Nét Cười Nơi Ấy
Chương 14
Sau buổi tối dạo bộ ấy ,Thẩm Thanh bị cảm .Mấy ngày đầu ,chỉ có dấu hiệu sụt sịt mũi .Sang mấy ngày sau ,cô thấy đau họng,choáng váng đầu óc ,nghẹt mũi .
Thẩm Thanh dứt khoátkhông chịu đến bệnh viện để tiêm .Cô đổi tất cả ngày phép trước đó thành một kỳ nghỉ dài hơn nửa tháng ,nằm ở nhà tịnh dưỡng ,uống thuốc đều đặn .
Sau một tuần ,sức khỏe đã khá lên nhiều ,Thẩm Thanh thấy ở nhà vô vị ,bèn đi củng Hứa Khuynh Quyết đến phòng tranh để giết thời gian .Đến đó nhiều lần cô mới biết,dùcô không đi làmthì tiền mà Hứa Khuynh Quyết kiếm được cũng đủ cho hai người sống ung dung cả đời .Thông thường ,khách đến phòng tranh đa phần thuộc tầng lớp thượng lưu ,không ngại chi một số tiền lớn cho tác phẩm mình thích, trong đó cũng có người có năng lực thưởng thức nghệ thuật thực thụ .
Vào một buổi chiều ,sau khi thấy một vị khách mua hai bức tranhvới giá đắt đỏ ,cô kéo tay quản lý Trương lại hỏi :
“ Bức tranh lần trước tôi nói thích nhưng cửa hàng lại không bán đó ,cô còn nhớ không ?”
“Tất nhiên.” .Quản lý Trương còn nhớ rõ vẻ thất vọng của Thẩm Thanh khi về tay không hôm ấy .
“Thế bây giờ nó ở đâu?” Tới đây được vài ngày ,Thẩm Thanh không thấy tăm hơi bức tranh ấy đâu.
“Anh Hứa bảo gỡ xuống ,vì thế tôi đem cất nó vào phòng vẽ phía sau rồi.”
“Phòng vẽ?” Thẩm Thanh tò mò,”Ở đây có phòng vẽ à?sao tôi không biết?”
“Bây giờ gọi nó là mật thất thì đúng hơn.
Quản lý Trương giải thích ,”Trước đây anh Hứa thường dùng nó ,nhưng rất lâu rồi không lui tới “.
Thẩm Thanh đắn đo rồi nói ,”Cô có thể dẫn tôi đến đó được không ?”.
Phòng vẽ của Khuynh Quyết ,có lẽ là một trong rất ít thứ liên quantới quá khứ của anh .
Thẩm Thanh được dẫn tới một cánh cửa nhỏ ở khúc rẽ cuối cầu thang của phòng trưng bày.Căn phòng rộng hơn chục m2 ,ánh sáng mờ ảo.
Quản lý Trương kéo rèm cửa ,Thẩm Thanh mới thấy những bức tranh được vải che kín .Tại một góc của căn phòng có đặt một giá vẽ được phủ một tấm vải trắng .
“Khuynh Quyết…Bình thường anh ấy không đến đây sao?” Thẩm Thanh vừa lấy tay lau lớp bụi lấm tấm bám trên chiếc ghế trước giá vẽ vừa hỏi .
“Ừm ,chắc cũng khoảng hai ba năm rồi .”
Thẩm Thanh chợt thấy buồn ,cô cố gắng quay đầu lại cười nói ,”Chúng ta ra thôi ”.
….
Buổi tối về nhà trước khi đi ngủ,Thẩm Thanh quay sang ôm lấy vai Khuynh Quyết .
“Em sao vậy?” Trong bóng tối ,Hứa Khuynh Quyết quay đầu hỏi.
“Em chợt nhớ ra anh còn nợ em một thứ .”
“Gì vậy?”
“Trước đây ,chẳng phải anh đã từng nói sẽ tặng em một bức tranh sao?”
“Ừ.”Hứa Khuynh Quyết nhớ lại ,đó là lần đầu tiên anh biết tên cô .Cũng nhờ việc mua tranh hôm đó mà anh mới biết đến sự tồn tại của người phụ nữ có thể đọc thấu tâm can mình .
“Những bức khác em đều không cần .”Thẩm Thanh chống cằm ,nhìn Hứa Khyunh Quyết trong ánh sáng mông lung ,”Em chỉ thích bức tranh đó”.
Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm giây lát ,rồi mỉm cười nói.
“Em kiên quyết thế sao?”
“Vâng”.Thẩm Thanh gật đầu.
Hứa Khuynh Quyết mở mắt,khẽ nói :”Em không muốn biết người trong bức tranh là ai sao”.
“….Có nguyên mẫu không?” Thẩm Thanh không nghĩ đó là tranh anh chép của ai đó .
“Là mẹ anh.” Trong đêm tối ,giọng nói của Hứa Khuynh Quyết nhẹ nhàng và bình thản.
Thẩm Thanh sững lại ,cô nhớ đến cảm giác ban đầu khi nhìn thấy bức tranh .Cô muốn hỏi thêm nữa ,nhưng vừa mới định mở miệng nói thì thấy Hứa Khuynh Quyết năm quay lưng lại phía cô,nói “Ngủ đi”.Rõ ràng anh không muốn nói thêm về chuyện này.
Thẩm Thanh khẽ trả lời ,cô đem theo sự hiếu kỳ và ngạc nhiên của mình vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau ,đích thân quản lý Trương mang bức tranh đến .
Thẩm Thanh còn chưa thay đồ ngủ,cô ôm bức tranh chạy đến cửa phòng tắm .
“Anh đồng ý tặng em thật sao?”
“Ừm”.
“Anh nói với quản lý Trương lúc nào? Em có thấy anh gọi điện thoại đâu.”
“Lúc đó em còn chưa ngủ dậy.”
Hứa Khuynh Quyết bước ra, tìm tay cô rồi kéo đến ngồi bên mép giường .
“Cám ơn anh.” Thẩm Thanh cười nói.
Ngồi bên Hứa Khuynh Quyết ,cô cúi đầu ngắm nghía bức tranh .Đến giờ ,cô vẫn còn nguyên cảm giác đau thương man mác như lần đầu nhìn thấy nó.
Hứa Khuynh Quyết nói đó là mẹ anh ấy . Tại sao một người phụ nữ ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ ,đang đứng giữa khung cảnh đìu hiu lạnh lẽo ,tràn ngập đau thương và cô quạnh như thế .
“….Tại sao?” Thẩm Thanh dè dặt hỏi,”Tại sao anh lại vẽ một bức tranh như thế ?”.
Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại ,khẽ nhíu mày.
Hôm ấy ,trong thang máy ,Thẩm Thanh nói với anh ,cô cảm thấy bức tranh toát lên sự cô đơn .
Có lẽ chính vì hai từ ấy màcảm giác của anh đối với một người gần như chưa quen biết bớt đi phần nào xa lạ.
“Bởi vì,đó là mẹ anh.” Rất lâu sau đó ,Khuynh Quyết mới nhẹ nhàng đáp.
Câu chuyện về sự giành giật trong gia đình quý tộc .Một người phụ nữ trẻ ,đẹp phải chịu ấm ức,day dứt không yên .Thẩm Thanh yên lặng nghe Hứa Khuynh Quyết kể lại .Trăm ngàn lần cô cũng không nghĩ rằng giọng điệu lạnh lùng ấy của anh cũng có ngày kể ra những câu chuyện đau thương ,buồn bã đến vậy.
“….Mãi đến năm anh năm tuổi mới cùng mẹ bước vào nhà họ Hứa.”Hứa Khuynh Quyết ngồi trên giường ,gương mặt lạnh nhạt thờ ơ quen thuộc .Có vẻ anh không mấy bận tâm với thân phận là con riêng của mình .Chỉ khi nhìn thấy đôi mày chau lại ,mới biết anh đang chìm đắm vào ký ức .
“Ngày ấy vợ cả của ba anh ,cũng chính là mẹ của Man Lâm,lâm bệnh qua đời .Thế là không lâu sau đó ,mẹ anh được chọn làm người thế chỗ .” Đôi mi Khuynh Quyết cụp xuống ,khóe môi khẽ động đậy thành một cử chỉ mỉa mai,tiếp tục nói :
“…Một người đàn bà ,có thể cam tâm tình nguyện sinh con cho người mình yêu mà không cần đòi hỏi cưới xin .Cuối cùng,dù có thể danh tính ngôn thuận nhưng chẳng bao lâu sau cũng phải chứng kiến cảnh chồng mình một lần nữa se duyên cùng người khác .Thế nên,trong mười năm sau đó ,việc duy nhất bà có thể làm là ngày ngày sống trong đợi chờ ,khắc khoải.”
…
Những tia nắng mặt trời của buổi sáng mùa đông chiếu vào phòng .Qua lớp rèm cửa mỏng vàng nhạt ,Thẩm Thanh nhìn những vệt nắng ấm áp ,lòng man mác buồn .Một người phụ nữ truyền thống coi tình yêu là lẽ sống, lại bị chính người mình yêu phó mặc ,đó có lẽ là điều đau thương ,tuyệt vọng nhất .
“Vậy còn anh?” Thẩm Thanh nắm chặt tay Khuynh Quyết hơn, khẽ hỏi,”Ngày ấy anh có bên mẹ không?”.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu ,”Khi anh mười lăm tuổi thì mẹ qua đời ,vì vậy anh sang Anh du học “.
“Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến quan hệ của anh và ba không tốt?”
“Cũng một phần thôi.” Giọng nói của Hứa Khuynh Quyết trở lại vẻ lạnh nhạt, "Từ nhỏ quan hệ của anh và ông ấy đã không tốt. Ông ấy thích có đàn bà,trẻ nhỏ xung quanh để mua vui ,chọn lựa. Anh là người duy nhất không muốn lấy lòng ông ấy “.
“…Vì thế, anh trai anh theo kinh doanh, còn anh lại đi theo con đường nghệ thuật.”
“Ừ.”Đó cũng chính là lý do mà sau này anh thường bị đại gia đình họ Hứa quát mắng, ghét bỏ.
Thẩm Thanh yên lặng nhìn gương mặt lạnh lẽo mà anh tuấn của Khuynh Quyết .Điều làm cô khó hiểu chính là, cho dù cô – một người quen biết anh chỉ mới nữa năm – lại có thể dễ dàng tiếp nhận, thấu hiểu những lựa chọn và bản tính cố chấp của Khuynh Quyết, nhưng vì sao chuyện của cha mẹ anh, cô không có cảm giác mấy.
Cúi đầu, Thẩm Thanh ngắm nghía người phụ nữ trong bức tranh một lần nữa. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bức tranh có thể biểu đạt tình cảm một cách triệt để như vậy. Sự cô độc và đau thương ấy, có lẽ không chỉ thuộc về mẹ anh. Sự đồng cảm khoan dung giữa những người ruột thịt ,cũng là một yếu tố làm cho người xem cảm thấy đồng cảm .
“Hứa Khuynh Quyết.” Lúc lâu sau, Thẩm Thanh ngẫng đầu lên, dõngdạc gọi tên anh.
Ngoảnh mặt lại ,ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên mái tóc đen ,mềm mại của anh ,Hứa Khuynh Quyết hơi chau mày ,đợi Thẩm Thanh nói tiếp.
“Chúng ta hứa với nhau một điều được không anh?”
“Điều gì?”
“Anh và em, từ nay về sau sẽ không cãi vã, không rời xa. Chúng ta mãi bên nhau, cho đến khi…một người rời bỏ thế giới này.”
Thẩm Thanh nói với ngữ khí trịnh trọng khẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Hứa Khuynh Quyết khựng lại,rồi đưa tay lần chạm vào má cô…
An nhắm mắt lại, để các ngón tay chuyển động nhẹ nhàng trên làn da mịn màng của cô, giọng nói vốn lạnh lùng của anh khẽ thì thầm,”Em tin rằng tình cảm có thễ giữ được lâu như thế không?”
“Em tin là em có thể”.
Nắm chặt tay Khuynh Quyết, Thẩm Thanh khẽ cười nói,”Vậy còn anh?”.
Nhắm nghiền đôi mắt hồi Lâu, khóe môi của Hứa Khuynh Quyết mới khẽ lay động, khẳng định :
“Anh cũng vậy”.
“Thế thì tốt rồi.” .Thẩm Thanh gật đầu mãn Nguyện, nép vào ngực anh .Hơi thở khe khẽ phả vào cổ áo Khuynh Quyết, cô nói tiếp :
“Anh biết không, nếu hồi nãy anh nói không, em nhất định sẽ không ép buộc anh.”
“Từ nay về sau sẽ không cãi vã, là do ai nói vậy?”
“…Tại sao anh luôn nhớ được nguyên vẹn những câu em nói thế?” Thẩm Thanh nhớ lại rất nhiều ví dụ trước kia, thầm khâm phục trí nhớ tuyệt vời của Khuynh Quyết.
“Chắc là được cái này mất cái kia thôi.” Khuynh Quyết điềm nhiên đáp.
Thẩm Thanh vùi vào lòng anh, nghĩ một lúc rồi do dự hỏi tiếp :
“Đôi mắt của anh ,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nói ra thật nực cười, yêu nhau được nữa năm, đây là lần đầu tiên cô hỏi anh chuyện này. Không phải vì cô không quan tâm, mà là trước kia rất nhiều lần cô định hỏi, song lại sợ anh không muốn gợi lại quá khứ .Vì vậy, những điều ít ỏi mà cô biết được là từ Hứa Man Lâm. Hôm nay Hứa Khuynh Quyết tự động gợi lại chuyện cũ,lại nói đến những thứ được mất, Thẩm Thanh không thể không nân cơ hội này để bày tỏ những thắc mắc trong lòng .
“…Em nghe Man Lâm nói, là tai nạn?”
“Ừ.”Khuynh Quyết không mấy bận tâm, chỉ thuật lại đều đều :
“Ba năm trước, trước đêm diễn ra triển lãm hội họa, anh bị tai nạn trên đường đến sân bay .Tụ máu ở dây thần kinh thị giác.”
“Tụ máu? Không làm phẩu thuật được sao? Hoặc đợi nó tự tan?” Thẩm Thanh dựa trên những kiến thức thông thường thắc mắc.
“Có thể.” Hứa Khuynh Quyết ngừng một lát,“Vì là vị trí trọng yếu nên không đợi nó tự tan ra được. Lúc bây giờ xác suất làm phẩu thuật thành công chỉ 10%”.
Chỉ có một phần mười? Thẩm Thanh kinh ngạc,”Vậy…anh đã làm phẫu thuật?”.
Ừm.” Khuynh Quyết gật đầu.
Thẩm Thanh nhăn mày.Câu hỏi theo phản xạ về kết quả phẫu thuật ra sao đông cứng lại trong miệng, vì không nói cũng đoán ra được.
Phẩu thuật thất bại, mới khiến anh mù lòa vĩnh viễn. Cho dù với Thẩm Thanh, việc Khuynh Quyết có nhìn được hay không không quan trọng. Nhưng lúc này tim cô nhói đau.
“Sao vậy?” Không nghe thấy Thẩm Thanh lên tiếng, Hứa Khuynh Quyết hỏi lại, tay mân mê mái tóc dài mượt của cô.
Thẩm Thanh chỉ lắc đầu, ép sát gương mặt vào ngực anh sâu hơn. Hai tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của Khuynh Quyết.
Chưa từng tin điều gì là vĩnh cửu, nhưng lúc này, Thẩm Thanh có ước nguyện mãnh liệt là được ở bên anh mãi mãi.
….
Kể từ hôm đó, Thẩm Thanh thường cùng Hứa Khuynh Quyết đến phòng tranh vì kỳ nghỉ của cô chưa kết thúc. Lúc nhàn rỗi, cô mượn chía khóa phòng vẽ và ngồi một mình trong đó rất lâu. Giávẽ được Thẩm Thanh đặt vào một chỗ có ánh sáng hài hòa, đến chiếc ghế cao cũng được lau dọn sạch sẽ. Mấy ngày trước, lần đầu Thẩm Thanh đặt chân đến đây cô đã suy nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng Hứa Khuynh Quyết trở lại nơi này. Nhưng cũng từ hôm nghe anh tâm sự, cô không còn ý nghĩ ấy nữa .Cô biết, một người hằng ngày làm bạn cùng màu sắc, lại vĩnh viễn rơi vào thế giới bóng đêm, nếu bị ép buộc đến thế giới của ánh sáng, sẽ là một điều vô cùng tàn nhẫn .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
8 chương
9 chương
100 chương
58 chương
24 chương