn Linh cùng không đi theo nữa, chỉ mỉm cười rồi cáo từ. Bóng Vũ Văn Linh dần khuất, Vương Đại Vy bắt đầu báo cáo, Thần Tinh có thể nhận ra Thần Thị đang gặp nhiều bất lợi. Chưa nói đến việc cạnh trang ngầm giữa công ty bất động sản Vĩnh Hòa vẫn chưa có hồi kết, chỉ riêng sự cố nghiêm trọng xảy ra trong dự án lần này, các công tác bồi thường rất lớn. Chính vì vậy, Lăng Thọ tuyên bố thu mua Thần Thị, một trong những điều kiện được đưa ra chính là Lăng Thị sẽ gánh vác những trách nhiệm cần thiết. Như vậy, các cổ đông trong Thần Thị sẽ ủng hộ việc thu mua này của Lăng Thị. Nhưng, Thần Tinh không thể mở to mắt nhìn Lăng Thị nuốt trọn Thần Thị, không chỉ vì lời ủy thác của bố, mà vì Lăng Thị đã không từ thủ đoạn để thu mua Lăng Thị. Vương Đại Vy tận dụng khoảng thời gian trên xe, báo cáo một mạch hết những hiện trạng tồn tại của Thần Thị hiện nay, thấy Thần Tinh vẫn chìm trong yên lặng, Đại Vy liền hỏi “Tiểu thư, bây giờ, cô xem liệu có phải triệu tập một cuộc họp các cổ đông lớn không?” Thần Tinh cau chặt đôi mày, nói “Giúp tôi hẹn lịch gặp Lăng Điền.” “Tiểu thư… Dạ được, tôi sẽ giúp cô hẹn gặp Lăng tổng, về phía các đổng sự, tiểu thư chuẩn bị gặp Lăng tổng rồi mới giải quyết sao?” Thần Tinh lặng lẽ gật đầu. Vương Đại Vy không nói thêm, bấm di động gọi điện thoại cho Nghiêm Khả, trợ lý của Lăng Điền. Khi chiếc xe về tới Thần Thị, Vương Đại Vy đã gọi được điện thoại cho Nghiêm Khả, tuy Thần Tinh không biết đầu dây kia, Nghiêm Khả nói những gì, thế nhưng qua những lời hồi đáp của Vương Đại Vy, cô biết hiển nhiên người ta không dự định hẹn gặp. Quả nhiên, lúc cất di động, Vương Đại Vy tỏ ra rầu rĩ nói “Nhị tiểu thư, Nghiêm Khả nói, Lăng tổng có việc bận, nếu cô có việc có thể truyền đạt lại cho cô ta.” “Vậy thì không cần hẹn gặp nữa, hãy hẹn phóng viên tới cho tôi.” “Nhị tiểu thư?” “Hẹn phóng viên tới Thần Thị vào chín giờ sáng mai, tôi sẽ tuyên bố quyết định quan trọng của mình liên quan tới việc Lăng Thị thu mau Thần Thị.” Thần Tinh nói xong liền bước xuống xe đi vào tòa nhà “Giờ hãy đem báo cáo kinh doanh ba tháng gần đây của Thần Thị tới cho tôi xem.” Vương Đại Vy đi trước dẫn đường, Thần Tinh đi thẳng lên tổng bộ quan trọng trên tầng thượng của Thần Thị. Do tập đoàn liên tiếp gặp phải sự cố, cả đoạn đường đi lên, nhân viên đều tỏ ra ngao ngán, thậm chí có người còn công khai lên mạng tìm công việc mới. Vương Đại Vy nhìn thấy hết những điều này, đương nhiên cảm thấy bất mãn. Phòng làm việc được trang trí khá đơn giản, trên bàn chỉ đặt một tấm ảnh. Bức ảnh của hai mẹ con Thần Hy, mẹ Thần Hy rất xinh đẹp, năm đó lại môn đăng hộ đối với Thần Đỉnh, chỉ tiếc rằng bà lâm bệnh nặng, qua đời rất sớm. Nhìn bức ảnh này, Thần Tinh có thể hiểu trong lòng Thần Đỉnh, người mà ông yêu thương nhất vẫn là hai mẹ con Thần Hy. Thần Tinh buồn bã ngồi xuống ghế, Vương Đại Vy đã rất nhanh mang chứng từ đến cho Thần Tinh. Trước đống tài liệu khô khan, Thần Tinh chẳng hiểu cho mấy, Vương Đại Vy bất đắc dĩ phải gọi ba người trong bộ phận kế toán lên, nhanh chóng khiến bà chủ tân nhiệm đọc hiểu được những tài liệu này. Từ buổi trưa cho tới tám giờ tối, Thần Tinh mới miễn cưỡng hiểu được một vài vấn đề cùng hiện trạng của Thần Thị bây giờ. “Nhị tiểu thư, có cần gọi đồ ăn tới không?” Vương Đại Vy ân cần đưa lời hỏi. “Mọi người đã giúp đỡ tôi suốt một buổi chiều chắc cũng mệt cả rồi, gần đây có nhà hàng nào không? Tôi mời mọi người một bữa đơn giản nhé?” “Có, gần đây có một nhà hàng, cảm ơn nhị tiểu thư!” Vương Đại Vy đại diện mọi người đáp lại, sau đó bảo mọi người quay về phòng làm việc thu dọn đồ đạc, mười lăm phút sau hẹn gặp tại tầng hầm. Đợi tới khi phòng làm việc chỉ còn lại mỗi Thần Tinh và Vương Đại Vy, anh ta mới lấy một bức thư từ trong túi ra, đưa cho Thần Tinh nói “Nhị tiểu thư, đây là thư của cô.” Thần Tinh nhận lấy, bên trong là một tập tiền “Nhị tiểu thư, đây là phí dụng trong công việc, vì Thần Thị, chúng ta sẽ phải mời rất nhiều người dùng bữa, số tiền này không thể thiếu được, bao gồm cả lương của tổng giám đốc trong đó luôn.” “Cảm ơn, anh cũng thu dọn đồ đạc đi, lát nữa hẹn nhau ở hầm chứa xe.” Vương Đại Vy đáp lại rồi lui ra. Thần Tinh cất số tiền này vào trong túi, bên trong còn một bức thư, là tiền tiêu vặt mà Lăng Điền đưa cho cô trước đó. Thần Tinh nắm chặt phong thư mãi cho tới khi ngoài phong bì để lại vết móng tay khá đậm. Lúc tám rưỡi, một đoàn năm người tới một nhà hàng với các món ăn Tô Châu chính hiệu, Vương Đại Vy thuần thục gọi vài món ăn, đều là những món chiêu bài của quán. Lão Hứa, trưởng phòng kế toàn rất thích hút thuốc, nhân lúc món ăn còn chưa được đưa ra đã vội vã châm thuốc, Thần Tinh sặc khói thuốc, xin lỗi rồi đi vào nhà vệ sinh một lúc liền bất ngờ chạm mặt Vũ Văn Linh đang đi lên cầu thang. Thực là “trùng hợp”. Thần Tinh gật đầu thay cho lời chào, Vũ Văn Linh cũng mỉm cười coi như đáp lại, sau đó đi thẳng vào một căn phòng khác. Sau khi nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, Thần Tinh chợt nhớ ra, trước đó còn chưa trả lại tiền khách sạn đã vay, thế nhưng, nếu vì chuyện này mà gõ cửa đi vào, phải chăng hơi đường đột? Khi Thần Tinh quay ra từ phòng vệ sinh, căn phòng đó vẫn cứ đóng chặt. Thần Tinh đành quay về phòng ăn, dùng cho xong bữa cơm cùng mọi người. Vương Đại Vy bảo lái xe Tiểu Lý đưa Thần Tinh đi về. Chỉ là lúc này trưởng phòng kế toán đã say tới độ bất tỉnh nhân sự, Tiểu Lý theo lệnh Thần Tinh đưa anh này về, Vương Đại Vy phụ trách đưa hai nhân viên kế toán khác. Sau khi sắp xếp thỏa đáng, bốn người họ liền rời đi trước. Thần Tinh định vẫy xe quay về biệt thự Thần Thị, thế nhưng đứng bên đường rất lâu chẳng gọi được chiếc xe nào. Khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, ngồi lên xe bus để về thì một chiếc xe đua màu bạc xuất hiện ngay trước mặt. Chiếc xe hoàn toàn xa lạ, mãi cho tới khi mui trần bật ra, lái xe mỉm cười rạng rỡ, lúc này Thần Tinh mới phát hiện, là Vũ Văn Linh. “Thần tiểu thư, nơi này rất khó gọi xe, để tôi tiễn cô một đoạn.” “Lại làm phiền Vũ Văn tiên sinh rồi.” “Cô khách khí quá. Vũ Văn Linh cong miệng mỉm cười, chiếc xe từ từ rời khỏi. Cả đoạn đường đi, Vũ Văn Linh không hề nói chuyện, chỉ khi đến biệt thự nhà họ Thần, anh mới cười nói “Thần tiểu thư, tối nay nếu không phải vì món tiền phòng, e rằng cô sẽ không để tôi tiễn cô về đúng không?” Nghe vậy, khuôn mặt Thần Tinh nóng bừng, cất tiếng nói “Tôi nghĩ, vào lúc mình vẫn còn tiền để trả nợ, trả tiền phòng cho anh trước vẫn là tốt hơn.” “Lúc vẫn còn tiền trả nợ? Thần tiểu thư, tình hình Thần Thị có phải rất nghiêm trọng không?” “Đúng vậy, không lạc quan cho lắm.” “Thần tiểu thư, tôi đã nói rồi, cô có thể tin tưởng tôi, nếu cần tôi giúp, tập đoàn Thái Hưng sẽ không từ chối đâu.” Nếu muốn tránh việc Thần Thị bị thu mua, dựa vào một tập đoàn hùng mạnh khác, đích thực là một lựa chọn không tệ, chỉ là, bất cứ sự dựa dẫm nào đều sẽ kèm theo những điều khoản đặc biệt. Vũ Văn Linh dường như nhìn ra được suy nghĩ này của cô lại nói “Nếu có thể giúp Thần Thị vượt qua được khó khăn lần này, thứ mà Thái Hưng muốn chính là 5% cổ phần của Thần Thị. Như vậy, các cổ đông của tập đoàn Thái Hưng mới ủng hộ quyết định này được.” 5% cổ phần để đổi lại Thần Thị khỏi bị Lăng Điền thu mua, đích thực là một điều kiện hợp lý, hơn nữa không phải kinh động đến các cổ đông của Thần Thị, cô cũng hoàn toàn có thể chuyển một phần trong số 11% cổ phần mà Thần Đỉnh để lại cho mình sang cho Vũ Văn Linh. Sau đó, với 6% cổ phần còn lại, đối với một tập đoàn Thần Thị đã được cổ phần hóa, cũng chẳng ai động chạm tới được chức vị chủ tịch hội đồng quản trị của cô. “Thần tiểu thư, cô cứ nghĩ đi, ngày mai trả lời tôi cũng được.” Vũ Văn Linh lịch lãm nói, sau đó khởi động xe “Chúc cô ngủ ngon.” “Cảm ơn Vũ Văn tiên sinh, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ về điều kiện của anh.” Vũ Văn Linh mỉm cười, sau đó cho xe rời khỏi.