Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 73
Trong giây phút đó cả Chung Linh và Hàn Minh Minh đều hóa đá. Khỏi cần nói đến việc chắc chắn là Tiểu Vương đã bán đứng hai cô, chỉ cần nhìn bộ quần áo trên người thì hai cô cũng khó chối nổi.
Nhìn thấy Chu Bảo Cương oai phong lẫm liệt bước từ trên xe xuống, Chung Linh thiệt sợ chết mất thôi! Thấy anh từng bước từng bước đi qua đây, Chung Linh nghĩ mình phải tự cứu lấy bản thân mới được, không thể chết đứng như Hàn Minh Minh bên cạnh được.
“Anh, em có thể giải thích. Là thế này, em và Minh Minh muốn đi luyện tập thân thể, à không...... là luyện bắn súng, vì thế mới kêu Tiểu Vương đến đón tụi em. Cô nói đi chứ!”
Chung Linh huých Hàn Minh Minh một cái thì cô nàng mới có phản ứng lại. Không thể lại đứng góc tường tiếp được, đến giờ này chân của cô còn nhừ lắm đây!
“Vâng, đúng là như thế!”
Hàn Minh Minh nâng cằm lên, cố gắng nâng cao độ đáng tin của lời mình nói. Nhưng mà mắt của Vương Duệ đã nheo cả lại rồi kìa! Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm!
“Luyện tập? Tập bắn?”
Đương nhiên là Chu Bảo Cương đâu có dễ dàng bị những lời này thuyết phục.
Chung Linh biết nói như vậy mà muốn anh tin là khó, bản thân cô đã bao giờ bịa chuyện trước mặt anh mà thành công qua đâu! Có vài chuyện bởi vì anh không hỏi thôi.
Chuyện gì xảy ra trong đại đội có thể qua nổi mắt Chu Bảo Cương kia chứ, Chung Linh đúng là thông minh quá bị thông minh hại rồi.
Nhìn thấy Chu Bảo Cương càng tiến lại gần mình, Chung Linh chỉ biết từ từ lùi lại.
Chu Bảo Cương nhìn thấy bà xã muốn trốn, tiến thêm hai bước liền vác cô lên đi thẳng vào nhà.
“Em muốn anh vác hay là tự mình đi.”
Vương Duệ nhìn nhìn vợ mình, cô đang mặc quần áo của anh, thật là buồn cười quá.
Hàn Minh Minh nghe anh nói vậy, ba chân bốn cẳng chạy ngay vào nhà. Cô sợ bị anh đuổi theo rồi vác cô lên lắm, vai của anh cứng như đá mà bụng cô còn chưa cứng được bằng vỏ trứng gà nữa. Cũng chỉ có Chung Linh, chị ấy bị vác quen rồi.
Chung Linh đứng ở mép giường, quần áo trên người cũng chưa kịp thay ra, nhìn y chang một cậu nhóc 14, 15 tuổi vậy, dáng người thật gầy yếu. Bộ quân phục của Chu Bảo Cương khi khoác trên người cô lại có một phong vị thật khác biệt.
“Em nói anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Chu Bảo Cương cài then cửa, kéo rèm cửa sổ, từng bước từng bước áp sát Chung Linh.
“Cái này.... thì phạt em qua bên con là được.”
Chung Linh nghĩ như vậy thì có thể cùng ăn cùng ở với con trai rồi.
Khi nói ra câu này, thân thể cô đã bị ép sát vào tường.
“Để cùng ăn cùng ở với binh lính?”
Chu Bảo Cương tưởng tượng đến bộ dáng của mấy cậu lính khi nhìn thấy bà xã của mình sẽ như thế nào, ánh mắt anh lại càng thêm sắc bén. Anh kéo lấy mũ của cô, nhất thời mái tóc của cô xõa bung xuống.
Chu Bảo Cương chẳng biết hình dung cảm giác này như thế nào, bây giờ, anh chỉ muốn làm một chuyện.
“Không phải, em không phải...... ưm....”
Chưa dứt lời thì đôi môi của cô đã bị Chu Bảo Cương khóa lại. Anh đã đi hơn hai tháng rồi, cô cũng nhớ anh nhiều lắm! Còn anh làm sao mà không nhớ cô được chứ! Nhưng mà hôm qua bị thằng con làm anh tức quá trời.
Bây giờ vẫn còn một chút thời gian, lại nhìn thấy Chung Linh mặc quần áo của mình, thật là giày vò anh quá. Cái này chính là ‘trong lòng ngứa ngáy khó mà nhịn nổi’ sao?
Chung Linh bị ông xã ép vào tường, dần dần cô cũng chìm đắm theo anh. Nhưng mà bóng dáng của con trai lại chợt lóe lên trong đầu.
“Không được, anh thả con ra đã.”
“Mơ tưởng!”
Chu Bảo Cương giữ chặt lấy hai cánh tay đang giãy dụa của Chung Linh rồi kéo lên trên đỉnh đầu của cô. Cô không nói còn tốt, vừa nhắc đến con trai là Chu Bảo Cương càng cảm thấy anh nên giáo huấn lại thật cẩn thận người phụ nữ này mới được. Cái này gọi là thay trời hành đạo!
Tay của Chu Bảo Cương di chuyển nhanh chóng, chốc lát liền rút sợi dây Chung Linh dùng để buộc lưng quần ra, trói tay cô lại.
“Á! Anh làm gì vậy?”
Chung Linh hơi sợ hãi, chuyện này không vui rồi. Tuy rằng cô tay của cô bị trói không chặt nhưng cũng giãy không ra.
“Em phải được dạy dỗ lại.”
Chu Bảo Cương thì thầm bên tai Chung Linh, sau đó anh ngậm lấy vành tai của cô. Nhất thời cô như cảm thấy toàn thân có một dòng điện chạy qua, đôi chân cũng từ từ mền nhũn. Người ta đều nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, Chung Linh cũng bắt đầu nhiệt liệt đáp lại nhiệt tình của ông xã. Bộ quân phục trên người cô bị kéo ra, để lộ ra mảng da thịt trắng ngần, chiếc quần bị Chu Bảo Cương rút dây ra đã sớm trượt xuống, bây giờ cũng chẳng rõ tung tích. Chiếc mũ lính của Chu Bảo Cương đã bị quăng lên bàn từ lúc nào, bộ quân phục đang mặc trên người khiến anh thật oai phong anh tuấn. Hóa ra còn có chứng nghiện đồng phục nữa, vậy mà sao trước giờ cô lại không biết cơ chứ?!
Chung Linh vòng đôi tay bị trói về phía sau cổ Chu Bảo Cương, cô đẩy anh về phía mình rồi ấn xuống một nụ hôn. Hành động này làm anh cười khẽ. Anh nâng cặp đùi của Chung Linh lên, trực tiếp xông vào. Hai người khoan khoái khẽ thở ra. Chu Bảo Cương chầm chậm di chuyển, sau đó lại mãnh liệt công kích.
Thấy mình bị ông xã trêu đùa như vậy, Chung Linh làm sao mà cam lòng được. Cô đang muốn phản kích thì,
“Điện thoại!”
Chung Linh nhắc nhở Chu Bảo Cương, vừa đúng lúc ngăn được một trận tiến công mới của anh. Chu Bảo Cương ôm lấy cô vợ quần áo xốc xếch của mình vào lòng, hai người cùng ngồi lên cạnh bàn, thân thể chẳng rời một tấc. Anh nhấc điện thoại,
“Đội trưởng, 30 phút sau họp.” – Là điện thoại của bên quân đội.
“Biết rồi.” Chu Bảo Cương đáp.
“30 phút? Vậy mà anh còn phí thời gian nữa à!”
Chung Linh giận dỗi, như vậy coi như là cho anh chút trừng phạt nho nhỏ đi.
Vừa nói cô vừa muốn cởi sợi dây trói ra, vừa rời khỏi lồng ngực của ông xã. Nhưng mà hành động khiêu khích kiểu đó trước nay nào có kết quả tốt!
“Vậy chúng ta tốc chiến tốc thắng đi!”
Chung Linh chưa đi được hai bước đã bị Chu Bảo Cương ấn xuống giường. Sợi dây trên tay chưa được cởi ra nữa, cả buổi Chung Linh cũng chẳng có phản ứng, đến khi...
“Aa... nhẹ chút!”
Cái ông chồng này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi lần trước và sau khi đi xa đều đặc biệt không biết thương hương tiếc ngọc.
“Thời gian gấp, nhiệm vụ.... nặng nề!”
Chu Bảo Cương dùng đến sức mạnh và tốc độ trong lúc huấn luyện lại càng khiến Chung Linh thêm thê thảm. Sức mạnh và tốc độ này, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị, tất thảy đều không thể khống chế nữa rồi. Cô không biết lúc nào dây trói được cởi ra, không biết làm sao mà cô đã ở phía trên người anh, càng không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, cuối cùng cô chỉ còn có thể bất lực để anh bắt nạt.
Lúc Chu Bảo Cương hài lòng thỏa dạ rời khỏi Chung Linh, ánh mắt của cô vẫn còn mơ màng, một trận bão vừa mới tàn phá cả bên trong lẫn bên ngoài cô mà. Còn Chu Bảo Cương thì thần thái sáng láng, trên môi còn hàm chứa một nụ cười nhẹ. Anh vừa mặc quần, đeo dây nịt, vừa nhìn bà xã yêu đang nằm thở dốc trên giường. Trước giờ Chung Linh chưa từng trải qua cuộc chiến nào kịch liệt như vậy. Thật quá tàn bạo, quá đáng sợ, quá dễ chịu.... không phải, mà là thật quá đáng!
“Thời gian vừa chuẩn. Đợi tối về anh xử lý em sau, ngoan ngoãn ở nhà đợi đó.”
Chu Bảo Cương vừa xấu xa thì thầm vào tai Chung Linh, vừa với tay đắp chăn lên người cô.
Đợi đến khi Chung Linh tỉnh táo lại thì trong lòng cô chỉ toàn là sầu não. Cái này chính là mất cả chỉ lẫn chài mà!
...
Cuối cùng, sau bảy ngày ngày chờ đêm trông, đúng vào ngày chủ nhật, ở trong sân nhà của mình, Chung Linh cùng Hàn Minh Minh và hai mẹ con Vu Nhã Tĩnh cũng được nghênh đón hai vị tiểu anh hùng trở về. Chung Linh chẳng biết lòng dạ Hàn Minh Minh lúc đó như thế nào, nhưng mà cô thì vừa lo vừa giận. Đứa trẻ này mới có bấy nhiêu đây tuổi mà đã khiến cho người ta mệt tim thế này.
Cuối cùng thì xe đã tới, Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình đã được đưa về nhà. Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hai đứa bé Chung Linh vội vàng kéo con về phía mình, kiểm tra thật tỉ mỉ.
“Trời ơi, con trai, sao mà con ốm đi rồi?”
Hàn Minh Minh lên tiếng trước, vẫn là nhanh hơn Chung Linh một bước.
Đã vậy thì Chung Linh cũng không cần nhắc lại câu vừa nãy nữa.
“Con ở đó có mệt không? Ăn có được không? Giường ngủ có ẩm ướt không?”
Lần này lại là Hàn Minh Minh nói ra những gì Chung Linh muốn nói. Chung Linh tức tối liếc cô ta một cái.
“Được rồi. Đưa hai đứa vào nhà ăn cơm trước đã đi!”
Vu Nhã Tĩnh thiệt nhìn hết nổi nữa, mau chóng kêu họ vào nhà. Chung Linh và Hàn Minh Minh đã sớm chuẩn bị sẵn những món mà hai đứa bé thích ăn.
“Mẹ đừng lo lắng, hai đứa con không sao hết.” Chu Lăng Vân dửng dưng nói.
“Đúng vậy. Có thể có chuyện gì chứ, ở chỗ đó rất tốt ạ.” Vương Hạo Đình còn vô tâm hơn người anh em của nó.
Nghe hai đứa trẻ nói như vậy, Chung Linh liền nhìn Hàn Minh Minh một cái, sắc mặt của hai người phụ nữ thật khó coi. Xem ra đúng là cha nào con nấy mà! Cả hai cô đều không mong con trai mình sẽ đi làm lính, nhưng mà nhìn điệu bộ của hai đứa, chúng nó chẳng có chút phản đối gì cả.
“Vẫn là con gái tốt!”
Chung Linh nhìn bé Đại Nha ngoan ngoãn kia, bất giác thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng mình.
“Đúng vậy đấy, vẫn là con gái tốt. Sao mà em lại ham hư vinh thế kia chứ?”
Hàn Minh Minh hối hận tột độ.
“Cô không ham hư vinh thì còn như thế nào nữa. Gieo gì được nấy, cô tưởng cô nói là xong à!”
Chung Linh cười chê Hàn Minh Minh. Vu Nhã Tĩnh cũng cưới ngặt nghẽo.
“Hừ, nếu như không có chúng con bảo vệ thì Đại Nha đã sớm bị người ta ăn hiếp rồi.”
Vương Hạo Đình rất bực bội, mẹ mình vậy mà lại đối đãi với sự tồn tại của mình như thế.
“Sao lại nói như thế? À đúng rồi, hai đứa còn chưa nói lý do hai đứa đánh nhau đó.”
Chung Linh nhớ lại vấn đề mấu chốt.
Hai đứa nhóc nhìn nhau một cái,
“Cái đó chính là con gái phải được con trai bảo vệ. Chúng con đánh nhau chính là.... huấn luyện quân sự.”
Chu Lăng Vân nghĩ một hồi rồi trả lời Chung Linh như vậy. Nhưng mà xét cho cùng thì thằng nhóc cũng là từ trong bụng Chung Linh chui ra, con trai có nói xạo hay không, cô chỉ cần nhìn một cái là biết.
“Vậy sao?”
Chung Linh nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Không được bịa chuyện.”
Hàn Minh Minh cũng trừng con trai một cái.
“Không sai. Đúng là như vậy.”
Vương Hạo Đình làm chứng cho huynh đệ của mình.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thằng bé, hình như đúng là như vậy thật. Chung Linh nhìn bọn nhỏ rồi lại quay qua nhìn Hàn Minh Minh. Hai bà mẹ cũng hiểu rõ rồi, từ nay về sau phải trông nom thật kỹ hai đứa nhóc này mới được.
“Để em về hỏi Đại Nha, có thể con bé biết.”
Chung Linh đi ra ngoài lấy cơm, Vu Nhã Tĩnh theo sau nói.
“Không sao đâu, mấy ngày tới chị trông chừng thằng bé là được rồi. Hơn nữa, chị đoán là dù em có hỏi thì chắc Đại Nha cũng không nói đâu, con bé đó láu lắm!”
Chung Linh cũng không phải là ở trước mặt Vu Nhã Tĩnh nên mới khen con gái của cô. Đại Nha tuy rằng ít nói nhưng mà quả thật rất thông mình.
“Hai đứa từ từ mà ăn đi, sau này chắc lâu lắm cũng không được ăn nữa đâu.”
Hàn Minh Minh vẫn là không ưa nổi dáng vẻ càn quấy của hai đứa nhóc.
“Ại ao?” (Tại sao?)
Miếng thịt kho tàu trong miệng Vương Hạo Đình còn chưa kịp nuốt xuống.
“Hai đứa chắc chưa quên đám su hào và khoai tây kia chứ? Chúng ta đã bồi thường nhiều như vậy, những thứ bị mấy con quậy nát đó đương nhiên phải nhanh chóng xử lý hết vào bụng chứ!”
Chung Linh từ trong phòng bếp đi ra, đặt cơm trên bàn. Sau lưng còn nhếch miệng cười với Vu Nhã Tĩnh.
“Cái gì?” Chu Lăng vân trợn tròn mắt.
“Nhà dì cũng phải phụ xử lý nữa đó, hai đứa đừng có nhìn dì nữa.”
Vu Nhã Tĩnh thấy Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình đều đang nhìn mình, đoán là hai đứa đang muốn cô chú ý chúng.
“Mẹ!”
Lần này gương mặt của Đại Nha cũng cực kỳ đau khổ. Sắc mặt của cả ba đứa bé bỗng chốc đều xám ngoét.
“Ăn nhanh đi!”
Chung Linh nhìn thấy bọn nhóc kinh ngạc như vậy, cô nhịn không nổi nữa, thật chỉ muốn phì cười.
“Ăn thì ăn!” Chu Lăng Vân giận dỗi lùa cơm.
Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình thật không dám tin là mẹ của chúng thật sự bắt đầu cho chúng ăn độc hai thứ su hào và khoai tây, dù là thay đổi cách nấu nhưng quay đi quay lại chỉ có mỗi hai thứ đó. Như vậy thì kêu tụi nó làm sao mà không buồn bực được chứ?
Ngày hôm sau, Vu Nhã Tĩnh liền tìm Chung Linh và Hàn Minh Minh,
“Hai người biết tại sao hai thằng nhóc đánh nhau không?” Vu Nhã Tĩnh đã tìm được mấu chốt sự việc.
“Em hỏi được từ Đại Nha à?” Chung Linh rất nhanh đã hiểu ra.
“Chị cũng phải biết con bé là do ai sinh ra chứ. Con bé như vậy mà em cũng không làm gì được thì sao được chứ!” Vu Nhã Tĩnh rất tự tin vào năng lực của mình. Điều này vô hình trung cũng có chút đả kích với Chung Linh và Hàn Minh Minh.
“Ai ya, nói nhanh đi.” Hàn Minh Minh trước nay đều có tính nôn nóng.
Chính ủy Hậu không phải có một đứa con trai học cùng lớp với Đại Nha sao? Thằng bé ngồi phía sau Đại Nha, không có chuyện gì lại kéo lấy bím tóc của con bé. Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình biết được liền đánh nhau với thằng bé đó. Thằng bé bị thua nên kêu đồng bọn của mình tìm hai đứa báo thù. Em nghe Đại Nha nói, hai đứa nhóc nhà hai người đang tìm cách báo thù đó!”
Vu Nhã Tĩnh cũng là nghe Đại Nha nói mới biết được, hai thằng bé vì con gái nhà mình mà ra mặt nên mới gây ra họa thế kia. Nói như vậy thì, Đại Nha biết chuyện không báo, phải ăn su hào và khoai tây cũng chẳng oan uổng tí nào hết.
“Vậy thì mấy ngày tới chúng ta phải trông chừng hai đứa cẩn thận mới được.”
Hàn Minh Minh lo lắng nói.
“Cô thật là chẳng tiến bộ chút nào cả, không thể nào ngăn chặn trước sao!”
Chung Linh không đồng ý cách làm tiêu cực của Hàn Minh Minh.
Đợi Chu Lăng Vân về đến nhà thì liền bị mẹ nó cực kỳ nghiêm khắc cảnh cáo cho một tăng. Thằng nhóc cũng không phản bác gì hết. Nhưng mà, trong lòng Chu Lăng Vân thật sự hận chết tên tiểu tử kia, ăn hiếp chị gái nhỏ của nó không tính, còn hại nó phải ăn su hào, khoai tây bấy nhiêu ngày nay nữa. Món nợ này, nhất định phải tính cho đủ! Nhưng mà cũng nhờ có thằng nhóc ấy mà nó mới có thể đến chỗ ba. Nó cảm thấy ba mình thật sự là oai phong vô cùng luôn! Đàn ông thì phải như thế mới đúng chứ!
Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình đều cảm thấy không phục, mối thù lần này nặng thêm rồi. Nhưng mà hai đứa nhóc cũng đã biết được tầm quan trọng của mưu kế. Lần sau nhất định phải tính toán cho thật kỹ, không thể lại thiệt thòi như lần này được.
Trường Chung Linh dạy tuy không phải một ngôi trường lớn nhưng con cái của những nhà có tiền theo học cũng không ít. Theo đà phát triển của nền kinh tế hiện nay, người có tiền cũng càng ngày càng nhiều, trên đường cũng hay nhìn thấy những người giàu có lái xe riêng. Chung Linh còn nhìn thấy những người có tiền dùng thiết bị truyền thông vô tuyến nữa, ngay cả mấy người Chu Bảo Cương cũng được trang bị nữa mà. Chung Linh cũng muốn trang bị cho mình một cái. Nhưng mà bản thân cô chỉ có đi tới đi lui giữa trường học và nhà, đâu có sợ tìm không thấy người đâu, nên thật sự cô cũng không muốn biến mình thành tâm điểm chú ý.
Cách ăn vận và trang điểm của Chung Linh trước nay đều làm cho người khác cảm thấy vừa mắt. Trước nay cô chưa bao giờ theo cái mốt kẻ mắt đen trắng gì gì đó, cũng không ăn mặc những quần áo tân thời, nhưng mỗi bộ y phục của cô đều làm nổi bật những ưu điểm của mình: một cô gái trẻ trên hai mươi tuổi, khí chất vượt trội. Điều này khiến cho Chu Bảo Cương rất lo lắng. Nhưng mà Chung Linh hiển nhiên là không chú ý đến việc bản thân cô rốt cuộc là có sức hấp dẫn mạnh đến cỡ nào. Chung Linh cho rằng, tướng mạo do tâm sinh, nếu như một người có tâm thuật bất chính thì sẽ bị những người tinh ý một chút nhìn ra, dẫn đến làm ra những hành vi không tốt. Còn bản thân cô thì chưa từng có ý với những người đàn ông khác nên cũng không cần phải sợ bị người khác làm phiền. Cái đó gọi là, ruồi nhặng không đậu quả trứng lành.
Nhưng mà, cách suy nghĩ của cô lại cực kỳ sai lầm. Tiến vào thời đại mới, tư tưởng của con người được giải phóng, quan niệm được giải phóng, ngay cả hành vi cũng giải phóng.
Một lần Chung Linh đi mua áo lót cho Chu Bảo Cương, trong lúc vô tình cô đã đụng phải một người. Hắn ta khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ, nhìn qua cũng là người có văn hóa, đụng phải Chung Linh cũng xin lỗi vô cùng phải phép. Chung Linh cũng không chú ý. Nhưng người đàn ông đó lại đi theo bắt chuyện với cô một hồi, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Chung Linh và sự cự tuyệt dứt khoát của cô. Trong lời nói hắn cũng tự khoe mẽ bản thân là người có tiền có thế đến chừng nào. Chung Linh nghe vậy càng cảm thấy con người này thật sự là dung tục quá thể.
“Em đã biết anh tên là Tiền Phong rồi, còn em vẫn chưa nói anh nghe tên của em nữa đấy.”
Cái người tên gọi Tiền Phong này để kiểu tóc Thiên Vương (1) thịnh hành nhất thời bấy giờ, đôi khi hắn lại hất mái tóc của mình.
Có thể mua đồ ở chợ này, thêm vào là bộ đồ hắn đang mặc trên người, Chung Linh cũng có thể đoán được hắn ta không phải là một người bình thường.
“Anh làm tôi cực kỳ chán ghét, xin mời tránh ra.”
Chung Linh thật sự không thể nào khách khí nữa, cái người này hoàn toàn chẳng hiểu cái gì gọi là cự tuyệt cả.
Nghe Chung Linh nói như vậy, cái tên phong lưu đó mới tránh đường cho cô.
“Trụ tử, đi, điều tra cô ấy.”
Chung Linh vừa mới đi khỏi tầm mắt của hắn thì hắn đã gọi tên thuộc hạ theo sau đến.
“Vâng!”
Người tên Trụ Tử có vẻ ngoài cực kỳ lạnh lùng mà dáng vẻ cũng chẳng tốt lành gì.
Nghe xong lời dặn dò, hắn lại tìm thuộc hạ dặn dò vài câu. Sau đó hai người liền lên một chiếc xe con, rời khỏi chợ.
(1) Đầu Thiên Vương: kiểu đầu bổ luống huyền thoại của Đan Trường á.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
100 chương
382 chương
115 chương
23 chương
2683 chương
90 chương
2 chương