Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng
Chương 54 : Chúng ta từng gặp nhau ở đâu nhỉ?
Tư Ngôn vẫn tỉnh dậy trong vòng tay Kỳ Dục, cánh tay anh đang gác trên eo cô, giữ chặt cô trong lòng mình. Cô không dám cựa quậy lung tung, chỉ khẽ mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ chưa được khép kín hoàn toàn, ở giữa vẫn còn một khe nhỏ, tạo chỗ cho ánh sáng bên ngoài lọt vào, nhắc nhở cô bây giờ đã không còn sớm nữa. Cô dụi dụi mắt, có cảm giác sau khi tuyết rơi Tân Hải trở nên sáng lạ kỳ, sáng tới mức làm cô hơi chói mắt.
Kỳ Dục không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh vòng qua tay cô ôm cô chặt hơn. Tư Ngôn quyết định trở người, vùi mặt vào ngực anh, hựm hựm vài tiếng nói: “Hôm nay có được ngủ cả ngày không?”.
“Chắc là không được rồi.” Kỳ Dục cười, cúi đầu hôn lên má cô, nhìn gương mặt dần dần ửng đỏ của cô, anh thấy thật vui, thật ấm áp.
“Anh có việc gì à?” Tư Ngôn rất thích cái vòng tay ấm áp như thế này, cái cảm giác được anh ôm vào lòng khiến cô thấy thoải mái lạ kỳ.
Kỳ Dục vừa ôm lấy cô vừa chỉnh lại tư thế ngủ nằm của mình, tay anh với chiếc di động để bên cạnh giường, đưa lên kiểm tra thời gian rồi thở dài: “Đến lúc phải dậy rồi.”.
Tư Ngôn đương nhiên không đồng ý, cô rướn tay vịn vào cổ anh ép anh xuống: “Thế anh nói xem việc gì quan trọng mà anh bắt buộc phải làm trong ngày hôm nay? Nếu không em không để anh rời khỏi giường đâu?!”.
“Anh đã hứa với A Sênh là hôm nay sẽ đi thăm cô ấy.” Kỳ Dục giải thích qua loa cho xong.
Nghe vậy Tư Ngôn bỗng nghẹn lại, không hiểu vì sao cô thấy khó chịu trong lòng, cô không kìm ép anh nữa, cô lật người rời khỏi người anh nằm về vị trí ban đầu, lưng quay về phía anh nói: “Được rồi, cô ấy khá quan trọng, anh đi đi, em ngủ một mình được rồi.”.
“Em không đi với anh sao?” Kỳ Dục đưa tay đặt lên vai cô, định kéo cô xoay người trở lại, biết là cô thực sự đang rất khó chịu, anh không dám kéo quá mạnh tay, và quả thật anh không xê dịch được thân hình cô.
“Anh đi thăm em gái anh, em đi cùng làm gì?” Tư Ngôn buồn bực nói, bất giác nhớ lại khoảng thời gian trước kia, chính vì Tiêu Sênh mà hai lần anh đã bỏ mặc cô, hai lần anh bất chấp tất cả để đi tới chỗ cô ấy. Cô đã sớm biết trong lòng anh Tiêu Sênh không chỉ là độc nhất vô nhị, mà cô ấy còn giữ vị trí quan trọng nhất, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy khó chịu đến vậy?
Kỳ Dục nhấc người nhổm dậy, nhìn nghiêng khuôn mặt trắng hồng của Tư Ngôn, bất giác anh cúi đầu định hôn, không ngờ cô lại né tránh cái hôn ấy, anh chỉ thấy buồn cười, nói: “Em là chị dâu tương lai của cô bé, lẽ nào không đi thăm em chồng được một chút ư?”.
Đôi mắt Tư Ngôn bỗng sáng lên, cô xoay người nằm ở tư thế ngửa, hai tay đưa lên áp vào hai má anh: “Anh thực sự muốn em đi?”.
“Vậy em có đồng ý đi không?”
Tư Ngôn không do dự nữa, mà gật đầu thật mạnh: “Đồng ý, đồng ý, đương nhiên là đồng ý.”.
Kỳ Dục nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô, rồi đưa tay ôm cô ngồi dậy.: “Nếu đã đồng ý rồi, thì hãy dậy thôi.” Anh nói như ra lệnh.
Bệnh tình của Tiêu Sênh đã khá hơn rất nhiều, mặc dù cô vẫn chưa thể nhớ lại những việc trước kia, nhưng cũng không còn nhìn thấy người là sợ hãi tránh né, hơn nữa cô đã có thể giao lưu nhẹ nhàng với mọi người, vì thế Kỳ Dục mới dám dẫn Tư Ngôn đến thăm cô.
Bệnh viện cách chung cư của Kỳ Dục tương đối xa, nên anh lái xe đưa Tư Ngôn tới đó.
Lúc đang đứng bên ngoài phòng bệnh, Tư Ngôn thấy không khí trong bệnh viện ngột ngạt đến mức khó thở. Cô bám chặt lấy tay Kỳ Dục, ngẩng đầu nhìn anh vẻ lo lắng. Kỳ Dục miết miết lòng bàn tay cô, an ủi: “Hiện tại cô em ấy giống y như một đứa trẻ con, em không cần phải lo lắng gì cả, có điều cô em ấy có một chiếc túi cặp sách cũ, bất kỳ ai cũng không thể chạm vào nó, nhớ nhé?”.
Tư Ngôn gật gật đầu: “Vâng, chỉ là em không kiềm chế nổi, Kỳ Dục à, cứ như là em sắp sửa gặp một người bạn đã lâu không gặp ý, bồi hồi đến mức tim em đập loạn xạ cả lên.”. Kỳ Dục rướn rướn mày, anh không nói gì, nắm lấy tay cô rồi đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Tiêu Sênh đang ngồi trên giường bệnh, tay đang nghịch món đồ chơi làm bằng len sợi, người trông chừng cô là một phụ nữ trung niên, chị đang quét dọn vệ sinh, dáng vẻ thật thà chất phác. Thấy Kỳ Dục bước vào, chị bước đến chào hỏi niềm nở: “Chào anh, anh đến rồi ạ!.”.
Kỳ Dục nhìn Tiêu Sênh đang chăm chú nghịch đồ chơi mà chẳng hề để ý gì đến anh và Tư Ngôn, lại quay sang hỏi người phụ nữ: “Mấy hôm nay cô ấy thế nào?”.
“Vẫn như trước ạ, nhưng bắt đầu khá hơn nhiều rồi, có thể chơi một mình, cũng không còn quấy như trước nữa, anh cứ yên tâm.”
Kỳ Dục gật gật đầu, bảo người phụ nữ ra ngoài một lát, rồi anh kéo Tư Ngôn bước đến ngồi cạnh giường bệnh, anh khẽ giọng gọi: “Sênh à.”.
Tiêu Sênh như chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Kỳ Dục nhíu nhíu mày, cất cao giọng hơn gọi: “Sênh à?”.
Lúc này Tiêu Sênh mới hoảng hốt ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra là Kỳ Dục cô mới nở một nụ cười tươi rói, để lộ ra cặp lúm đồng tiền hai bên má: “Anh đến rồi à!.”.
Tư Ngôn ngồi bên cạnh không nói lời nào, cô nhìn chăm chú khuôn mặt đang cười của Tiêu Sênh, chẳng thấy cô ấy ta giống mình ở điểm nào, nhưng không biết vì sao, cô luôn có một cảm giác thân thuộc trào dâng tự đáy lòng, cái nơi nào đó đã bị bít chặt trong con tim dường như vừa được tách kén, cô đưa tay áp chặt lên ngực mình, thứ cảm giác kỳ lạ đó vẫn chưa tiêu tan.
Do đã nằm lâu trên giường bệnh, nên tóc tai Tiêu Sênh hơi rối bù. Kỳ Dục nghiêng người qua vuốt những sợi tóc đang vương trước mặt cô một cách rất tự nhiên, anh giúp cô vuốt chúng sang bên tai: “Ừ, mấy hôm nay em ngoan chứ?”.
Tiêu Sênh cười cười gật đầu: “Có chứ, em rất ngoan mà.”.
Tư Ngôn ngồi bên cạnh nhìn những cử chỉ và lời nói thân mật giữa hai người đó, trong lòng thoáng chút ghen tị, nhưng xét lại thì họ chẳng qua cũng chỉ là anh em, đâu đáng để cô ghen tị chứ?
Kỳ Dục lại nói chuyện với Tiêu Sênh thêm một vài câu nữa, rồi quay đầu nhìn Tư Ngôn: “Trưa nay Tiêu Sênh sẽ đi ăn cơm với chúng ta, nhé?”.
“Ừm.” Tư Ngôn gật đầu.
Dường như lúc này Tiêu Sênh mới phát giác ra sự có mặt của Tư Ngôn, cô thần người nhìn đối phương một lúc, đôi mắt mỗi lúc một mở to. Tư Ngôn đưa tay chỉ vào Tiêu Sênh, ấp a ấp úng nói: “Sênh, Sênh cô ấy…”.
“Sênh, em định làm gì thế? Cô ấy là Tư Ngôn.” Kỳ Dục ôn tồn nói.
Gương mặt Tiêu Sênh vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Bỗng nhiên cô nghiêng người với lấy chiếc túi cặp sách mà cô vẫn hết mực nâng niu coi trọng, rồi không ngừng thực hiện những ký hiệu khó hiểu, còn kiên quyết nhét cho bằng được chiếc túi cặp sách vào tay Tư Ngôn.
Tư Ngôn sợ hãi không dám nhận, không biết nên làm thế nào cô liếc nhìn Kỳ Dục. Cô còn nhớ trước khi vào phòng bệnh Kỳ Dục đã nói với cô, rằng Tiêu Sênh có một chiếc túi cặp sách cũ, không ai được động vào nó, nhưng lúc này sao cô ấy ta lại kiên quyết đưa nó cho cô?
Thấy Tư Ngôn không đón nhận chiếc túi cặp, Tiêu Sênh bỗng rưng rưng nước mắt, nói không rõ lời, hai tay vẫn làm những ký hiệu khó hiểu, dẫu sao thì mục đích vẫn là muốn Tư Ngôn nhận lấy chiếc túi cặp.
Kỳ Dục thấy những động tác của Tiêu Sênh có phần kỳ lạ, tuy anh không hiểu ý nghĩa của chúng nhưng vẫn bảo Tư Ngôn nhận lấy chiếc túi cặp.
Thấy vậy Tiêu Sênh thở phào nhẹ nhõm, tuy trên mặt vẫn chan đầy nước mắt, nhưng nụ cười đã xuất hiện trên môi, cô ta ấy lại ra ký hiệu bảo Tư Ngôn mở túi cặp sách ra.
Tư Ngôn chẳng hiểu gì, nhưng sợ Tiêu Sênh lại bị kích động, cô đành mở chiếc túi cặp sách ra, khi nhìn thấy những đồ vật bên trong đó tim cô bỗng như ngừng đập. Cái cảm giác thân quen khó hiểu kia càng trở nên sâu sắc hơn, tay cô run run lôi ra chiếc ống kính vạn hoa rất bắt mắt bên trong, cô đưa lên mắt nhìn một lát, rồi từ từ nhắm đôi mắt lại, vết thương vốn đã khỏi hoàn toàn nơi lồng ngực trái bỗng lại đau nhói, cơn đau khiến cô bất giác rúm khom người xuống.
Thấy cô không được khỏe, Kỳ Dục vội vã dang tay ôm lấy cô.: “Em sao thế?” Anh ân cần hỏi.
Tư Ngôn hít sâu một hơi, cảm giác đau và bức bí nơi lồng ngực đã giảm bớt đi nhiều. Lúc này cô đứng thẳng người, hướng về Kỳ Dục xua xua tay: “Em không sao, vừa rồi bỗng nhiên thấy khó chịu quá.”. Cô cười, đặt ống kính vạn hoa trở lại vào túi cặp, rồi kéo khóa kéo lại, định trả lại cho Tiêu Sênh, nhưng nào ngờ Tiêu Sênh hất tay lùi về phía sau, như ý bảo thứ cô đã tặng đi rồi thì không bao giờ nhận lại nữa.
Tư Ngôn thực sự không biết phải làm sao, đây chắc là lần đầu tiên cô gặp Tiêu Sênh, nhưng tại sao Tiêu Sênh lại đối với cô tốt như thế? Cô ấy có thể tận tay tặng cho cô chiếc túi cặp sách mà ngay cả những người thân cũng không được động vào?
Sự việc này không những khiến Tư Ngôn băn khoăn, mà ngay cả Kỳ Dục cũng không hiểu tại sao, thậm chí anh còn nhớ, một lần có người tưởng rằng Tiêu Sênh không cần chiếc túi cặp ấy nữa bèn đem ném vào thùng rác, không ngờ nhận được sự phản ứng gay gắt từ phía Tiêu Sênh, lần đó cô kích động đến mức nhảy từ trên lầu xuống, suýt chút nữa mất đi tính mạng. Anh tưởng rằng chiếc túi cặp sách là vật quan trọng nhất nhất của cô, nhưng tại sao cô lại tình nguyện đem tặng cho người khác? Hơn nữa lại tặng cho Tư Ngôn -– người mà cô mới gặp lần đầu tiên?
Tiêu Sênh cười rất tươi, cô cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ ngồi cười hi hi nhìn hai người. Cả hai đều muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi thế nào, cuối cùng quyết định bỏ qua câu hỏi đó.
Kỳ Dục và Tư Ngôn đến bệnh viện vào lúc gần trưa, mới ngồi một lúc đã đến giờ ăn cơm. Kỳ Dục đi tìm bác sĩ chịu trách nhiệm chính bệnh tình của Tiêu Sênh xin phép cho cô được ra ngoài, anh dẫn cả Tiêu Sênh đi theo, ba người đến một nhà hàng gần bệnh viện.
Tiêu Sênh nằng nặc đòi ngồi sát bên Tư Ngôn, không còn cách nào khác Tư Ngôn đành phải ngồi bên cạnh cô ấy. Trong lúc ăn, Tư Ngôn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tiêu Sênh, thấy hai người vui vẻ quan tâm đến nhau như vậy, Kỳ Dục cũng thấy yên tâm. Bữa cơm chưa xong thì Kỳ Dục nhận được một cú điện thoại, anh đứng dậy ra bên ngoài phòng bao nghe điện thoại. Cú điện thoại gọi tới là của Trình Hải An gọi tới:. “Kỳ Dục, anh cậu đang ở đâu thế? Có thể về công ty ngay được không? Bài hát ghi âm hôm qua có vấn đề rồi, có thể ghi âm lại lần nữa được không?”.
“Nhất định phải là bây giờ à?” Kỳ Dục nhìn hai người phụ nữ đang nhìn nhau cười qua khe cửa, bất giác đôi mày chau lại.
“Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta phải phát hành album này vào trước năm mới, bây giờ đã qua Noel rồi, làm sao trì hoãn được nữa? Anh đang có việc bận hay sao? Không thể bớt chút thời gian được ư?”
Kỳ Dục hít một hơi thật sâu, nói: “Để xem đã, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.”.
Anh quay trở lại chỗ ngồi, Tư Ngôn quan sát thấy sắc mặt Kỳ Dục có chút thay đổi, bèn hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao, anh?”.
“Lát nữa anh phải đến công ty một lát.”
“Vội lắm không?” Tư Ngôn hỏi,. “Hay là anh cứ đi đi, em cũng muốn dẫn Tiêu Sênh đi dạo quanh đây, rồi lát nữa em sẽ tự đưa cô em ấy quay lại bệnh viện được mà.”
Kỳ Dục do dự nhìn Tiêu Sênh, anh vốn lo sợ hai người bọn họ sẽ không hòa hợp khi ở cùng nhau, nhưng sự thực đã chứng minh quan hệ giữa họ tốt đẹp đến không ngờ, do đó anh không còn lo lắng nữa: “Vậy thì làm phiền em nhé, trên đường phải cẩn thận, đừng có ở bên ngoài quá lâu, biết chưa?”.
Tư Ngôn gật đầu: “Anh cứ đi đi, đừng để người ta đợi quá lâu.”. Nói rồi cô đẩy Kỳ Dục đi.
Kỳ Dục quay đầu nhìn hai người một lần nữa, thấy không có vấn đề gì rồi mới quay người đi thanh toán, sau đó rời khỏi nhà hàng.
Tư Ngôn ngồi ở chỗ xa xa, cô đưa tay vuốt vuốt má mình, vừa nhìn Tiêu Sênh đang ăn một cách vui vẻ vừa khẽ thở dài, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
106 chương
10 chương
63 chương
20 chương
224 chương
83 chương