Nạp Thiếp Ký II

Chương 57 : Mai Mối Nạp Thiếp

Đây là một trạch viện có hai cửa, vườn không lớn nhưng rất bàng phẳng, góc tường có trồng hoa cỏ, ở giữa có ngôi nhà gạch hai tầng, dưới lầu là phòng khách và hai sương phòng, trên lầu có phòng ngủ chính, cầu thang nối với cạnh đại sảnh. Phòng ngủ trên lầu gồm cả lớn và nhỏ, nhỏ do nha hoàn và người hầu ở, lớn là chỗ cho chủ nhân. Phòng ngủ của chủ nhân rất lớn, gồm giường bát bộ, đồ gỗ được làm rất tốt. Trong vườn còn có dãy nhà ngang, đó là nhà bếp và kho. Xuyên qua phòng khách, phía sau là vườn rau nhỏ, ở tường có cây ngân hạnh, bên cạnh có miệng giếng. Chủ nhân nói giếng nước ở đây có bốn mùa, đông ấm hè mát. Khi hỏi giá tiền, chủ nhân do bán gấp đổi thành tiền khi mở thành dễ chạy nạn đao binh, cho nên nói giá thật là bạc trăng bốn chục lượng. Dương Thu Trì trước khi xuyên việt đến đây là Trấn Quốc công, tiếp thu toàn bộ gia sản của Kỷ Cương và các cự phú khác, có thể nói là giàu nứt bố đổ vách. Tuy xuyên việt đến đây rồi thân không văn tiền, suýt đói chết, nhưng sinh hoạt phú hào trường kỳ khiến hắn chẳng có khái niệm gì đối với tiền, do đó cũng thấy trạch viện này không tệ mà chỉ có 40 lượng bạc, cảm thấy rất đáng giá. Hắn vừa định đáp ứng thì Quách Tuyết Liên đã nháy mắt với hắn lia lịa, liền im miệng không nói gì. Quách Tuyết Liên bắt đầu chỉ đủ thứ khuyết điểm của căn nhà này, nói đông nói tây nói đến cuối cùng chủ nhân phải khổ sở hạ giá. Nhất mực cho tới 30 lượng, khi thấy chủ nhân sắp khóc tới nơi, Dương Thu Trì không nhẫn tâm ép giá nữa, liền giơ tay ngăn Quách Tuyết Liên tiếp tục chỉ chỗ tệ, đồng ý mua, móc từ trong người ra ba lượng bạc làm tiền đặc cọc, nói trong vòng ba ngày sẽ giao đủ. Chủ nhà liền làm giấy biên nhận đưa cho Dương Thu Trì. Sau khi rời khỏi, Quách Tuyết Liên oán trách: "Biểu ca, huynh không thấy y gấp bán nhà sao? Nếu để từ từ, khẳng định có thể trả giá được 25 lượng, thậm chí còn ít hơn!" "Thôi vậy được rồi, người ta cũng không sống vui gì." "Lão gia thật là tốt bụng, cái đó em biết," Quách Tuyết Liên đỏ mặt khẽ nói, "Án theo lý mà nói, thì trạch viện này nếu là thời thường thì ít nhất phải tám chục lượng. Nhưng trong thời binh hoang mã loạn thế này, Trương tặc quân sẽ công thành nay mai, đến lúc đó một mồi lử thiêu rụi cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền. Với cái giá đó, chúng ta có thể hỏi mua các trạch viện lớn hơn nhiều. Hơn nữa, chúng ta mua thì y có tiền, sau này phòng bị thiêu rồi bạc của chúng ta cũng bị thiêu theo." Dương Thu Trì thở dài: "Đúng a, nhưng nguyện cho căn nhà này có thể giúp chúng ta thoát kiếp nạn. Như vậy cũng đáng rồi. Ai.... Mau về nghĩ biện pháp tìm người bán trang sức thôi." Hai người vừa về đến vương phủ, vừa tiến vào nội phủ thì tuần vệ trực ban đã báo Dương Thu Trì rằng tiểu quận chúa Chu Phượng Đức tìm hắn, bảo hắn đến ngay. Tiểu quận chúa tìm? Chuyện gì vậy nhỉ? Có lẽ nào liên quan đến chuyện hắn cứu nàng ta? Dương Thu Trì để Quách Tuyết Liên đi vào tẩm cung của Trầm Vương Phi thông báo tin tức, còn hắn thì vừa đoán già đoán non vừa đến tẩm cung của tiểu quận chúa. Nơi này lớn và khí phái hơn tẩm cung của Trầm Tuyết Phỉ nhiều. Dương Thu Trì móc yêu bài ra trình, người hầu giữ cửa biết đây là vị ân nhân cứu mạng của chủ nhân, nên lời nói khách khí phi thường, dẫn Dương Thu Trì vào trong. Xuyên qua đình đài lầu các, hoa viên giả sơn, cuối cùng đến tẩm cung của tiểu quận chúa. Sau khi thông báo đã vào, chút sau tiểu quận chúa đã tự thân ra tiếp. Dương Thu Trì vội khom người thi lễ: "Hộ vệ Dương Thu Trì tham kiến quận chúa." "Không cần đa lễ!" Chu Phượng Đức vui vẻ nhìn Dương Thu Trì: "Dương hộ vệ, thỉnh tiến vào!" Rồi tự thân vén rèm cửa cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì giật nảy người, hoảng hốt xua tay: "Cái này... cái này không được, tiểu nhân không chịu nổi đâu a." "Có gì đâu mà chịu không được, ngươi cứu mạng của vợ chồng ta mà! Mau tiến vào đi!" Nói xong nàng ta túm cánh tay Dương Thu Trì kéo vào trong. DƯơng Thu Trì không dám tránh, ngoan ngoãn cúi người tiến qua rèm cửa, tiếp đó chuyển thân khom người đứng một bên. Chu Phượng Đức cũng vào phòng theo, nhìn Dương Thu Trì cung kính như vậy che miệng cười: Dương hộ vệ, coi bộ dạng khẩn trương của ngươi vậy kìa, sao lúc cứu ta uy phong quá vậy, còn bây giờ lại như con ốc sên con thuần khiết. hi hi hi." Nói đến chuyện này, Dương Thu Trì không tự chủ liếc nhìn vào gò ngực cao vòi vọi của tiểu quận chúa, nhớ lại lúc Chu Phượng Đức kinh khủng không che song nhũ trần trụi, lộ ra hai bầu vú trắng ngần như phấn dồi, da dẻ mịn màn mơn mởn, tức thời cảm giác tim đập nhanh hơn, vội vã cúi đầu. "Phu quân ta thụ thương, nhất mực ở nội đường điều dưỡng, do đó không thể tự thân đến cảm tạ." Tiểu quận chúa vừa nói vừa đến giữa phòng ngồi xuống, nhìn Dương Thu Trì một cái, trách: "Ê, ngồi xuống đi chứ! Đứng ngẩn ra đó làm gì? Không mệt hả? anh chàng này!" Dương Thu Trì vội bước tới ghế dành cho khách ở một bên ghé người ngồi xuống: "Quận chúa tìm tại hạ có chuyện gì sao?" "Không có chuyện gì không tìm ngươi được sap?" Tiểu quận chúa cười cười nhìn hắn. Tim Dương Thu Trì đập rộn, hắn cúi đầu: "Đương nhiên... đương nhiên là được ạ." "Ừ, như vậy tốt, ngươi là người ở đâu? Thành thân chưa? Học công phu từ ai?" Tiểu quận chúa hỏi một loạt vấn đề. "Cái này ... tôi là người Kỳ châu, còn chưa thành thân, nhưng đã đính hôn rồi, chỉ là... chỉ là vợ không thấy đâu nữa..., công phu của tôi...." "Hi hi, ha ha ha, hì hì hì", tiểu quân chúa che miệng cười gập cả người, ngón tay trắng muốt chỉ Dương Thu Trì, "Ngươi... ngươi thật là khôi hài! Vợ đâu không thấy nữa! Ngươi làm sao thế! Ha ha ha, cười chết ta thôi..." "Lúc trước Trương tặc quân huyết tẩy Kỳ châu, tôi và vợ bị loạn quân làm lạc nhau, tôi mang biểu đệ chạy nạn khắp nơi, đến Vũ Xương này, do đó không biết vợ đang đi nơi nào." Tiểu quận chúa vội thua lấy nụ cười, khẽ ho một tiếng, nói: "Xin... xin lỗi, ta không biết là như vậy." Dương Thu Trì cười khổ: "Không hề gì, đa tạ quận chúa quan tâm." "Vậy võ công của ngươi thì sao? Ai dạy? Sao mà lợi hại vậy?" "Cũng không lợi hại gì, hì hì, là vợ dạy đó." "Vậy sao? Vợ ngươi dạy cho ngươi, vậy vợ người còn lợi hại hơn ngươi, đúng không? Vậy không sao, võ công nàng ta cao như vậy, xem ra không có gì, ngươi không cần lo." "Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy." Tiểu quận chúa nhìn lên nhìn xuống Dương Thu Trì, hạ giọng hỏi: "Ai! Nếu mà ngươi không tìm được vợ ngươi thì sao? Ngươi cũng già rồi, phải thành thân chứ? Nếu không một mình cô khổ lênh đên đáng thương lắm, mùa đông chẳng có ai làm ấm chăn gối cho." Dương Thu Trì cười khan hai tiếng: "Hắc hắc, cái đó dù sao cũng sẽ tìm được. Tôi tin vậy." "Nếu là tìm không được? Ta nói là nếu mà đó!" Tiểu quận chúa ra ví dụ, tựa hồ như muốn dùng ngữ khí nhấn mạnh hơn một chút, tiếp đó phất tay: "Ai nha thôi vậy, nói thẳng đi, ngươi cứu mạng cho ta và phu quân của ta, chúng ta không có gì báo đáp, nghe từ chỗ Lưu tướng quân biết được ngươi chạy nạn đến đây, còn chưa thành thân, do đó ta đặc biệt chọn một nha hoàn xinh đẹp trong nội phủ định cho ngươi làm vợ, giúp ngươi lập gia đình. Thế nào?" Dương Thu Trì cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng mông rơi xuống đất. Hắn vội ngồi ổn lại, cung tay nói: "Đa tạ quận chúa hậu ái, chỉ có điều tại hạ đã đính hôn, tuy hôn thể sinh tử chưa rõ, nhưng tôi đã quyết định chờ nàng ấy, cả đời này không cưới ai nữa." "Ngươi chưa thấy người đã vội cự tuyệt?" Tiểu quận chúa trợn mắt ra vẻ giận, rồi áp thanh âm thấp xuống nói: "Ta giúp ngươi chọn nữ tử này chỉ mới 15 tuổi thôi, thân hình tướng mạo là chọn 100 lấy một đó. Vô cùng xinh đẹp, xinh xắn khiến người ưa thích, hơn nữa tay chân nhanh nhẹn, đoan trang hiền tuệ, bảo đảm ngươi sẽ vừa ý. Ngươi nếu như định thận rồi cũng không sao, cứ cho nó làm tiểu thiếp trước, sau này tìm được vợ rồi cũng chẳng ảnh hưởng ngươi thành thân a. Nếu mà ông trời không có mắt, sau này vợ ngươi trong chiến loạn chết... cái đó cũng không thể không có, vậy thì cho em nó làm chính thê, vừa vẹn tròn tình ý với vợ ngươi, mà không lỡ việc thành gia lập thất của ngươi, vẹn cả đôi đường đó mà!" Dương Thu Trì vội đứng dậy, xá một lễ dài: "Đa tạ quận chúa hậu ái như vậy, quận chúa tự thân làm bà mối, đó là cấp cho tôi cơ hội nở mặt mày, đừng nói gì nữ tử đó mặt đẹp như hoa, cho dù là xấu ma chê quỷ hờn tôi cũng không thể cự tuyệt. Chỉ có điều, tôi đã cùng vợ tôi thề nguyện cả đời sóng với nhau, như chim liền cánh như cây liền cành, ngoài vợ ra không thể nạp thiếp." Tiểu quận chúa chề môi: "Hừ! Nam nhân ai cũng đều bẻm mép hết, ai gặp mỹ nữ mà không động tâm? Ngươi vừa rồi không phải là nhìn lén ... của ta hay sao? hi hi." Dương Thu Trì trán rịn mồ hôi, thì ra là vừa rồi hắn nhìn ngực của nàng ta, đã bị nàng ta bắt gặp. Hắn giống như lén trộm món đồ gì đó bị bắt ngay tại trận, vừa thẹn vừa quẫn, cảm thấy tiểu quận chúa này có tính cách thẳng thắn khiến người có điểm chịu không nổi.