Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, loại người như anh nhất định là ngày nào cũng bị xử phạt, nếu như… Nếu như không có người bảo hộ thì chẳng đến hai hôm là sẽ bị đá ra khỏi cổng trường. Sư huynh quả nhiên anh minh. Bạch Ngọc Đường kéo cà vạt anh xuống, tiện tay giải quyết luôn mấy chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, “Phá luật mới là lạc thú.” Thật ra trước đây trong học viện không thiếu mấy tên ôn ngang ngược thậm chí thích ăn đòn, có điều… Một vài hồi ức không vui phút chốc nhảy ra kích thích thần kinh, trong mắt Triển Chiêu xẹt qua một tia kiên quyết không hề che giấu. Anh nắm lấy cà vạt Bạch Ngọc Đường kéo người kia lại gần mặt mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy kia nói anh có biết sư huynh sẽ xử lý người khác như nào không? Sẽ không nương tay. Bạch Ngọc Đường đáp rất dứt khoát, hắn cúi người lưu lại mấy dấu ấn trên xương quai xanh của Triển Chiêu, lúc này tôi khá là hiếu kỳ sư huynh sẽ đối xử với người trong lòng mình thế nào đây. Bớt làm trò! Đối với loại ác ôn khắp mình đều xấu xa như anh, tôi… Triển Chiêu hơi ngừng lại, nếu như anh thật sự gặp Bạch Ngọc Đường vào mười mấy năm trước, vậy thì… sẽ thế nào? Sao? Nam nhân híp mắt phượng lại, trì hoãn động tác vuốt ve trên tay, vẻ như đang chờ đợi đáp án của anh. Đại khái vẫn là như thế… Anh âm thầm than nhẹ, nếu như có thể từ chối người này, thì anh đã không để mặc cho sự tình phát triển thành như vậy. Anh không nói gì, chỉ là nhận mệnh tự ấn lên môi Bạch Ngọc Đường. Đối với đáp án này con chuột hiển nhiên là cực kỳ hài lòng, hắn vừa duy trì trạng thái cầm cự vừa mập mờ nói em thả lỏng… lại không phải thật… nơi này chỉ có hai ta… Tiếc rằng Triển Chiêu lại không có cách nào lập tức thoát khỏi giả tưởng “Nghiêm mẫu cách chưa đến mười mét mà mình lại trốn sau giá sách cùng ‘sư đệ’ điên cuồng phóng đãng”. Lúc lửa rừng hừng hực thiêu trên người thì anh theo bản năng che miệng lại cố ngăn không cho âm thanh thoát ra khỏi cổ họng, thế nhưng… Ông trời ơi… Bạch Ngọc Đường đối với cơ thể anh căn bản là rõ như lòng bàn tay, bị con chuột dùng môi lưỡi nóng bỏng cùng ngón tay thon dài trước sau giáp công… Hơn nữa “người yêu” này còn không ngừng dùng từ ngữ truyền thuốc kích dục tinh thần liều cao vào kích thích tâm trí… Thời điểm này mà còn kìm nén không dám lên tiếng không dám làm gì thì quả thực là muốn đòi mạng… Đến khi con chuột đứng dậy lau đi chất lỏng trắng đục bên mép, Miêu đại nhân đã tưởng như mình mới sống lại sau khi bị ném vào lò luyện của lão quân. Anh tựa vào tường thở hổn hển, thật là, hôm nay mới chỉ có một màn dạo nhạc thôi đã xém chút nữa làm chân anh mềm nhũn ra rồi. Ánh mắt lúc này của Bạch Ngọc Đường có thể nói là trắng trợn không kiêng nể gì cả, vải vóc may quân phục đặc biệt chịu được xô xát, áo trên người Triển Chiêu vẫn giữ được vẻ ngay ngắn đoan chính, chỉ có cổ áo sơ mi hơi xộc xệch để lộ ra xương quai xanh tinh xảo đến mê người. Còn thân dưới ấy à… chỉ có duy nhất một đôi tất trắng như tuyết trùm đến hai mắt cá chân. Hắn liếm liếm đôi môi đã bắt đầu khô khốc, giải phóng ngay người anh em đã sớm chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu cấp một từ trong quần dài ra —— chỉ động vào khóa kéo, nếu nhìn từ sau lưng vẫn coi như là trang phục cả người chỉnh tề hoàn mỹ. Khi người kia áp sát lên Triển Chiêu theo bản năng thả lỏng cơ thể, tuy vẫn chưa nghỉ ngơi đủ nhưng… Miêu đại nhân đánh chết cũng sẽ không thừa nhận trong cơ thể mình có một loại khát vọng mong chờ thầm kín, khi ngón tay của người nào đó bắt đầu di chuyển ra phía sau khéo léo cẩn thận thăm dò thì có một loại suy nghĩ mông lung rằng không biết khi nào chính chủ sẽ lên sàn… Khụ, ảo giác! Tuyệt đối là ảo giác! Anh luồn tay vào mái tóc có chút rối loạn của nam nhân, thấp giọng nói chậm một chút, để tôi thở một chút. Ừm. “Sư đệ đồng học” suy cho cùng cũng không phải là tên tiểu tử thô bạo mới biết nhân sự, khống chế nhịp điệu hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là “chậm một chút” lại đem đến tác dụng phụ là quá trình cảm thụ đặc biệt rõ ràng, vừa bắt đầu thì Triển Chiêu khẽ nhíu mày, sao hôm nay con chuột lại điên tới mức mình trần ra trận… Cứ cho là mười hãng BCS của Đại Tống thì có đến tám hãng quảng cáo rằng sản phẩm của mình có thể mang đến “Xúc cảm chân thực như không có gì”, nhưng khi tiếp xúc thì cơ thể vẫn có thể phân biệt rõ ràng mang với không mang. Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên đẩy nhẹ bờ vai nam nhân, vừa vặn đối diện với cặp mắt bị dục vọng thiêu đốt tới mức đỏ ngầu kia, bây giờ mà bảo con chuột mặc quần áo cho người anh em của hắn thì hình như là không được nhân đạo cho lắm… Thôi bỏ đi, tuy là mãnh thú, nhưng tóm lại ngược đãi động vật là không tốt… Ngay sau đó cũng chẳng có bao nhiêu khoảnh khắc trống mà tha cho anh tiếp tục suy nghĩ lung tung, không biết là bởi vì bớt đi khoảng cách 0,01 cm kia, hay là bởi diện tích tiếp xúc quá mức tập trung —— không hề giống lúc trước toàn bộ từng tấc da thớ thịt đều kề cận sít sao, lúc này khoảng cách tiếp xúc chân chính về mặt ý nghĩa giữa hai người hoàn toàn tập trung vào một vị trí then chốt, ngọn lửa hoàn toàn dồn vào một chỗ, nhiệt độ cọ xát tăng cao, có thể khiến người chỉ trong chớp mắt bay lên thiên đường chớp mắt sau lại rơi xuống địa ngục, khoái cảm tràn trề từ một điểm kia phun trào nổ tung, lan ra khắp lục phủ ngũ tạng thất kinh bát mạch trên cơ thể, hết thảy lo lắng chần chừ trong đầu đều bị đuổi tận giết tuyệt, đều điên cuồng đều phóng đãng, toàn bộ quy củ lễ pháp gì gì đó đều bị vứt xuống dưới thân nghiền nát thành đống tro vụn. Cả hai đều liều mạng siết chặt lấy người kia, cách hai lớp vải vẫn cảm thấy từng chiếc cúc bạc trên người nửa kia như khảm sâu vào trong da thịt mình, những nỗi tương tư nhung nhớ đều chẳng hề giữ lại mà trao hết cho nhau, mọi thứ xung quanh cũng tựa như nghiêng ngả sụp đổ, thế giới chỉ còn sót lại hai người họ, vui sướng đến chết. Sau ba hiệp, “sư huynh” cuối cùng cũng nghiêm lệnh “sư đệ” có chừng có mực —— nếu không dừng tay thì đừng hy vọng có trận sau! Con chuột còn chưa hết thòm thèm nhìn anh, ánh mắt hệt như một con sói bị bỏ đói ba ngày đang tưởng nhớ đến dê béo. Cuối cùng con chuột đảo mắt một vòng nói được, nhưng tôi ngoan ngoãn nghe lời thì em phải thưởng. … Muốn gì? Hẳn là em vẫn giữ đồng phục ở học viện trinh sát.