Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 164 : Em yêu anh
Trước hôm diễn ra fansign Vô Hạn Đấu Giới ở Thượng Hải, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đều trong ngày hôm đó bay đến thành phố kia. Có điều ngày hôm ấy lại có điểm đặc biệt, Triệu Tử Thiêm đặt chuyến bay sớm hơn Lương Đông hai tiếng đồng hồ. Khi Lương Đông hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải là 7 giờ tối, hắn mất thêm ba mươi phút nữa để đến khách sạn.
Lúc Lương Đông bước vào khách sạn liền thấy Triệu Tử Thiêm cùng Miên Miên ở dưới đại sảnh ngồi ăn tối. Lương Đông liếc nhìn bàn thức ăn kia một lượt, mắt thấy trên bàn toàn là mấy thứ đồ ăn nhanh liền nhíu mày. Có điều Lương Đông vẫn im lặng cứ như vậy làm như không biết gì đi lướt qua Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đặt một phòng đơn ở tầng ba, Miên Miên ở tầng 2. Bởi vì cậu ngồi rất gần chỗ quầy tiếp tân cho nên nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa Trương Dĩnh và nữ tiếp tân kia. Trương Dĩnh đưa chìa khóa phòng ở tầng ba cho Lương Đông, Triệu Tử Thiêm nhìn không rõ số phòng là bao nhiêu, nhưng lúc ăn cơm xong Triệu Tử Thiêm liền nói với Trương Dĩnh rằng muốn đổi phòng với cô ấy.
Lúc đứng ở quầy tiếp tân, Lương Đông có vô tình nhìn thấy danh sách thuê phòng, mắt thấy Triệu Tử Thiêm ở phòng 312, Lương Đông đi một nửa đường liền đổi chìa khóa phòng mình cho Trương Dĩnh, thế cho nên hai người cứ như vậy ở cùng một tầng với nhau.
Triệu Tử Thiêm vào phòng 206, Lương Đông trùng hợp lại ở phòng 213 đối diện. Khi Lương Đông vừa mở cửa bước ra thì đúng lúc gặp Triệu Tử Thiêm đang loay hoay cho khóa vào ổ muốn mở cửa. Lương Đông có điểm bất ngờ đứng thất thần ở một chỗ. Giây phút nhìn thấy Triệu Tử Thiêm hắn thật sự muốn lao đến phía trước hung hăng mà tùy ý gặm cắn người nào đó. Lương Đông chỉ vừa mới bước chân lên, người phía trước liền mở được khóa phòng bước vào trong rồi đóng cửa lại. Cả một quá trình đó diễn ra rất nhanh, Triệu Tử Thiêm cũng không hề nhận ra rằng người đứng phía sau mình là Lương Đông.
Cho đến sáng ngày hôm sau khi hai người cùng lúc mở cánh cửa phòng mình ra, Triệu Tử Thiêm mới phát hiện thì ra ngày hôm qua cậu ở chung một tầng với Lương Đông. Cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều có chút giật mình khi thấy đối phương, bốn mắt giao nhau trong vòng vài giây cứ như vậy trầm lặng không lên tiếng. Chuông điện thoại của Lương Đông đột nhiên reo lên kéo hai người về thực tại, Lương Đông nhân cơ hội này tiếp điện thoại rồi rời đi trước. Triệu Tử Thiêm ở phía sau cười khổ, trái tim không hiểu sao lại bắt đầu co rút lại đến đau đớn. Lương Đông chưa bao giờ làm ngơ với cậu như vậy cả, Triệu Tử Thiêm hốc mắt nóng lên bắt đầu suy nghĩ lung tung, có phải là cô gái kia gọi cho Lương Đông cho nên hắn mới nhanh chóng lướt qua cậu như vậy.
Hai người mỗi người ở một phòng trang điểm khác nhau, khi đi đến địa điểm ghi hình người hâm mộ sớm đã xếp hàng chật kín. Triệu Tử Thiêm rất giỏi che giấu vẻ bề ngoài, rất nhanh đã nở nụ cười vui vẻ hướng người hâm mộ chào hỏi. Lương Đông đi ở phía sau Triệu Tử Thiêm thấy người nào đó cười như vậy hắn cũng yên tâm hơn một chút.
Ở buổi fansign này có hai cô gái cosplay Lương Đông và Triệu Tử Thiêm rất giống, hai người họ được mời lên sân khấu giao lưu. Lương Đông nhìn cô gái cosplay mình liền thuận miệng hỏi:
“Hai người quen nhau từ trước đúng không? Quen rất thân đúng không?”
Cô gái cosplay Triệu Tử Thiêm nhanh miệng nói một câu thế này:
“Tối hôm qua bọn em còn ngủ cùng nhau”
Một câu nói này liền làm cho cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng phải bất ngờ. Lúc trước đây khi có việc đi cùng nhau đến một thành phố nào đó, Lương Đông luôn thuê hai phòng ngủ nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ dùng một phòng mà thôi. Ngày hôm qua hai người mỗi người một phòng cứ như vậy trằn trọc trải qua một đêm dài.
Lương Đông sau phút thất thần liền mỉm cười hướng cô gái kia nói:
“Không quan trọng, không quan trọng…”
Triệu Tử Thiêm cũng lấy lại tinh thần cố gắng bình thường trở lại:
“Đứa trẻ này sao cái gì cũng nói ra hết vậy…”
Kết thúc buổi giao lưu trên sân khấu, cuối cùng là đến ký tặng. Hai chiếc bàn dài được kê cách nhau một khoảng, Triệu Tử Thiêm ngồi ở bên trái, Lương Đông ở bên phải cũng cách rất xa. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đến một cái liếc mắt cũng không nhìn đối phương, cứ người này đến rồi người kia đi từng người từng người để hình ảnh xuống đợi bọn họ ký tặng. Có một fan nữ lúc đứng ở chỗ Lương Đông liền nói:
“Đông ca, anh có thể cùng Đại Thiêm chụp chung một tấm ảnh hay không?”
Lương Đông xoay người nhìn sang bên cạnh, mắt thấy Triệu Tử Thiêm vẫn là một bộ dạng không để ý nhiều đến hắn chỉ tập chung ký tặng cho người hâm mộ. Lương Đông cõi lòng ngập tràn khó chịu hướng fan nữ kia trả lời:
“Đại Thiêm còn đang bận kìa”
Cuối cùng cũng kết thúc buổi fansign ngày hôm đó, Triệu Tử Thiêm ngay lập tức lên máy bay trở về Bắc Kinh luôn, Lương Đông ở lại Thượng Hải một ngày nghỉ ngơi. Con sóc nhỏ kia hẳn là không muốn gặp hắn cho nên mới vội vã trở về như vậy. Có điều Lương Đông không biết, Triệu Tử Thiêm là sợ ở cạnh hắn thêm một chút nữa thôi sẽ nhịn không được mà chạy đến chỗ hắn nói hắn có thể đừng lạnh nhạt như vậy hay không.
Hai người bọn họ bất tri bất giác tự dằn vặt nhau hơn một tháng, ngu ngốc tự cho bản thân mình là đúng, tự cho rằng việc mình làm chính là tốt cho đối phương.
Một tuần sau đó fansign Vô Hạn Đấu Giới ở Thành Đô cũng được diễn ra, lần này Lương Đông là người lên máy bay bay qua đó trước. Triệu Tử Thiêm một tiếng sau mới lên một chuyến máy bay khác bay qua. Bởi vì bộ phim Vô Hạn Đấu Giới này xem như là thành công cho nên độ nổi tiếng của hai người cũng tăng vọt. Khi Triệu Tử Thiêm đến sân bay người hâm mộ đã đứng đợi chật kín. Triệu Tử Thiêm mấy ngày nay tâm trạng không tốt cho nên khi hòa vào trong đám người xô đẩy kia mới không cẩn thận bị điện thoại của một fan nữ nào đó va vào mắt đến cốp một tiếng.
Triệu Tử Thiêm lúc đó quả thật có chút hoa mắt, một tay đưa lên khẽ dụi dụi mắt đến mức mắt bên phải đó cũng bị ướt. Tủi thân giống như là đợt sóng mạnh mẽ ập đến cõi lòng cậu. Bình thường lúc đến sân bay cậu khi nào cũng đi cùng với Lương Đông, lúc nào cũng là Lương Đông đi trước cậu đi sau, người có tấm lưng lớn kia luôn bảo vệ cho cậu cực kỳ tốt, hiện tại…
Triệu Tử Thiêm ngồi vào máy bay rồi hai mắt liền nhắm lại nhanh chóng đeo handphone lên tai để nghe. Lời bài hát Hạ Này cứ như vậy truyền đến hai bên tai cậu, quanh quẩn không có lối thoát:
“Muốn hét lên thật to rằng
Muốn theo đuổi tất cả những gì thuộc về anh…”
Triệu Tự Thiêm hốc mắt nóng bừng, cậu bây giờ không quan tâm người bên cạnh có nhìn thấy cậu đang khóc hay không, cậu mặc kệ tất cả, nước mắt kìm nén bấy lâu chậm rãi chảy xuống hai bên gò má kia. Trợ lý Miên Miên ngồi bên cạnh thấy vậy liền nhân lúc máy bay chưa cất cánh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Đông.
[Trương Dĩnh]: Đại Thiêm ở sân bay không cẩn thận bị điện thoại va vào mất, tình trạng hiện tại có vẻ như không tốt!
Lương Đông nhận được tin nhắn này liền giật mình mau chóng nhấn điện thoại gọi lại cho Trương Dĩnh, có điều đầu dây bên kia đã sớm không liên lạc được. Lương Đông nhíu mày nhìn đồng hồ trên điện thoại liền có thể đoán được bọn họ hẳn là đã đến giờ bay rồi.
“Choang” một tiếng điện thoại từ trong tay Lương Đông ném thằng vào cốc thủy tinh ở trên bàn đối diện, khiến cho chiếc cốc đó rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Lương Đông lại bắt đầu tự trách bản thân nếu như hắn đợi Triệu Tử Thiêm một chút nhất định Triệu Tử Thiêm sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, nếu như hắn không cố chấp như vậy sóc nhỏ nhà hắn làm sao có thể bị thương.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà cứ ngỡ như cả một thế kỷ, Lương Đông đứng ngồi không yên đi đi lại lại ở dưới đại sảnh của khách sạn đợi Triệu Tử Thiêm đến. Lúc Triệu Tử Thiêm bước vào trong khách sạn liền nhìn thấy Lương Đông, cậu một lời cũng không thèm nói với hắn liền trực tiếp đi đến quầy tiếp tân nhận chìa khóa phòng.
Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm cùng Miên Miên đi lên lầu, hắn cũng nhanh chóng bước đi theo sau. Miên Miên hiểu ý cố tình nán lại dưới đại sảnh một chút để cho hai người kia có thời gian làm rõ mọi chuyện. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng bước vào trong thang máy, hai người bọn họ cứ như vậy im lặng. Lương Đông kín đáo quan sát gương mặt của Triệu Tử Thiêm, hắn thấy ở bên mắt phải của Triệu Tử Thiêm hơi ướt hơn nữa còn ửng đỏ, hẳn là người nào đó dụi mắt liên tục cho nên mới rời vào tình trạng thế này.
“Mắt có sao không?” Lương Đông lên tiếng hỏi.
Triệu Tử Thiêm không nói chuyện cũng không có ý định nhìn Lương Đông. Thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng 9, Triệu Tử Thiêm cúi đầu nhìn số trên chìa khóa phòng rồi bước thẳng đến phòng 909. Cửa phòng mở ra Lương Đông cũng nhanh chân từ phía sau bước vào. Triệu Tử Thiêm giống như coi Lương Đông là không khí, bình thường cần làm cái gì sẽ làm, cậu đi đến tủ quần áo bỏ va li của mình vào bên trong.
Lương Đông vẫn đứng sau Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Mắt như thế nào rồi?”
Triệu Tử Thiêm mở cánh cửa phòng tắm rồi lại đóng rầm một cái thật mạnh, đem mình khóa lại ở bên trong. Tiếng nước chảy rất nhanh từ bên trong truyền đến, Lương Đông đứng ở ngoài đó một lúc rồi thở dài đi ra phòng khách đợi Triệu Tử Thiêm tắm xong. Không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm cả người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng tắm, bọt nước từ trên tóc chảy xuống cần cổ khiến cho Lương Đông vừa nhìn thấy liền phải giật mình quay đi không dám nhìn lâu nữa. Hắn sợ nếu cứ nhìn như vậy nhất định sẽ phá hỏng hết mọi chuyện.
“Mắt của em…” Lương Đông còn chưa nói hết câu, phía trước hắn liền có một thứ gì đó vô cùng mềm mại bao phủ. Lương Đông giật mình vội vã đẩy Triệu Tử Thiêm cách xa mình một chút.
Triệu Tử Thiêm đứng đối diện nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mang theo tia trào phúng hỏi:
“Anh quan tâm?”
Lương Đông nhìn người trước mặt chẳng hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy xa lạ như vậy, hắn khẽ nuốt một ngụm nước miếng rồi đứng dậy hướng cửa ra vào muốn rời đi:
“Nếu em không sao thì tốt rồi”
Triệu Tử Thiêm không biết lấy đâu ra sức lực đẩy ngược Lương Đông ngồi lại vào ghế sô pha rồi nhanh chóng ngồi thẳng lên đùi hắn:
“Em hỏi anh, anh quan tâm sao?”
Lương Đông khàn giọng:
“Thuận tiện nhìn qua em một chút”
Triệu Tử Thiêm khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, bàn tay nhanh chóng cởi lớp áo choàng tắm trên người mình ra:
“Như vậy cũng thuận tiện nhìn qua chỗ này một chút đi”
Người trước mặt sớm đã không có gì che chắn, da thịt trơn bóng hiện ra hoàn hảo ở trước mặt Lương Đông, mùi hương sữa tắm thoang thoảng quẩn quanh mũi hắn. Lương Đông quả thật sắp chống cự không được nữa, nếu hắn bây giờ bùng phát Triệu Tử Thiêm sau này sẽ càng thêm đau khổ. Lương Đông vốn nghĩ hắn sẽ cứ như vậy tạo khoảng cách giữa hắn và Triệu Tử Thiêm, để cho Triệu Tử Thiêm sau này không còn cần buồn phiền khi hắn rời khỏi cậu nữa. Lương Đông dùng hết lý trí muốn đẩy người đang ngồi trên người mình ra:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm cúi người gặm cắn lên cần cổ Lương Đông, bàn tay hấp tấp muốn cởi áo sơ mi trên người của hắn, khi cúc áo đã được cởi ra ba nút rồi, Lương Đông đột nhiên nắm lấy tay Triệu Tử Thiêm lại:
“Em muốn làm gì?”
Triệu Tử Thiêm hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi:
“Em có đẹp không?”
Lương Đông im lặng không nói, Triệu Tử Thiêm dùng ngón trỏ khẽ di chuyển dọc khuôn ngực Lương Đông:
“So với cô gái kia, ai đẹp hơn?”
Lương Đông gạt tay Triệu Tử Thiêm ra khỏi người mình. Triệu Tử Thiêm cứng đầu vòng tay qua ôm lấy cổ Lương Đông, khuôn miệng mang theo khí nóng thì thầm bên tai hắn:
“Anh không thể chống cự, không thể chống cự, không thể…”
Lương Đông cảm thấy có gì đó không ổn, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên đùi hắn mông nhỏ chầm chậm di chuyển khiến cho Tiểu Đông Đông rất nhanh nổi lên phản ứng. Lương Đông nhanh tay giữ chặt eo của Triệu Tử Thiêm không cho phép cậu làm càn:
“Đại Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm bị tiếng hét lớn kia của Lương Đông làm cho đình chỉ động tác. Sau đó cũng dần dần buông Lương Đông ra, cậu ngồi ở trên đùi hắn dùng ánh mắt đỏ hoe ngập nước đối diện hắn nói:
“Anh cảm thấy thật hèn mọn có phải không? Em cũng cảm thấy tự khinh bỉ chính bản thân mình”
Lương Đông cố gắng không đưa tay lên lau những giọt nước mắt kia đi, hắn không thể yếu lòng nếu không người sau này chịu đau khổ sẽ là Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đặt tay ở trên vai Lương Đông tiếp tục nói:
“Đông ca, thật xin lỗi… em lúc đó không nên làm như vậy với anh. Đông ca, em không muốn như thế này nữa, em không muốn như vậy… Đông ca…”
Lương Đông im lặng hắn hiện tại không còn sức lực nào mà đẩy Triệu Tử Thiêm ra, Triệu Tử Thiêm vừa khóc cả người hắn liền mềm nhũn, cậu vừa khóc tim của hắn liền nhói đau.
“Đông ca em yêu anh, em không muốn anh rời xa em, em không thể rời xa anh được.. Đông ca, cô gái kia không thể nào bằng em được, anh không phải nói không có ai có thể thay thế em sao… Đông ca em yêu anh”
Lương Đông nghe thấy ba chữ kia cả người liền chấn động, hắn cuối cùng vẫn lên tiếng nói một câu thế này:
“Anh sắp đi Pháp rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây liền hoảng loạn, tay nhỏ nhanh chóng ôm chặt lấy cần cổ Lương Đông líu ríu nói:
“Không đi, Đông ca không đi, không được đi. Nếu như anh đi rồi em liền…”
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong Lương Đông liền dùng miệng của chính mình chặn cái người đang hốt hoảng nào đó lại. Đầu lưỡi triền miên giao nhau, nụ hôn nay đặc biệt cuồng nhiệt tất cả sự chủ động đều bắt nguồn từ hai phía, không có một chút rụt rè ngại ngùng nào cả.
“Anh nhất định sẽ đi, nhưng mà anh sẽ trở về, đợi đến lúc đó anh có đủ năng lực rồi bất cứ ai cũng không thể ngăn cản chúng ta nữa”
Triệu Tử Thiêm nước mắt lã chã, liên tục lắc đầu ôm chặt lấy cổ Lương Đông. Cậu lo sợ nếu như Lương Đông đi Pháp rồi nhất định sẽ quên mất cậu, cậu cũng sợ cô gái kia sẽ đi cùng với hắn:
“Không đi, anh đừng đi, em không muốn rời xa anh”
Lương Đông vòng tay lên lưng Triệu Tử Thiêm vỗ nhẹ, giọng nói ôn nhu từ từ khuyên nhủ cậu:
“Đại Thiêm đợi đến lúc anh trở về, em muốn anh làm cái gì đầu tiên?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu nức nở nói:
“Không muốn, em cái gì cũng không muốn, chỉ muốn anh ở im chỗ này”
Lương Đông im lặng, không biết qua bao lâu hắn liền lên tiếng nói một câu thế này:
“Chờ anh trở về nhất định sẽ cho em một lễ cưới”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này liền ngừng nói, đến cuối cùng giống như là nghĩ vẫn chưa thông lại lắc đầu tiếp tục làm loạn. Lương Đông đau lòng:
“Anh hiện tại không có năng lực thì chính là không có năng lực, anh không muốn em vì anh mà chịu khổ. Đợi đến khi anh trở về, những người khác đứng trước mặt hai chúng ta sẽ không còn dám đàm tiếu nói ra nói vào nữa. Bảo bối, đợi đến khi anh trở về, anh cái gì cũng sẽ đáp ứng em, em nói đi em muốn làm cái gì?”
Triệu Tử Thiêm nức nở ở trong lòng ngực Lương Đông nói ra một loạt những điều cậu muốn:
“Em muốn đi du thuyền vòng quanh thế giới, muốn có một nụ hôn lãng mạn trên khinh khí cầu to hai vạn thước, muốn anh cầu hôn em trên cánh đồng tràn đầy hoa lavender, muốn có một chiếc nhẫn cưới mà cả thế giới này không ai có, muốn mọi người mỗi khi nhìn thấy chúng ta đều phải ngập tràn ghen tị… Muốn ba mẹ chúc phúc!”
Lương Đông nghe đến câu nói cuối cùng kia lại đau lòng, bàn tay to lớn chậm rãi vỗ vỗ vai người đang run rẩy:
“Nhất định có, em cho dù muốn cái gì anh cũng nhất định vì em mà thực hiện… Cô gái hôm đó ở nhà anh chính là mẹ anh”
Triệu Tử Thiêm giật mình đẩy Lương Đông ra nhìn chằm chằm hắn. Lương Đông lại nói tiếp:
“Mẹ anh biết chuyện của chúng ra rồi”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy giống như là đang định nói cái gì đó nhưng lại thôi. Lương Đông đưa tay nâng cằm Triệu Tử Thiêm, ánh mắt mang theo tia trấn tĩnh đến lạ thường:
“Không cần lo lắng”
Triệu Tử Thiêm cúi đầu cuồng nhiệt mút lấy môi của Lương Đông, một tay đặt ở trên vai hắn, một tay cởi từng nút áo của hắn ra một. Triệu Tử Thiêm hơi dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng đã vì thiếu dưỡng khí mà hô hấp lên xuống:
“Đợi đến sinh nhật của em… mới rời đi có được không”
Lương Đông im lặng, Triệu Tử Thiêm cứ tưởng Lương Đông không đồng ý cho nên liền cúi người hôn dọc khuôn ngực của hắn, bàn tay có điểm vội vàng hấp tấp muốn cởi khóa quần của Lương Đông ra. Lương Đông cảm nhận được Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt mềm mại đến bất ngờ. Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tử Thiêm chủ động như vậy, nhưng hôm nay có vẻ như người nào đó đang muốn níu kéo lấy lòng hắn cho nên mới cuồng nhiệt như vậy. Triệu Tử Thiêm thở dốc, ghé vào bên tai Lương Đông nói:
“Đông… em còn chưa chuẩn bị… Đông… lần này đi cũng không biết đến khi nào mới về…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây khóe mắt lại nóng bừng, giọng mũi vô cùng nhỏ phát ra: “Em thật sự không nỡ…”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ sống lưng cậu an ủi:
“Đương nhiên sẽ cùng em trải qua sinh nhật thật viên mãn”
Triệu Tử Thiêm tựa vào lòng ngực Lương Đông, mái tóc mềm vẫn còn hơi ẩm ướt chạm vào cằm hắn, khiến cho Lương Đông tâm tình nhộn nhạo. Lúc hắn định bế Triệu Tử Thiêm lên thì người nào đó lại lên tiếng nói nhỏ:
“Nếu như anh đi quá lâu… đến lúc đó trở về sẽ không thấy Thiêm Thiêm như thế này nữa… Em ngày nào cũng sẽ chỉ ăn một bữa cơm, nước cũng chỉ uống một cốc nhỏ, lúc nào cũng phải hút hết một bao thuốc mới chịu đi ngủ…”
Lương Đông nghe vậy, bàn tay nhanh chóng ở dưới mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm khẽ siết chặt, Triệu Tử Thiêm không một chút né tránh ngược lại còn tiếp tục nói:
“Đêm đến sẽ đến quán bar gọi ba ly rượu lớn, gọi đồ ăn nhanh sẽ bỏ thật nhiều tương ớt, mỗi ngày làm việc những hai mươi ba tiếng đồng hồ…”
Lương Đông nghe thấy những lời nói kia của Triệu Tử Thiêm hai đôi lông mày ngay lập tức nhíu chặt lại với nhau. Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng chăm chú nhìn Lương Đông:
“Nếu anh đi quá lâu, lúc trở về nhất định sẽ thấy một bộ dạng như thế”
Lương Đông hôn lên đôi môi mỏng kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách mở khuôn miệng quen thuộc, từng đợt khoái cảm có tiết tấu rất nhanh ập đến. Triệu Tử Thiêm cảm nhận được ngón tay của người kia đang di chuyển xuống dưới mông mình, chầm chậm tách mở động nhỏ phía sau của cậu. Triệu Tử Thiêm hơi nghiêng đầu, giọng nói thập phần có lực sát thương đánh thẳng vào trái tim của Lương Đông:
“Nếu anh đi quá lâu, cẩn thận chỗ đó cũng sẽ không cho anh chạm vào nữa”
Lương Đông nghe thấy sự uy hiếp cũng phải phì cười, hắn nhanh tay nhấc bổng Triệu Tử Thiêm lên cao, hai tay để ở dưới phía mông cậu đỡ lấy, hai người mặt đối mặt, Triệu Tử Thiêm từ trên cao nhìn xuống Lương Đông:
“Nhưng nếu anh trở về sớm một chút…”
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:
“Đến lúc đó em nhất định phải gả cho anh”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, hai tay vòng ở bên cổ hắn khẽ nói:
“Ba năm… nếu như hơn ba năm… em sẽ không nhớ anh nữa”
Lương Đông xoay người hướng phía phòng ngủ bước đến:
“Không cần đến ba năm, hai năm sau liền quay trở lại lấy em”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
4 chương
8 chương
23 chương
79 chương
12 chương
18 chương