Này! địa phủ ở hướng kia!
Chương 50 : A hạnh điên
Chắc bà ấy cũng sẽ không nhiều lời nữa, ta không khỏi có chút uể oải, đành phải trở về nhà Tiết đại thúc, đóng cửa lại, cởi áo ngoài ra, nhảy lên mép giường, đang định nghỉ ngơi một chút.
Nhưng không được, ta cảm giác dưới mông mình mềm như bông, ta đột nhiên xốc mền lên, chỉ thấy ở dưới mền là một nữ nhân đang mở to hai con mắt đen nhánh, không nhúc nhích mà nằm ở trên giường.
“A!” Ta kinh hãi mà kêu lên, không nghờ nàng ta cũng kêu lên theo ta.
Sau khi đã thét chói tai quá xong, ta mau chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía nữ nhân vẫn đang la làng.
“Ngừng!”
Nữ nhân nháy mắt an tĩnh lại, một đôi mắt che kín tơ máu yên lặng nhìn ta.
“Ngươi là ai?” Ta cau mày hỏi, không hiểu được vì sao lại chạy tới nằm trong giường của ta.
Nữ nhân ngơ ngác mà nhìn ta, không nói một lời, rồi mới bắt đầu ngây ngô cười.
Nhìn nữ nhân ngu dại thần thái, ta bừng tỉnh, thì ra là bị ngốc.
“Ta đang chơi trốn tìm a, không thể bị phát hiện đâu.” Nữ nhân trợn to mắt sợ hãi nhìn nhìn ngoài cửa, rồi thần kinh mà nhìn ta nói khẽ.
Ta đã hoàn toàn chết máy, đối với người như này ta thật sự không biết cách giao lưu.
“Không được, ta phải trốn đi, bằng không đợi chút họ tìm được ta, ta liền thua!” Nữ nhân đem mền đắp lên đầu mình, không ngừng lầm bầm lầu bầu.
"Ngươi là ai???" Ta xốc mền ra, lớn tiếng hỏi.
Nữ nhân ngơ ngác mà nhìn ta, trong mắt vô thần che một tầng ô uế dày đặc, tan rã mà mơ hồ: “Ta là ai?”
“Thôi… Ta không nên làm khó dễ ngươi.” Ta cũng bị choáng váng, thế nhưng hỏi nàng vấn đề này.
Nữ nhân tựa hồ trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi bỗng chốc gần sát mặt ta, dọa ta một cú sốc.
“Ta là A Hạnh.” Nữ nhân đè lại bả vai ta, môi xám trắng gợi lên đường cong rất lớn, làm ta hãi hùng khiếp vía. Mặt ta đã hoàn toàn cứng đờ.
Nữ nhân cười hì hì thả tay ra, rồi mới lôi kéo ta cùng nhau chui vào trong mền.
“Ngươi làm gì?” Nháy mắt mọi thứ đen lại làm ta lập tức khó có thể thích ứng, liền giãy giụa muốn ra ngoài, nhưng cánh tay lại bị A Hạnh ôm chặt.
“Không được, bên ngoài có thật nhiều người xấu, ngươi sẽ bị bọn họ bắt đi, rồi sẽ bị bắt cưới Quỷ trẻ em.” Thấp nhu giọng nữ ở bên tai ta vang lên, kích thích sự lạnh lẽo.
“Ngươi nói gì vậy?” Nếu ta không nghe lầm, thì tân nương của Quỷ con nít là... Người sống?
Cánh tay bị ôm đến càng ngày càng chặt, mang theo sự sợ hãi thâm thấu xương tủy: “ Tiểu Giai.... Làm vợ của Quỷ trẻ em! Nàng trở thành quỷ tân nương a!”
A Hạnh thấp thấp mà khóc nức nở, đôi tay loạn xạ bắt lấy da thịt ta, nhưng là ta lại không cảm thụ được đau đớn.
Rốt cuộc đây là chuyện như thế nào? Ta kinh dị rất lớn, vội vàng hỏi: “A Hạnh, ngươi nói cho ta, Tiểu Giai rốt cuộc là ai? Bọn họ có phải định lấy người sống gả đi?”
Lấy người sống gả đi còn gọi là Minh hôn, từ xa xưa là sự tàn nhẫn vô cùng. Đó là phương pháp để nữ tử và người chết thành hôn, thủ tiết cả đời; Còn có loại Minh hôn khác càng tàn ác nữa đó chính là…… tế sống!
Trăm ngàn năm, ta bắt hồn của vô số bởi nữ tử bị tế sống bằng cực hình, tuy đồng tình nhưng chỉ có thể cảm khái.
“Tiểu Giai,… Bọn họ bắt đi bắt làm vợ Quỷ trẻ em……” A hạnh không ngừng lặp lại mấy câu nói đó, đối lời ta nói ngoảnh mặt làm ngơ.
Đột nhiên, mền bị xốc lên. Ánh sáng mãnh liệt chói mắt ánh sáng bắn vào trong mắt, kích thích đến đôi mắt theo bản năng nhắm lại.
“Thì ra ở chỗ này, xin lỗi Tiết hàng xóm! A Hạnh lại chạy vào trong nhà ông.” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, khi ta mở mắt ra đã thấy A Hạnh bị người một kéo xuống giường.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Không được bắt ta!” A Hạnh kích động mà giãy giụa, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
“Ngươi mau theo ta về nhà!” Trung niên nam nhân nổi giận đùng đùng mà la nạt nàng, rồi mạnh mẽ lôi A Hạnh đi.
Tiết đại thúc có chút thương hại mà nhìn A Hạnh, thở dài một hơi: “Vốn dĩ là một cô bé thật tốt, nhưng lại thành như vậy!”
“Tiết đại thúc, A Hạnh vì sao biến thành như vậy?” Ta thử hỏi Tiết đại thúc.
Tiết đại thúc bỗng dưng sửng sốt, trong mắt hiện lên sự mất tự nhiên: “Ta không biết”
“Tiết đại thúc, ngày mai có phải ngày Quỷ trẻ em thành thân không?” Ta hỏi.
Tiết đại thúc gật gật đầu.
“Vậy nó thành thân với ai?” Do dự hồi lâu, ta cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, mặc dù biết có thể ông ta không đáp lại.
Tiết đại thúc lập tức giống như bị cứng lại, ấp úng nói không ra lời, cuối cùng ngập ngừng: “Đón dâu…… Ta không biết!”
“Nó cưới quỷ?” Ta tiếp tục hỏi.
“Đúng! Tất nhiên là Quỷ cưới quỷ.” Tiết đại thúc mất tự nhiên mà nói, rồi mới đánh trống lãng: “Ta quên mất còn có việc, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước!” Nói xong như đang chạy trốn rời đi.
Xem ra Tiết đại thúc không biết Quỷ không thể tự chọn tân nương, phải do những người sống tổ chức lễ cưới mới được.
Xem ra, A Hạnh chính là manh mối trọng yếu của ta bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
37 chương
40 chương
17 chương
54 chương
327 chương