Này, buông cô ấy ra!
Chương 4
Hàng xóm láng giềng ai cũng biết Diệp Sơ có khẩu vị tốt. Nhưng bọn họ không hề biết rằng, ngoài sở thích ăn uống, Diệp Sơ còn rất mê nhìn người khác nấu nướng. Con nhà người ta mỗi lần ăn cơm đều ôm tivi xem mèo máy Đô-rê-mon, thì Diệp Sơ lại bật kênh truyền hình địa phương, chăm chú nhìn A Bảo nấu ăn.
Lúc đầu Lưu Mỹ Lệ không hề để ý, nhưng lâu rồi bà cũng sẽ không khỏi xuất hiện lòng tò mò. Sao con mình lại khác con nhà người ta như vậy? Một lần không nhịn được bà đi hỏi con gái : “Diệp Tử, nhìn A Bảo nấu ăn, con có biết làm theo không?”
Diệp Sơ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu : “Có ạ!”
“Vậy để mẹ thử tay nghề một chút có được không?” Ôm lòng hiếu kì mãnh liệt, ngay buổi sáng hôm đó, Lưu Mỹ Lệ liền đi mua rau hẹ rồi lại sang nhà bà Hàn bên cạnh vay hai quả trừng gà để cho con gái thoải mái phát huy năng lực.
Kết quả là, Diệp Sơ không chỉ làm được một đĩa trứng chiên hẹ, mà cô bé còn dùng số hẹ còn thừa lại, nấu thành một món canh. Mẹ của cô thấy vậy liền nhìn cô bé bằng ánh mắt khác hẳn. Hoá ra con gái mình không phải chỉ biết có ăn thôi nha!
Lưu Mỹ Lệ vừa phát hiện con gái có tài năng nấu nướng thiên bẩm, thì ngay ngày hôm sau ở thị trấn liền có một cuộc thi nấu ăn. Bà vô cùng hứng chí, bắt chồng phải đi đăng kí ngay cho con gái.
Không ngờ, cô bé mũm mĩm nhà họ Diệp sau khi tham gia cuộc thi liền trở nên nổi tiếng. Không chỉ được khen ngợi tài năng nấu ăn số 1, cô bé còn được thưởng thêm một cái chảo và hai trăm tệ.
Cầm tiền thưởng trong tay, Lưu Mỹ Lệ liền mang đi khoe khắp họ hàng, bạn bè, hàng xóm láng giềng. Bà dặn lòng sẽ nhất định đưa con gái đi bồi dưỡng để trở thành Thần Bếp. Kết quả là về đến nhà bị ông chồng dội cho một gáo nước lạnh : “Thần Bếp cái gì chứ? Không phải thức ăn đều đựng trong tủ sao? Bà có tiền đồ một chút có được không? Nếu sau này con gái của tôi bị bà biến thành cái tủ đựng thức ăn, không bằng ban đầu đừng có sinh cho xong!”
Lưu Mỹ Lệ nghe chồng nói xong không biết trả lời ra sao, chỉ biết nói lúng ta lúng túng: “Không làm tủ đựng thức ăn, vậy hai trăm tệ này thì tính sao?” Phải biết rằng, bà đã tính toán là sẽ mang hai trăm tệ tiền thưởng này để đưa con gai đi bồi dưỡng thành tài đó.
“Còn làm sao nữa? Mau cất hết nồi niêu đi cho tôi. Bà không được để cho con gái động đến nữa. Hai trăm tệ kia, bà đi mua sách vở giấy bao để chúng ta đưa con gái đi học!”
Đúng vậy rồi, năm đó Diệp Sơ vừa tròn bảy tuổi, cũng phải đi học tiểu học rồi.
Lẽ ra Diệp Sơ có thể đi học ở một trường gần cơ quan của cha cô. Trước đây ngôi trường này là một ký túc xá của ủy ban huyện. Nhưng vì một vài nguyên nhân mà trường học kia bỗng biến thành trường tiểu học.
Vấn đề đi lại giữa trường học trong thị trấn có chút khó khăn. Nhưng cũng may đều ở gần nhà cả. Hơn nữa, giáo viên cũng đều là người trong trấn. Có mấy người còn là hàng xóm thân thiết, quen biết đã nhiều năm.
Ngày đầu tiên Diệp Sơ đi học, cô bé được mẹ dắt tay vào tận lớp. Vừa đi đến cửa, cô giáo chủ nhiệm lớp Lý Phương Phương rất mừng rỡ khi nhìn thấy cô bé.
Ơ, đây chẳng phải bé gái thi nấu ăn trên tivi đó sao? Ối chà, người thật có vẻ đáng yêu hơn trên tivi đấy chứ! Dù sao cô cũng chưa quen hết mấy bạn nhỏ trong lớp, nhất định cô sẽ để cô bé này làm lớp trưởng, như vậy sẽ rất dễ nhận mặt!
Nếu Lưu Mỹ Lệ biết được rằng bà để con gái đi thi nấu ăn còn có thêm lợi ích như này, đoán chừng có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.
Khi Lý Phương Phương thông báo Diệp Sơ sẽ làm lớp trưởng, các bạn nhỏ đều khoanh tay ngồi rất ngoan ngoãn, duy chỉ có một bạn nam ngồi ở cuối cùng giơ tay : “Thưa cô, em có ý kiến”
Lý Phương Phương là giáo viên mới, nên cô không hề nghĩ đến lại có chuyện mấy bạn nhỏ lớp một sẽ phản đối lại mình. Nhất thời cô liền cảm thấy đau đầu. Cô lớn lên ở thị trấn làm sao có thể không nhận ra “cậu nhóc đầu gấu” nổi tiếng này? Ngày hôm trước cậu nhóc còn thả ếch vào trong bể nước nhà cô, khiến cô bị doạ sợ muốn chết.
Lý Phương Phương nhất thời tức giận, nhưng cô cố đè nén rồi nói : “Bạn nhỏ, bạn có ý kiến gì nào?”
“Ý kiến của em là, bạn lớp trưởng béo quá, thân hình như này sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của lớp chúng ta”
Tiếng nói vừa dứt, một trận cười giòn giã vang lên. Lý Phương Phương tức đến đỏ cả mặt : “Em tên là gì?”
“Thưa cô, em tên là Vệ Bắc.”
“Vệ Bắc, em mau ra ngoài đứng cho cô!”
“Đứng thì đứng, em không nói gì sai hết, bạn ấy quá béo thật còn gì…” Vệ Bắc vừa làu bàu vừa đi ra khỏi lớp, khiến cả lớp được xem một màn hài kịch vô cùng vui vẻ.
Lý Phương Phương sợ điều này sẽ đả kích lòng tin của lớp trưởng Diệp Sơ. Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì.. Hic! Cô bé kia tỏ ra như không hề có chuyện gì, đang chớp đôi mắt to tròn nhìn cô.
Một cảm giác trời đất khác biệt liền tràn tới, thì ra là một cô bé ngoan không thích gây chuyện với cậu nhóc hư đốn! Nhất định cô sẽ để đứa nhỏ này làm lớp trưởng!
“Còn bạn nhỏ nào có ý kiến không?” Lý Phương Phương cao giọng hỏi một lần nữa
Cả lớp yên lặng như tờ.
Cứ như thế, lớp trưởng Diệp Sơ chung sống hoà bình với các bạn trong lớp. Mở đầu cho cuộc sống làm lớp trưởng mười mấy năm trời của cô bé
Kể từ khi Diệp Sơ làm lớp trưởng, chỉ cò mỗi một kẻ ngỗ nghịch không hề biết nể mặt lớp trưởng, mỗi ngày đều ở trước mặt cô, gọi cô là Diệp Siêu Nặng.
Không cần phải nói cũng biết, kẻ đó chính là cậu nhóc hư đốn nhà họ Vê : Vệ Bắc
Không ngờ, chỉ trong một vài tuần, cả lớp đều đã biết tỏng Vệ Bắc là một cậu nhóc thù dai. Chỉ cần lớp trưởng nói cái gì, cậu ta liền làm ngược lại. Lớp trưởng bố trí việc gì cậu ta cũng không chịu làm. Đã không làm thì chớ, cậu lại còn đi phá hỏng việc của người ta.
Ví dụ như, cô giáo nói lớp trưởng tổ chức cho cả lớp quét dọn vệ sinh, cậu nhóc Vệ Bắc kia lại lén lút đá đổ thùng rác. Còn nữa, lúc cô giáo kêu lớp trưởng đi thu vở bài tập, Vệ Bắc liền nói cậu không mang đã để quên ở nhà rồi. Lại còn có lần, cô giáo đề nghị lớp trưởng đọc bài cho cả lớp nghe, thì Vệ Bắc lại ngồi đó ngêu ngao hát, không thèm để ý tới Diệp Sơ.
Cuối cùng, Diệp Sơ không hề giận, mà Lý Phương Phương lại nổi giận
“Vệ Bắc, em muốn làm trò gì hả? Đọc bài cho em, em không chịu nghe. Thu bài tập thì em không nộp. Nếu hôm nay em không đem bài tập nộp đủ cho lớp trưởng thì từ mai em không cần đến lớp nữa. Cô giao việc này cho lớp trưởng giám sát!”
Vừa tức giận với bên kia xong, cô giáo quay sang Diệp Sơ ở bên này cười híp mắt : “Diệp Sơ, em có thể hoàn thành nhiệm vụ cô giao cho em không?”
Diệp Sơ gật đầu.
“Giỏi lắm, cô rất tin tưởng ở em!” Lý Phương Phương cầm sách giáo án hài lòng bước ra khỏi phòng. Để lại Vệ Bắc và Diệp Sơ đứng liếc nhau ở đó.
“Tôi không cần cậu giám sát đâu, con nhóc mập” nói xong, cậu nhóc liền đi thẳng.
Đến giờ tan học, các bạn lục đục ra về, Vệ Bắc cũng ném vở vào cặp định đi về. Chân trước vừa bước được một bước, cậu liền phát hiện chân sau không sao nhúc nhích được, quay đầu lại thì thấy Diệp Sơ đang đứng ở đằng sau, nắm chặt lấy áo của cậu.
“Cô giáo nói cậu phải ở lại để làm bài tập” Diệp Sơ chỉ nói mỗi một câu.
“Diệp Siêu Nặng, cậu nằm mơ hả, muốn học thì cậu tự đi mà học, tôi đi về” Cậu nhóc dứt lời, liền định bỏ đi.
Nhưng, Diệp Sơ lại kiên quyết lôi kéo áo đồng phục của cậu, có nói gì cô nhóc cũng không buông ra.
Cuối cùng Vệ Bắc không nhịn được : “Diệp Siêu Nặng, cậu muốn làm gì?”
Diệp Sơ cũng không hề tỏ ra tức giận, cô bé nói từ tốn: “Nếu cậu không chịu ở lại học, tớ sẽ nói cho cha cậu biết”
Một câu nói này khiến cậu nhóc hư đốn kia ngay lập tức trở nên ỉu xìu. Hôm qua cậu vừa mới bị cha đánh đến nát mông rồi, nếu hôm nay lại bị đánh nữa, thì ngày mai mông của cậu sẽ không thể ngồi trên ghế nỗi. Như vậy chẳng phải sẽ khiến cho các bạn cười cậu đến chết sao?
Cân nhắc một lúc, Vệ Bắc vứt cặp sách lên bàn, cậu nhóc ngồi xuồng rồi bắt đầu mở vở
“Cậu chờ một chút” Diệp Sơ gọi cậu
“Còn sao nữa, Diệp Siêu Nặng?”
Diệp Sơ đưa cái chổi cô bé đang cầm trên tay cho cậu, rồi nói : “Trước tiên, cậu phải quét hết rác đi đã”
Nói xong, cô bé liền xoay người bỏ đi, để lại Vệ Bắc đứng im tại chỗ, cậu nhóc nắm chặt cây chổi trong tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
7 chương
10 chương
9 chương
28 chương
36 chương
10 chương