Ta cùng Nguyệt Lão liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được sự nghi vấn. “Sao các ngươi lại ra đây?” Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc. Ta cùng Nguyệt Lão đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy đó là Tiết đại thúc một thân đồ trắng đang đi tới. “Đại thúc ngươi cũng thức sớm nha.” Ta cười nói, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được mà liếc về phía quần áo trắng của ông ta. “Hôm nay là ngày giỗ quỷ con nít nên ta muốn hiến tế sớm một chút.” Tiết đại thúc nói, rồi nghĩ tới cái gì, lo lắng mà nhìn về phía Nguyệt Lão với mặt trắng bệch: “Thiếu niên ngươi không sao chứ, có phải dọa ngươi sợ rồi không?.” “Không có a! Nhưng Quỷ con nít sẽ xuất hiện thật sao??” Nguyệt Lão khẩn trương. Tiết đại thúc chắc chắn gật gật đầu: “Đúng,nhưng rất ít người nhìn thấy nó, nó trời sinh rất mê chơi, thích trêu đùa người khác. Nếu nó xuất hiện ở trước mặt người nào đó thì rất có thể người đó đã bị nó ám.” Nguyệt Lão càng bị dọa đến quá sức, lắp bắp kinh hãi không thể tin được. “Bộ các ngươi đã nhìn thấy nó?” Tiết đại thúc đè thấp thanh âm, vẻ mặt bí hiểm. “ Không có” Ta nhanh nhận ra, rồi giữ chặt tay Nguyệt Lão, hung hăng nhéo hắn một chút. “Vậy là tốt rồi, các ngươi không phải người trong thôn, có gì ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi thôn ngay!” Tiết đại thúc quan tâm mà nói nhẹ. Ta cười gật gật đầu, nhưng trong lòng sự khả nghi đã mọc thành cụm. “Chúng ta mau rời đi đi!” Nguyệt Lão gắt gao nắm chặt cánh tay ta, thấp giọng nói. Nhìn đầy trời tung bay tiền giấy trắng, sự hiếu kỳ bao trùm não ta, theo bản năng muốn đi tìm tòi nghiên cứu cái thôn trang nhỏ này có bí mật gì. “Ngươi đi đi, ta ở đây mấy ngày đã.” Ta một phen túm lấy bờ vai của hắn, nhỏ giọng mà ở bên tai hắn nói. “Không được, lỡ ngươi xảy ra chuyện thì sao?” Nguyệt Lão nhanh phản đối. “ Pháp lực của ta cũng sắp khôi phục, ngươi hãy đi tìm Tiểu Ngũ đi. Xong tới tìm ta.” Trừ cách này ra, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp đẹp cả đôi đường nào. "Bàn cái gì? Mau về phòng nằm nghỉ ngơi đi, ở bên ngoài cũng không tiện.” Tiết đại thúc đi đến bên người ta, khuyên. Ta tung tăng nhảy nhót đi đến trước mặt ông ta, khẩn cầu: “Đại thúc, chân ta chưa đi được. Hay ngài đưa anh trai của ta ra khỏi thôn để tìm muội muội được không?” Tiết đại thúc nhìn về phía Nguyệt Lão, không yên tâm để ta ở lại một mình. Nhưng rồi Tiết đại thúc xua xua tay: “Không sao, các ngươi muốn ở bao lâu cũng được, nếu muốn ra khỏi thôn thì bây giờ ta dẫn cho, lát nữa tới lúc hiến tế yến ta không rảnh.” Ta cười hì hì vỗ vỗ bờ vai to đùng của Nguyệt Lão, nháy nháy con mắt làm dấu cho hắn. “Vậy ngươi ở chỗ này cẩn thận một chút, ta tìm được Tiểu Ngũ liền trở về.” Nguyệt Lão thấp giọng nói, rồi mới lặng lẽ đi theo Tiết đại thúc rời đi. Nhìn Nguyệt Lão rời đi, trái tim của ta cũng trầm xuống. Ta ngồi xuống kế bên bà ấy, tò mò quan sát. Bà ấy nhìn ta một chút, xong niềm nở cười cười, lộ ra hàm răng so le không đều: “Ta đang thiêu của hồi môn đó nha!(đồ để lại cho con ruột khi gả con đi).” Ta nghi ngờ mà nhíu nhíu mi. Bà ấy đem những thứ đồ móc trong người khoe với ta, chỉ thấy một tờ giấy hình hộp son phấn, gương soi, tơ lụa linh tinh, cùng với những lá bùa có những đồ án đỏ tươi. “Ngày mai là ngày Quỷ trẻ em đón dâu, chúng ta phải thiêu của hồi môn để chúc mừng tân nương đó rồi.” Lão bà sâu kín mà nói, rồi động tác máy móc tiếp tục mà đem một những thứ đó họa ném vào chậu than. Ngọn lửa trong chậu than càng đốt càng cháy to, đến cuối cùng bày ra màu máu thê diễm. “ Quỷ trẻ em cưới ai?” Trong lòng ta khẽ run, nhưng vẫn hỏi. Động tác ném giấy của bà ấy đột nhiên dừng ngang, rồi mới chậm rãi chuyển hướng nhìn sang ta, cặp mắt vẩn đục nhìn chăm chăm khiến lòng ta tê dại. “Việc này ta không thể nói……” Bà ấy lại bắt đầu tập trung trở lại, không nói chuyện nữa. Xem ra nhất định có bí mật không muốn ai biết. Ta nhìn bà ấy, trong lòng nghĩ. ——-------- Nguyệt Lão đi theo Tiết đại thúc ra khỏi thôn, đột nhiên ở trước thôn có một chiếc xe buýt trắng nhỏ đập vào mắt, Nguyệt Lão không khỏi khựng lại bước chân. “Sao vậy?” Tiết đại thúc thấy như vậy, liền cười hỏi. “Đại thúc, cái xe đó là sao?” Nguyệt Lão nhìn chiếc xe ấy, thuận miệng hỏi. Tiết đại thúc ánh mắt hơi cứng lại, rồi mới khe khẽ cười cười: “Không có gì, là thứ dân trong thôn dùng để đến Thị trấn khác mua sắm đồ thôi.” “Ra là vậy.” Nguyệt Lão gật gật đầu, rồi mới cười nhìn về phía Tiết đại thúc: “Đường đi ra ngoài ta đã biết, cảm ơn ông a!” “Ơn nghĩa gì, ngươi lên đường cẩn thận.” Tiết đại thúc xua xua tay, rồi nhắc nhở. Nguyệt Lão gật gật đầu, rồi mới đi về phía trước. Nhìn bóng dáng xa dần của Nguyệt Lão, Tiết đại thúc đáy mắt bỗng dưng trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng mà xoay người bước nhanh về thôn. Mà Nguyệt Lão đang bước nhẹ trên cỏ cũng dần dần dừng lại, bỗng chốc xoay người nhìn về phía chiếc xe ấy, mày đột nhiên nhăn chặt.