Chap 8- Thanh mai trúc mã phần 1 Trong sân trường tiểu học, một cô bé dáng người nhỏ bé, đang chạy vội vàng, đồng thời gọi lớn: - Lugi! Lugi! Ở đằng trước, một cô bé khác đang ngồi trên ghế đá, khẽ đẩy gọng kính nhìn về con người vừa mới bị vấp ngã kia, khẽ thở dài: - Sao vậy? Lương Thạch Hân vừa nhìn thấy cô chị Lugi của mình như thấy được vị cứu tinh, vội nhảy bổ vào kể lể: - Dương là tên ác ma! - Yên nào! Hiện giờ cậu không thể xông vào đây được, có gì cứ nói cho chị xem đi! Trường này là trường tiểu học nổi tiếng nhất ở thành phố A này, tất nhiên bảo vệ phải nghiêm ngặt. Mà cho dù nhân vật Hàn Thế Dương đó có thế lực lớn như thế nào đứng đằng sau cũng không thể ngang nhiên đi vào được. Lugi lại thở dài, quay ra lấy từ trong cặp mình ra một cây kẹo mút đưa cho nó. Hân hai mắt sáng rực, vội nhận cây kẹo mút từ tay cô chị, lập tức bóc ra thưởng thức, vừa ăn vừa nói: - Em vừa về nhà, Hàn Thế Dương đã đứng ở cửa nói… Lời chưa dứt, từ xa đã truyền đến tiếng rống to: - Lương Thạch Hân! Một cậu con trai chừng 12 tuổi đi đến, trên người mặt một bộ quần áo thể thao màu đen, khuôn mặt điển trai thu hút, trên má phải của cậu còn có một vết sẹo màu đỏ nhỏ, nhìn lại càng tăng thêm vẻ khinh đời ngạo mạn của cậu. Ánh mắt hắn quét qua Lugi. Sau đó dừng lại ở người con gái đang mặc bộ đồ con trai kia. Hàn Thế Dương điều tiết lại tức giận, cánh môi mỏng khẽ mở nói: - Tiểu Hân, qua đây! Nó vẫn núp sau người Lugi, nhíu mày sợ hãi nhìn cậu, đầu lắc liên tục ý kháng nghị. - Tiểu Hân, tôi nhắc lại, em qua đây!- cậu trừng mắt nhìn nó. Lại lần nữa, nó lắc đầu. Hai bên cứ như vậy giằng co, Thế Dương sợ tiến lên sẽ làm nó sợ hãi, còn nó lại sợ tiến lên cậu sẽ tức giận phát điên lên. Thôi đành vậy, lấy Lugi làm tấm gỗ… lần nữa! - Tiểu Hân, baba em nói ta phải về nhanh! Tôi sợ em không chịu về, đồ ăn ở đó sẽ bị mọi người ăn hết mất!- Thế Dương trưng ra bộ mặt đồng cảm nhìn nó. Ở đằng kia, tai thỏ của nó dựng đứng lên. Ở tiệc có rất nhiều bánh kẹo! - Được! Em về, tạm biệt chị Lugi!- Nó nhảy tót dậy, chạy về phía cậu, không quên vẫy tay chào tạm biệt cô chị Lugi của mình. Lugi từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, vẫy tay đáp lại Hân, sau đó cũng thu dọn sách vở, đứng dậy rời đi. - Dương, thật sự baba tôi có mở tiệc không? Nó không dám tin a! Vẫn có mùi.. mờ ám! Thế Dương nhíu mày, nhìn vẻ mặt ngây thơ của nó, trong lòng bỗng dâng lên một hồi chua xót. Tiệc thật sự có, nhưng là để tiễn cậu đi.. Cậu thật sự hy vọng cậu không phải là nguyên do của buổi tiệc này. - Tiểu Hân.. - Hả?- Nó phản ứng rất nhanh, xoay đầu nhìn hắn. - Tiểu Hân làm bạn gái tôi được không?- Thế Dương vuốt nhẹ đuôi tóc đen nhánh của nó hỏi. - Bạn gái?- Trong giây lát, nó ngây ngốc hỏi lại cậu. - Phải! Đồng ý đi! - Tại sao? - Tại vì tôi sẽ cho Tiểu Hân ăn rất nhiều kẹo mút! – Thế Dương nhìn nó. - Vậy được, tôi đồng ý a!- Nó cười rạng rỡ. - Tiểu Hân, hãy nhớ lời này.. Thành phố A,  5 năm sau… Trên vỉa hè, dòng người đi lại nhộn nhịp, nhưng tâm điểm của sự chú ý lại là một cô gái  chỉ cao khoảng 1m68, nếu không phải vì cô gái đó mặc bộ học sinh, chắc chẳng ai nghĩ đến chuyện một cô bé ngoại hình 15, 16. - Alô! Chị Lugi à, họ không nhận em- Hân tay cầm điện thoại bình tĩnh nói. [Họ không nhận học sinh đâu!]- Tiếng bên kia trả lời - Giờ làm sao đây? Em sắp hết tiền rồi!- Nó nhíu mày, làm rớt được bao nhiêu trái tim của con trai đi đường. - Ôi, thật tuyệt! Cuối tìm thấy rồi! - Ở ngã rẽ, bỗng một người đàn ông che kính khuất mặt, dựa lưng vào góc tường, giơ hai bàn tay tạo thành một ô hình chữ nhật, đặt nó vào tâm điểm ngắm nghía. Thạch Hân ngưng lại nói chuyện, mắt to tròn nhìn người đàn ông đang có hành động kỳ quặc này một cách khó hiểu. Người đàn ông kia nhận được ánh nhìn khó hiểu của nó, lúc này mới nhận thức được, vội tháo mắt kính ra, đối với nàng bắt tay chào hỏi: - Xin chào, tôi là Ryan, Ryan Blouse! Tiểu thư thật sự rất đẹp. E hèm!.. Tôi không có ý nghe lén, nhưng có vẻ cô bé đang tìm việc.. Cô nghĩ sao nếu hợp tác với The Rose tôi? - The Rose.. The Rose… Ờm… The Rose?- Nó khẽ gõ gõ cái đầu. Hiển nhiên là nó không biết là gì rồi. - Tôi là nhiếp ảnh gia của The Rose! – Ryan cười. - Về việc.. tiền lương đó… - À! Tất nhiên, tôi sẽ không để cô bé chịu thiệt đâu! – Ryan chân thành nói. - Tại sao lại hợp tác với tôi? - Nó khó hiểu. - Tôi thấy cô rất có năng khiếu chụp ảnh, cô có thể làm trợ lý cho tôi!- Người đàn ông lo lắng nói dối