Những ngày sau đó là những ngày khó khăn đối với Thiên Giai, cô không biết mình phải nói thế nào để Tĩnh Phong buông tay. Anh vẫn luôn ân cần, chu đáo đối với cô. Mỗi tối, cô đều trốn vào nhà vệ sinh, cố gắng không để anh nghe tiếng nấc của mình mà nói rằng: ” Đừng như thế nữa. Anh như vậy em sẽ mềm lòng mất.” Lúc Tĩnh Phong không có nhà, Thiên Giai lặng lẽ thu dọn đồ về kí túc xá, lặng lẽ khóc, lặng lẽ nhìn những đồ vật quen thuộc đã gắn bó với cô bao lâu nay. Lúc Thiên Giai chuyển về phòng, Thiệu Lâm và Song Khuê đã rất ngạc nhiên. Song Khuê hỏi vội: - Thiên Giai, sao cậu lại về đây? - Cậu có chuyện gì à? – Thiệu Lâm tiếp lời - Mình không sao, cho mình vào rồi mình sẽ kể hai cậu nghe – Thiên Giai cười khổ - Để tụi mình giúp – Song Khuê, Thiệu Lâm kéo đồ vào phòng, phụ Thiên Giai treo lên. – Rồi, bây giờ kể đi. Thiên Giai đem hết mọi chuyện kể cho hai người bạn nghe. - Cậu quá lương thiện rồi – Thiệu Lâm - Nếu là cậu cậu cũng sẽ làm vậy – Thiên Giai - Cậu sẽ là người chịu thiệt thòi đấy – Song Khuê. - Không sao, mình chịu được. - Đừng gồng mình lên quá, nếu thấy mệt hãy nói với bọn mình – Thiệu Lâm để tay lên vai bạn. Thiên Giai gật nhẹ Điện thoại của Thiên Giai reo lên, là Thế Khải: - Anh sẽ giúp em. - Cám ơn anh, cám ơn anh Thế Khải – Thiên Giai nói vội - Em không phải cảm ơn anh. À còn cái này nữa, chiều ngày mai Tĩnh Phong sẽ qua đường X. Em tính sao? - Em sẽ đi cùng anh. Hẹn gặp anh vào chiều mai. - Ừ, chào em. – Thế Khải ngắt máy, anh khẽ thở dài. Đến khi nào cô mới nghĩ cho mình đây? Không lâu sau đó, Thiên Giai nhận được tin nhắn của Tĩnh Phong: ” Em không ở nhà??” ” Đang bên phòng của bạn em rồi. Hôm nay em ngủ ở đây một bữa.” ” Ừ, mai anh sẽ qua đón em” ” Không cần đâu, em tự về được” ” Em làm sao vậy” ” Em có sao đâu, vẫn bình thường mà.” ” Ừ, gặp em sau. Nhớ em” Câu cuối cùng của Tĩnh Phong lại làm Thiên Giai rung động. Anh nhớ cô, cô lại thấy mình yếu mềm đi một chút. Nhưng lý trí của cô không cho phép, cô phải mạnh mẽ lên. Sáng hôm sau, cô cố tình tránh mặt Tĩnh Phong, anh cũng không hỏi han gì nhiều. **** 4h chiều. ” Này, xuống đi, anh tới rồi” – Thế Khải nhắn. ” Ok, em xuống đây” – Thiên Giai mặc chiếc váy mà lần trước Thế Khải tặng cho cô đi ra cổng trường. Thế Khải thấy cô thì không thể rời tầm mắt. Cô không đẹp kiêu sa nhưng có gì đó ở cô cuốn hút người khác. - Đi thôi. Bây giờ chúng ta đi mua kem ở một cửa tiệm gần đó, cứ như chúng ta một cặp vậy chứ gì? – Thế Khải vừa khởi động xe vừa hỏi. - Sao anh biết? – Thiên Giai ngạc nhiên. - Anh là siêu nhân mà. - Xạo – Thiên Giai bĩu môi đáng yêu. Chiếc xe lao đi, dừng lại ở một khu phố tấp nập. Trên tầng ba của một quán cà phê, một chàng trai trẻ đang đưa đôi mắt băng giá xuống hai con người đang vui vẻ khoác tay nhau kia. Không ai khác chính là Tĩnh Phong. Anh chăm chú nhìn hành động của Thế Khải và Thiên Giai. Thiên Giai khoác tay Thế Khải, điều đó với anh cô cũng đã từng. Thiên Giai ăn kem, nhìn qua là anh biết bị va-ni thơm ngậy mà cô vẫn thích, chút kem còn dính trên khóe miệng, Thế Khải lấy khăn lau sạch sẽ. Điều đó với Thiên Giai anh cũng từng làm. Thiên Giai cười vui vẻ với Thế Khải, Thế Khải cũng nhìn cô cười trìu mến. Điều đó hai người cũng đã từng. Vì cớ gì mà cô đem hết những thứ tốt đẹp đó đến cho một người đàn ông khác, thay thế anh bên cô, thay thế anh yêu cô? Tĩnh Phong đã rất tức giận. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: ” Em gặp anh một chút được chứ? Nhớ em quá” ” Em đang đi mua đồ với bạn rồi, có gì tối nói sau được không?” ” Ừ, không làm phiền em nữa. 5h gặp em ở sân sau của trường.” – Tĩnh Phong bóp chặt điện thoại, từ bao giờ cô biết nói dối anh thế? Được, để xem cô giải thích việc này ra sao. - Tĩnh Phong thấy rồi – Thiên Giai nhìn Thế Khải nói - Em thấy bất an rồi à? - Không, chúng ta về thôi, Tĩnh Phong sẽ tìm đến em. - Em chắc chứ/ - Chắc chắn, anh ấy là người có tính độc chiếm cao, sẽ không bỏ qua cho em đâu. - Vậy anh đưa em về. – Thế Khải tiếc nuối. Tới cổng trường - Cám ơn anh, em lên đây. - Ừ, giữ gìn sức khỏe cho những ngày sắp tới. Anh về đây. - Tạm biệt, cám ơn vì đã giúp em. - Đừng nói với anh những lời đó, anh nghe không thuận tai đâu. Thôi anh đi đã. – Thế Khải lao xe vào dòng người. Thiên Giai nhìn đồng hồ, đã 4h45′ rồi nên cô đi thẳng ra phía sau. Không ngờ Tĩnh Phong đã ở đó. Cô làm mặt bình thường đi đến hỏi anh: - Anh tới rồi à? - Chiều nay em đã đi đâu? - Em đã nói là em đi mua đồ với bạn rồi mà. - Từ khi nào em biết nói dối vậy? – Tĩnh Phong đứng bật dậy, đẩy mạnh cô vào tường – Đi với Thế Khải mà còn chối sao/ - Thì ra anh cũng nhìn thấy cả rồi, vậy còn hỏi em làm gì nữa – Thiên Giai cười khẩy - Anh muốn một lời giải thích. - Em chẳng có gì để nói cả. - Nói nhanh – Tĩnh phong đưa tay cố định cằm Thiên Giai, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. giọng nói lạnh lùng cùng ánh mắt rét buốt của anh khiến Thiên Giai run nhẹ. - Chia tay đi. Anh cũng đã thấy rồi. Bây giờ người tôi yêu là Thế Khải, không phải anh. - Em nói lại. Anh cho em nói lại để rút lại câu nói đó – Tĩnh Phong siết mạnh cằm Thiên Giai - Vẫn là vậy. - Buông cô ấy ra – Thế Khải lên tiếng, hình như là vì lo cho cô nên anh quay trở lại trường - Anh không có quyền lên tiếng. – Tĩnh Phong tức giận rít lên từng chữ.- Nếu anh bước đến gần, tôi sẽ không kiêng nể mà đấm vỡ mặt anh ra đấy. - Thôi đi Tĩnh Phong, quá đủ rồi. Thời gian qua sống với anh quả là cực hình. Anh còn dám hung dữ với Thế Khải sao? – Thiên Giai hất tay Tĩnh Phong ra- Nếu Thế Khải có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Thiên Giai nhìn Tĩnh Phong với ánh mắt sắc lạnh không kém. Cô đi về phía Thế Khải, để anh đứng trơ trọi một mình.