Chap 9- Thanh mai trúc mã phần 2 - Ý cô bé như thế nào? Nó suy nghĩ một hồi. Hừm! Cũng không tệ! Là nhiếp ảnh gia! Nó dù không biết làm ra sao, nhưng ít ra nó cũng kiếm được việc làm. - Được! - Thật tốt quá! Đây là danh thiếp của tôi, 8 giờ ngày mai cô hãy đến địa điểm này gặp tôi. – Ryan đưa cho nó một tấm danh thiếp, sau đó tạm biệt rời đi. Chỉ còn nó đứng tại vỉa hè, mắt chăm chú nhìn tấm danh thiếp trên tay. Quái! Thường thì nếu họ là nhiếp ảnh của tập đoàn nào, hiển nhiên danh thiếp sẽ có tên của tập đoàn đó! Người đàn ông lúc nãy rõ là nói với nó là The Rose, ở đây lại là tập đoàn Hàn Thị! Nhưng biểu tượng lại là hai chữ D và H lồng ghép lại với nhau, rất đẹp. Nó nhớ, biểu tượng này rất hay có mặt ở bàn làm việc của ông, hẳn là rất quen! - Sao nói là The Rose, tất nhiên phải có hình hoa hồng rồi Ryan sau khi rẽ vào ngõ nhỏ, tay nhét vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại, nhấn nút nghe máy. [Thế nào rồi?] – Đầu bên kia, một giọng nam trầm thấp vang lên, nghe đầy ắp sự áp bức người khác. - Xong rồi! – Ryan cởi tóc giả xuống, lộ ra mái tóc màu vàng tuyệt đẹp. [Tốt! 5 triệu, cho cậu Đỗ Kì Đình!] - Nhớ chuyển khoản nhanh chút! – Người tên Đình nở nụ cười tươi, tiện tay ném tóc giả vào thùng rác bên cạnh. Làm cho tên nam nhân kênh kiệu này cũng tốt! Hắn thân là phó chủ tịch cũng quá nhàn rỗi, chỉ xử lý việc riêng cho boss lớn cũng đủ kiếm ăn rồi. #Nhà Lugi# Trong vườn, một cô gái bề ngoài lãnh đạm đang ngồi vuốt ve chú chó màu trắng, cô gái này ước chừng tầm 18 tuổi, dung mạo xinh đẹp băng lãnh. Lugi vuốt Fix, cười nói: - Fix, lát nữa Hân sẽ đến đón mày, cô ấy sẽ cho mày đi ăn bánh thịt, mày có thích không? Con chó trắng như hiểu lời cô nói, vẫy vẫy đuôi mừng rỡ. Lugi nhìn Fix, trong lòng thở dài. Cô thật sự rất thích chăm sóc Fix, nhưng không phải là nó rất lười chăm sóc Fix Fix là do Dương năm đó tặng cho nó, vậy là trách nhiệm chăm sóc Fix phải là nó chứ? Nếu việc này đến tai cậu, nó sẽ sống sao? - Ta đến nè! – Từ xa, một bóng người chạy đến, vẫy vẫy tay. - Gâu! Gâu! – Fix trắng muốt nhảy dậy, vẫy vẫy đuôi mừng. - Hôm nay mi có ngoan không? –Nó ngồi xuống nền cỏ, xoa đầu Fix. - Gâu! - Chị Lugi này! Em được nhận việc rồi a! – Nó làm bộ mặt rạng rỡ, giơ tấm thiệp vừa nãy lên cho cô. Lugi dẹp đống thiết kế sang một bên, đưa tay lấy tấm thiệp trên tay nó, khẽ nhíu mày. HD? Không phải là Dương và Hân sao? Sao nó lại có tấm thiệp của Hàn Thị? - Cái này.. ừm.. là công ty của Hàn Thế Dương mà! - Hàn Thế Dương.. – Nó ngừng lại động tác vuốt ve Fix, ngẩng đầu suy nghĩ. - Là ai? - Ừm.. À.. Là người tặng em Fix này đó! Thanh mai trúc mã, nhớ không? – Lugi lúng túng chỉ về phía Fix nằm phơi nắng. Mới có 5 năm, nó chẳng lẽ quên rồi sao? - Không! Em nhớ Fix là do ông tặng! – Nó gật đầu. - Không! Là do cậu ấy tặng! Hân, chẳng lẽ cậu không nhớ chút gì về Hàn Thế Dương sao? - Hắn là tổng giám đốc của Âu Thần a! – Nó giơ thiệp lên, ngón trỏ chỉ vào hai chữ DH. - ... #Tại tập đoàn Hàn Thị, 8 giờ 30 phút sáng# Trong phòng riêng của tổng giám đốc, một người con trai dung mạo tuấn lãng, mắt phượng hẹp dài, đồng tử đen sâu thẳm, mũi thẳng cao, cánh môi mỏng bạc tình, dáng ngoài hoàn toàn hấp dẫn nữ nhân. Nhưng khuôn mặt này đang hết sức đanh lại, lạnh băng. Từng ngón tay tinh tế khẽ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về cánh cửa đã hơn 30 phút. Người đó còn chưa đến. Dương ngồi bên trong, hoàn toàn không biết đến cảnh tượng bên ngoài phòng.. - Tôi không muốn vào! Không muốn!! – Nó lấy hết sức bình sinh bám chặt vào cánh cửa, mặc cho thư ký kéo đẩy mình vào phòng vẫn la hét. Nó chỉ vừa đến cửa sảnh lớn, chợt nhớ ra chưa có mang theo danh thiếp, định quay đầu lại đã gặp đám người này rồi. Bị kéo vào trong nó mới sửng sốt. Rõ lừa đảo! Tên chó kia rõ lừa đảo! Hắn nói là The Rose, đây lại là tập đoàn Hàn Thị, một chút cũng không liên quan đến nhiếp ảnh! Lừa đảo! Nó không muốn vào!