- Em có biết mình đang làm gì không?- Tĩnh Phong chua xót hỏi - Tôi chỉ làm những điều cần thiết để bảo vệ người tôi yêu thương thôi- Thiên Giai cứng rắn - Em bênh tên đó sao? Tôi không là gì của em sao? - Tôi nói rồi, người tôi yêu là Thế Khải, không phải anh. - Những khoảnh khắc trước đây em quên hết rồi ư? - Tôi không quên, nhưng tôi xem đó là một đoạn hồi ức tồi tệ nhất mà tôi từng có. - Được, em được lắm. Những thứ đó là do miệng em nói ra, sau này đừng hòng hối hận. - Anh muốn làm gì? – Thiên Giai lo lắng hỏi - Yên tâm đi, niệm tình tôi và em có một khoảng thời gian tươi đẹp, tôi không chấp nhất chuyện này đâu. Nhưng đúng là như em nói, đó cũng là quãng thời gian tồi tệ nhất, để tôi cảm thấy mình là thằng ngu xuẩn nhất thế gian khi yêu em. Đừng mong tôi nói những lời đó để vớt vát tình cảm, quá muộn rồi. - Vậy anh đi đi là được rồi, trả Thiên Giai lại cho tôi – Thế Khải - Anh không có quyền xen vào – Tĩnh Phong tức giận. Anh bước ra khỏi sân sau, vào xe rồi cho nó lao vút đi trong dòng người tấp nập. Thiên Giai nhìn bóng anh đi khuất xa, mọi cảm xúc trong lòng như mạnh mẽ bộc phát khiến cô không kìm được nước mắt. Hai dòng lệ cứ tuôn trào. - Em cứ khóc đi, khóc cho đã, nếu việc đó làm em thấy thoải mái. – Thế Khải an ủi - Hình như.. em là một đứa con gái…rất tồi tệ – Thiên Giai nấc lên - Nếu em nghĩ mình tồi tệ thì sẽ là tồi tệ. Em phải biết đây là điều em chọn, em phải chịu trách nhiệm về điều đó. - Anh không an ủi em được một câu à? - Những gì cần nói anh đã nói, anh từng khuyên em đừng làm vậy em có nghe anh không - Nhưng… - Đó, chính em còn do dự, vậy em bảo sao Tĩnh Phong có thể dứt khoát? - Làm ơn để em một mình, em cần suy nghĩ – Thiên Giai bỏ chạy. Thế Khải chạy theo, nắm lấy tay cô nói: - Em phải nhớ rằng, cho dù mọi chuyện có thay đổi, anh sẽ luôn ủng hộ em. - Anh nói đi, giờ em phải làm sao? – Thiên Giai lại khóc - Anh không biết, chính em phải tự nghĩ lấy, anh không có quyền can thiệp vào suy nghĩ của em. - Cám ơn anh vì tất cả. - Con nhỏ này, đã nói là đừng nói với anh mấy câu đó mà. – Thế Khải cười. - Được rồi, em sẽ mạnh mẽ để bước tiếp, đây là con đường em chọn, sẽ không thể thay đổi. - Ừ, anh về đây, chuẩn bị tốt tinh thần cho những ngày sau nhé em gái. - Bye anh, về cẩn thận. Thiên Giai cười, nhưng trong lòng đau như cắt. Khi Tĩnh Phong bỏ đi, cô thấy mình đã chà đạp lòng tự trọng của anh một cách thật kinh khủng. Lúc anh bước đi, cô thấy mình như vuột mất một điều gì đó lớn lao, mà nếu có với tay thì cũng không giữ được. Nỗi đau cô giấu, anh thấu được bao nhiêu? ” Tôi là thằng ngu xuẩn nhất thế gian khi yêu em” Câu nói đó của Tĩnh Phong là một nhát dao, cứa sâu vào lòng cô một cách không thương tiếc. Nhưng là chính cô chọn, cô chấp nhận để nhát dao đó cứa vào lòng mình, để mình chịu đau đớn, nhất quyết không lấy đi cơ hội của anh. __________________________________*************************************_______________________________________ ” Ngày nào đó em gặp lại anh giữa nhân gian vô thường, thì em vẫn sẽ bước tiếp, vẫn sẽ vui, vẫn sẽ cười để che giấu đi nỗi đau vô hạn của em. Em ước chi em là một ánh nắng, mỗi sớm mai sẽ là thứ đến với anh đầu tiên qua ô cửa, được ngắm nhìn anh thỏa thích, được ở trên vai anh yên bình nhưng lặng lẽ, chỉ một mình em….”