Tôi bỏ mặc một lũ hành khách ngu xuẩn và mấy cô tiếp viên mắt tròn nhìn tôi chằm chằm mà về chỗ. Hừ cái tên bị táo bắn vào kính bị bệnh thì phải hay sao mà cách 5 phút liếc tôi một lần. Đằng sau vẫn có rất nhiều tiếng xì xào đại loại như: - Trời, cô gái đó thật tuyệt - cứ tưởng cô ấy lạnh lùng vô tình mà hoá ra tốt bụng dễ thương Tôi không thèm quan tâm mấy lời tâng bốc ấy mà ngồi đọc sách, vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhàn nhạt như bình thường. Cho đến khi bảo vệ phải "dẹp loạn 12 sứ quân" thì đám người đó mới chịu an phận Tôi bước xuống máy bay và nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Tôi đã quá quen với kiểu này rồi nên vẫn bình thường như cân đường hộp sữa" mà đi. Hôm nay tôi mặc bộ trang phục bình thường nhất có thể( tự nhận xét): 1 quần ống loe 7 màu, 1 áo khoác lông chồn vì ở VN là mùa đông, 1 cao gót 12 phân, 1 kính râm. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------- GIỚI THIỆU NHÂN VẬT: - Tôi: Dương Khánh Linh 17 tuổi, mặt luôn luôn không biểu cảm, câu nói dk nói nhiều nhất: tạm biệt, chỉ có duy nhất một từ để biểu cảm: tuyệt quá   sở thích: sỉ nhục người khác, đam mê những gì có thể đam mê   IQ: 180, SQ: 0, EQ: 0, MQ: 158/200 - Hoàng Nguyệt: 17t, bất bình thường về tất cả,1 câu nói bình thường: Bổn cô nương nói cho ngươi biết..........., đã đạt đến cảnh giới của tự sướng   sở thích: nói dối, chửi mắng   IQ,SQ,EQ,MQ đều đạt ngưỡng của người bình thường - Bùi Nguyên Khánh : 17t, Không có từ gì có thể diễn tả được, hơi hơi tưng tửng và đặc biệt là hơi chập khi bên bạn bè, các chỉ số đều bình thường - Trịnh Thiên Duy: bạn thân của Nam, giống tất cả nhưng không lạnh lùng - Hoàng Hoài Nam: 22 t, đang học tại Havard, mọt sách, sư phụ của Linh - Dương Lâm: oppa của Linh, nhìn ai cũng không vừa mắt, chỉ thích một mình Linh