Nắng Thích Mưa
Chương 26
Ngày hôm sau...
"Renggg...Renggg...Renggg"-Tiếng chuông điện thoại của Hân Di.
-Dương Hạ, anh bắt máy dùm em đi mà.Cô đập tay cạnh mình trong khi vẫn còn mơ màng....Nhưng hóa ra Hạ Dương đi làm từ sớm, mặc cho chiếc điện thoại đang reo
-Huh?? Anh đâu rồi?. Song cô nhìn số máy trên điện thoại
-Quái lạ, ai lại gọi mình vào giờ này?...Lẽ nào sếp?-Vừa nghĩ đến boss cô nhìn lên giờ trên điện thoại-Không thể mới 7h lại gọi mình...thông báo rõ ghi ca mình 8h30 cơ mà...không thể-Số máy lạ đấy laij gọi thêm lần nữa - Không khỏi tò mò cô nhấc máy.
-Alo?
-Hân Di. Đầu mày bên kia gọi tên cô khiến cô giật mình
-Ai vậy ạ?
--Em Khả Ý đây, chị ra ngoài đi em ở ngoài cổng này!
-Ủa!? Ờ em!. Hân Di chạy vội ra sân thấy một cô gái mặc đồ công ty, đuôi tóc ngựa nâu không thể nhầm khỏi là Khả Ý
.....
-Sao em lại đến đây?
-Chị không định mời em vào nhà sao?-Khả Ý đùa
-À...em vào đi rồi mình nói chuyện nhá
......
Ly cafe nâu sẫm nóng hổi thơm mùi sữa từ từ được Hân Di rót vừa ly khói nhẹ bay phấp phản.
-Của em này. Hân Di đặt tách caffe trên bàn, tiếp tục hỏi vấn đề khi nãy
-Em cảm ơn. Khả Ý nhận lấy cần chiếc muỗn nhỏ đânh đều lớp sữa phía dưới
-Mà sao em lại đến đây?
-Em muốn đón chị đi làm cùng sắp 8h rồi nhỉ!
-Ôi!! Chuyện này anh Dương tý sẽ đón chị ấy mà, không cần em phải phiền như vậy đâu! Hihi!
-Em chỉ muốn gần chị hơn thôi, chị dâu ^^Khả Ý nhấp miệng ly caffe rồi cười
"...Chị dâu"-Hai tiếng này khiến cô cảm thấy lạ lẫm
-Chị...À....thật ngại quá. Hân Di ngập ngừng vì có lẽ Khả Ý không biết sự thật
-Còn 15p nữa là tới giờ rồi, mình đi thôi chị!. Khả Ý hỏi
Hân Di nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tay mình nói:
-Chắc giờ này anh ấy chuẩn bị về đón chị rồi, hay em cứ đi trước đi! Câu từ chối ẩn ý thoáng qua
-Thôi mà, em đã đến tận đây rồi cơ mà!
-Vậy...hmmmm để chị gọi anh Dương đã!. Hân Di lấy chiếc điện thoại trong túi liền bấm số Hạ Dương
---
Tiếng nhạc piano giao hưởng mặc định của đầu dây bên kia đã cất lên, được vài ba giây, bên kia nhấc máy:
-Alo! Anh Dương, em...
"Giật"
-Anh hai, em sẽ đưa đi dâu đi làm, anh không cần lo đâu nhé! Khả Ý cầm điện thoại Hân Di nói chuyện như một câu quyết định đóng chắc vừa nói dứt câu tiện bấm nút tắt
"Tút...tút...tút"
-Oke rồi chị không cần lo nữa đâu. Khả Ý cười tươi như chuyện êm đềm, cầm tay Hân Di dắt tận ngoài xe
-----Đầu dây bên kia-----
Vừa nghe xong Hạ Dương giật thốt lên, biết điều chẳng lành sắp-sẽ xãy ra:
-Này! Tan làm để anh đón Hân Di
"Tút...tút...tút"
-Aizzzzggi!Con bé này! Thật phiền phức! Hạ Dương tay ấn thái dương, ngã người ra phía ghế sau trên chiếc xe của mình
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
14 chương
50 chương
16 chương