Này chồng! anh thật là biến thái
Chương 15 : Tối quá!
Ngay bây giờ, người nó nghĩ duy nhất đó là hắn. Phải, nó đang nghĩ đến hắn, cần hắn ở bên cạnh. Rất cần...
Điện thoại. Đúng rồi! Điện thoại! Nó sẽ gọi cho Phong. Thế là nó lục tìm điện thoại. Chiếc điện thoại nó chẳng biết từ khi nào có số của hắn, nó cũng khôg biết. Nhưng quan trọng bây giờ là gọi điện cho hắn. Mà đen đủi như thế nào điện thoại gần hết pin mới cay chứ! Phải tranh thủ! Thế là nó bấm số của hắn.
________Quán bar ZeEx________
Hắn đang uống vs lão già mê gái này thì điện thoại reo. Thấy số của nó, hắn khẽ cười. Con nhóc này nhớ hắn sao. Giọng hắn vui vẻ trả lời:
- Nè vợ iu! Nhớ anh sao? Híhí
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào của nó:
- Phog! Em sợ...sợ lắm...hức...Hu...hu...
Hắn từ khuôn mặt vui vẻ trở lên lo lắng, lo sợ:
- Alô! Em sao vậy! Nè! Nghe anh nói khôg vậy! Nguyệt!
Nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút ngân dài.
- Chết tiệt!
Hắn chạy như bay ra cửa. Mặc cho những lời khuyên của bọn thuộc hạ vì ngoài đó mưa rất to. Phóng trên cn xe Lamborghini như bay về nhà.
_____ Nhà hắn+nó__________
Hắn bước vào nhà. Bật côg tắc nhưng khôg đc, chắc là mất điện. Lấy điện thoại ra soi đường đi lên phòng.
Nó thấy dưới nhà có tiếng lạch cạch thì nghĩ là trộm bèn tìm đường xuống nhưng ra đến bậc thang khôg may trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống. Đau kinh khủng! Nó lồm cồm bò dậy nhưng khôg thể dậy nổi. Cơn đau xâm chiếm thể xác nó. Buộc nó nằm im.
Hắn thì thấy tiếng ngã của ai đó thì hốt hoảng, tay chân cuống lên. Định lên cầu thang thì thấy vật gì đó nằm xấp trên sàn. Hắn mau chóng tiến lại gần. Lấy đèn soi tận mặt người đó. Và khôg ai khác đó chính là nó.
Hắn hoảng hốt nâng thân hình bé nhỏ của nó lên. Cắm đầu cắm cổ chạy đến bệnh viện gần nhà.
_________Bệnh viện ZyX________
- Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!_ Hắn bế nó, quần áo ẩm ướt dính sát vào người gây cho hắn cảm giác khó chịu. Nhưng hắn khôg quan tâm, điều hắn quan tâm lo lắng nhất bây giờ là nó.
Đúng lúc đó có một ông bác sĩ già chạy lại, kéo theo đó là hàng loạt những y tá đang nhìn hắn bằng vẻ mặt háo sắc. Ông bác sĩ vội đặt nó ngay ngắn trên chiếc giường màu trắng, rồi đẩy vào phòng cấp cứu.
Hắn đứng ở ngoài mà tim như muốn vỡ tung ra ngoài. ó
2 giờ sau...
"Phụt". Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ bước ra, hắn chạy nhanh lại, lải nhải:
- Em ấy có sao khôg bác sĩ! Hả! Ông nói đi! Có tin tôi san bằng cái bệnh viện này khôg?!...
-Dừng! Anh lải nhải đủ chưa hả! Cô ấy chỉ bị khâu 3 mũi và xây sát nhẹ, bầm tí mà thôi có gì đâu! Khôg có nguy hiểm đến tính mạng! Nhưng cô ấy vừa cấp cứu xog cần nghỉ ngơi để giữ gìn sức khoẻ! Anh có thể vào thăm! Khôg có gì nữa tôi đi đây!_Ông bác sĩ nói xong phóng thẳng đi luôn để hắn ở lại vs khuôn mặt đang khó tiếp thu những gì ôg ấy nói. Nhưng hắn cũng bỏ qua một bên mà vào thăm nó.
Hắn bước nhẹ nhàng vào phònq bệnh nhân. Thấy nó đang nhắm mắt thì chỉ ngồi ngắm nó.
- Ưm...ưm...A..._Nó trở mình tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh chỉ toàn một màu trắng, nó thấy đầu đau dữ dội,tay chân cũng đau.
Hắn vội đến bên cạnh, nhẹ nhàng kê gối giúp nó ngồi dậy. Nó nhìn hắn rồi thắc mắc:
- Ơ? Đây là ở đâu? Sao em lại ở chỗ này? Đầu em sao đau dữ? Chân tay cũng đau nữa? Mà sao thầy lại ở đây? Em nhớ thầy đi công chuyện gì gì đó mà?.
Hắn cười dịu dàng trả lời cho nó từng câu một:
- Đây là bệnh viện! Em bị té cầu thang nên mới ở chỗ này. Đầu em đau là do vừa bị khâu xong. Chân tay đau là do bị trầy và bầm tím. Lúc anh về nhà thì thấy em bị té cầu thang nên anh mới đưa em vào bệnh viện. Được chưa!
- Ưmh! Anh...í lộn...thầy em...em...em...đ..ó...i!_ Nó dặn mãi mới ra một câu.
-Ừmh! Hun anh một cái anh đi mua cho!_ Hắn cười gian đưa mỏ đến gần mặt nó.
"Bộp"
-Này thì hun!!! A...ui...! Cái tay...cái tay...đau quá à! Người thầy làm bằng sắt à!_Nó gắt lên, cầm cái tay vừa đánh hắn thổi phì phò
- Haha! Em khôg biết sao? Người anh làm bằng sắt mà! Cho em đánh thoải mái lun! Haha._Hắn nhìn nó cười ha hả. Còn nó thì lườm hắn cháy mặt:
- Bản cô nương giao việc cho ngươi mà ngươi khôg đi! Phạm thượng! Ngươi muốn ta chém đầu ngươi ư!
-Dạ dạ! Tại hạ xin cô nương bớt giận. Tại hạ đi làm việc cô nươg giao đây! Cáo từ!_ Hắn hùa theo nó.
- Không tiễn._ Giọng nó chanh chua.
Hắn đi mua đồ ăn cho nó.
_________________________
Thật ra còn dài nữa cơ. Nhưg máx nó bị dở chứng điên khùng lúc mìk thoát ra tkế là chúa ơj, mất lun đoạn cuối. Thực tình tác giả cũng khôg nkớ tình cảnh đoạn cuối mới nên m.n đợj chap sau nha. Ahihi!
Đọc vv nhá m.n! Đừg quên cn tác giả này nká! Quên là giận à nha! Có gì nhữg t.iu nào mà cé níck face tkì vào ib làm quen nka! Níck Lé KuTess mà có ảnk là cáj anh đrai độj mũ đen í , hoặc là níck Nun Péss mà có mi mắt xog òj có gjọt nước lànka m.n! Trên face níck của í
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
13 chương
29 chương
11 chương
9 chương
18 chương
118 chương
42 chương