Vì đã quyết định, hai vợ chồng cùng đạt đến một sự đồng thuận., vậy thì tốt nhất là mượn cớ nghỉ phép về thăm thân nhân đi, hai người bọn họ cũng rất lâu rồi chưa về quê qua mà. Chu Bảo Cương đi xin phép trước. Hành động như vậy hiển nhiên là bị đánh đồng với việc rút lui khỏi cuộc đấu tranh giành chức đại đội trưởng, tránh xa tranh chấp. Hai người muốn về quê thật phải xem xét nhiều thứ. Chung Linh đã mua rất nhiều đồ đạc, ngoài quà cho người nhà ra còn có một bọc đồ ăn để dành cho nhóc con ăn trên xe, còn mua cho Nữu Nữu và Hoa Hoa nữa. Chu Bảo Cương mặc thường phục, nhưng khí chất của quân nhân vẫn vô cùng thu hút, cộng thêm Chung Linh trẻ trung xinh đẹp, con trai đáng yêu hoạt bát, một nhà ba người này thật sự rất thu hút ánh mắt của người khác. Họ quyết định đi sớm một chút, đồng thời tiện thể chuẩn bị dùng cơm trưa luôn. Đi qua một tiệm cơm, nhóc tiểu quỷ ngửi được mùi thơm, ba người liền đi vào. Chu Lăng Vân đã lớn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên ăn cơm ở bên ngoài đó nha! Nhìn cái dáng vẻ ăn như hổ đói này, cứ như là từ trước đến nay thằng nhóc chưa bao giờ được ăn qua một bữa no vậy. Nhưng làm cha mẹ, Chu Bảo Cương và Chung Linh rất vui vẻ, vì ăn được tức là khỏe mạnh mà. Ra khỏi tiệm cơm, Chu Bảo Cương cầm lấy hai túi lớn, Chung Linh một tay nắm tay con trai, một tay xách một cái bọc nhỏ, trên vai còn đeo thêm một chiếc ba lô nhỏ. Cả nhà đi đến quảng trường trước ga xe lửa, vừa muốn đi vào, đột nhiên Chung Linh bị người ta đụng phải. Chung Linh liền biết ngay đây không phải là chuyện tốt, nhưng chưa đợi cô kịp phản ứng gì thì Chu Bảo Cương đã bắt lấy tay của người đó. “Đưa tiền ra đây.” Chu Bảo Cương nắm lấy cổ tay của người đàn ông đó. Chung Linh theo phản xạ sờ vào túi của mình. Trời ơi! Bị rạch mất rồi! “Làm gì hả? Cái gì mà đưa ra?” Lúc này lại có thêm một người đàn ông đến. “Ối chao, chuyện gì thế này?” Nhưng khi hắn vừa đi đến, Chu Bảo Cương đã một cước đá ngã hắn, túi tiền của Chung Linh bị rớt xuống đất, xem ra là muốn chuyền đi nhưng lại bị Chu Bảo Cương biết được. Hai người nhìn thấy chuyện bị bại lộ, một người liền rút con dao găm ra. Chu Bảo Cương không muốn mình lỡ tay mà làm bị thương bọn chúng, một quyền của anh cũng có thể lấy mạng người. Nhưng khi anh nhìn thấy một tên muốn chạy về phía vợ con mình, anh ra tay cũng mạnh hơn, chỉ chốc lát đã đánh hắn ngã lăn trên mặt đất. Xung quanh còn có một đám người vây xung quanh, thậm chí nhìn thấy tình cảnh như thế còn cho Chu Bảo Cương một tràng pháo tay. Ngay cả nhóc con nhà anh cũng hưng phấn vỗ tay bôm bốp. Cảnh sát cũng đến rất nhanh. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhanh chóng đưa hai kẻ kia đi, nhưng cảnh sát còn muốn cả nhả Chu Bảo Cương lên sở để trợ giúp điều tra. Mà như vậy thì không biết phải mất bao lâu, sợ rằng thời gian của bọn họ không đủ, nhưng những người cảnh sát này lại không chịu cho họ đi. Chung Linh rất tức giận, là bản thân mình bị trộm đồ cuối cùng kết quả lại là mình phải chịu. Sắc mặt của Chu Bảo Cương cũng không tốt tí nào. Khi đến trước đồn công an, anh đi gọi một cú điện thoại. Cuối cùng, khi họ sắp sửa bị trễ chuyến xe thì một cảnh sát mặc thường phục đi tới, vừa nhìn thấy Chu Bảo Cương đã vội hành quân lễ với anh. “Đội trưởng!” Chu Bảo Cương gật đầu với anh ta. Chung Linh nhìn cảnh trước mắt. Chu Bảo Cương nói với anh ta tình hình đại khái. Người đàn ông này nhìn cũng đã 30 tuổi, dáng người rất vạm vỡ, mặt mũi khá là hung hăng. “Đội trưởng, ngài yên tâm, giao cho em xử lý mọi chuyện.” Chung Linh thấy anh ta rõ ràng đối với Chu Bảo Cương rất kính trọng. “Giao hết cho cậu đó, bọn anh còn vội lên xe, phải đi trước đây. Khi về sẽ liên lạc với cậu sau.” Chu Bảo Cương vỗ vỗ vai anh ta, sau đó đưa vợ con đi khỏi. Sau khi họ đi rồi, cảnh sát phụ trách thụ lý vụ án vội vàng hỏi đội trưởng cảnh sát hình sự của họ. “Cái này.... hai người kia bị thương không hề nhẹ, nếu như anh ta đi rồi....” Đây rõ ràng không phù hợp với trình tự phá án. “Bị thương? Bị thương thế nào?” Mã Trung Khuê nhìn theo bóng dáng mấy người Chu Bảo Cương rời đi, hoài niệm về tình cảnh lúc trong quân đội. “Gãy xương sườn!” “Mới có gãy xương sườn? Cậu có biết là một quyền của anh ấy có thể khiến cho người ta nát xương sọ không? Xem ra chỉ là mâu thuẫn nhỏ, ra tay nhẹ nhàng quá rồi.” Mã Trung Khuê cười một hồi. “Đây mà gọi là ra tay nhẹ sao? Vậy.... anh ta là ai?” Câu hỏi này, khiến cho tất cả cảnh sát phá án đều tò mò. “Là cấp trên trước đây của ta, một người lăn lộn trên chiến trường.” Câu nói này làm cho mọi người đều không thể ngậm miệng lại được. Tuy rằng không nói người này lai lịch thế nào, nhưng họ đều biết Mã đội trường là lính đặc chủng trong thời kỳ Việt chiến, hơn nữa lại là lá bài chủ chốt của lục quân, lúc làm nhiệm vụ cũng rất bảo mật, không thể tiết lộ. ... “Chắc em sợ lắm?” Chu Bảo Cương lo lắng nhìn vợ yêu. “Đồ có mất em cũng không sao, nhưng mà em không muốn nhìn thấy anh liều mạng với người ta.” Chu Linh nhớ lại cảnh tượng vừa diễn ra, tim như muốn nhảy cả ra ngoài rồi. Nếu như mà nhìn thấy anh trên chiến trường có phải là cô sẽ sợ đến chết không! “Có vậy mà gọi là liều mạng? Em xem thường anh quá rồi.” Nhìn cái dáng vẻ dửng dưng của anh kìa. “Tóm tại là anh đừng có như vậy nữa, em rất lo lắng đấy. Đừng có để bản thân mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm.” Chung Linh nói những lời này với dáng vẻ rất nghiêm túc. Chu Bảo Cương nhìn vợ, gật gật đầu. Mặc dù có thể nuốt lời nhưng anh không muốn vợ mình lo lắng. “Đúng rồi, người ban nãy là ai thế anh?” Chung Linh rất tò mò về người đến giúp đỡ ban nãy, sao mà chưa gặp qua bao giờ? “Là người trong đội trước đây, sau đó vì một số chuyện nên đã giải ngũ. Anh có giúp anh ta chút chuyện.” Xem ra ông xã có rất nhiều bí mật mà cô không biết tới! ... Chu Gia đã sớm biết hôm nay họ sẽ về đến nhà. Hai vợ chồng Chung Linh ngồi xe tải đến thôn. Vừa mở cửa xe đã thấy hai ông bà Chu Xuân Lai và cả nhà chị gái, cùng rất nhiều người không quen biết. Hai ông bà Chu Xuân Lai căn bản là chẳng thèm để ý đến lời chào hỏi của hai vợ chồng con trai, cứ thế mà chạy đến bên cháu trai, luôn miệng gọi ‘cháu trai bảo bối’. Chu Bảo Cầm vội vàng kéo em trai và em dâu vào nhà. Theo vào nhà còn một đám người mà Chung Linh chẳng còn tí ấn tượng nào hết, ngay đến cả Chu Bảo Cương cũng chỉ nhớ được vài người, toàn là bà con xa. Sau khi vào nhà, cả đám người gần như đều tìm chỗ ngồi, hoặc là ngồi trên giường đất, hoặc là ngồi trên băng ghế, còn mấy thanh niên trẻ tuổi thì chỉ đứng. Là con dâu trong nhà, Chung Linh không thể nào nhàn nhã ngồi không được. Cô cởi áo ngoài, xắn tay áo lên, cùng với Chu Bảo Cầm ra ngoài nhà bếp pha trà, rửa ly, sau đó bưng vào trong phòng mời khách. Chu Bảo Cầm đối với Chung Linh vẫn thân thiết, không có chút khoảng cách. “Sao em không thấy Hoa Hoa vậy?” Chung Linh rất muốn gặp Hoa Hoa, đã lâu rồi cô không được gặp con bé. “Con bé đi học rồi. Sao hả, một mình trông con chắc em vất vả lắm?” Chu Bảo Cầm nghĩ là vì có liên quan đến mình nên Chung Linh mới nhất định muốn tự chăm con. “Rất tốt ạ. Con của mình, dù như thế nào cũng không cảm thấy cực khổ, chị đừng lo lắng. Còn Hoa Hoa, con bé sao rồi? Cao đến đâu rồi?” Có lẽ vì Chung Linh đã sinh con rồi nên cô rất thích Hoa Hoa và Nữu Nữu. “Con bé cao lắm rồi, nó vẫn còn nhớ em đấy.” Chu Bảo Cầm nói như vậy khiến Chung Linh rất bất ngờ. “Con bé mới năm tuổi thôi mà? Còn nhớ em luôn sao?” Chung Linh rất vui. “Thật ra con bé không nhớ rõ hình dáng em lúc ở nhà đâu, nhưng em cứ gửi quần áo, đồ chơi rồi cả đồ ăn cho con bé, con bé lại thường xuyên nhìn hình của em nữa, ngày nào cũng mong em về nhà đấy!” Tình cảm của con nít rất chân thành, Chung Linh vô cùng cảm động. “Thương con bé thật chẳng uổng phí.” Chu Bảo Cầm thấy Chung Linh thật lòng yêu thương con gái mình như vậy, là một người mẹ, cô cũng rất cảm động. “Đúng rồi, em biết tại sao nhiều người đến nhà mình như vậy không?” Chu Bảo Cầm nhìn Chung Linh với ánh mắt sâu xa. “Chẳng lẽ là vì chúng em?” Chung Linh cũng rất nhanh trí. “Còn phải nói. Một số người là muốn em sắp xếp cho họ một công việc ở xưởng thuốc lá hay là công ty xây dựng. Còn một số người thì muốn Cang Tử sắp xếp cho một chỉ tiêu để đi lính. Bây giờ xét duyệt để đi lính rất nghiêm ngặt, muốn làm lính, nhất là được bố trí ở những nơi tốt, thì phải có cửa sau.” Một lời của Chu Bảo Cầm đã nói ra hết mấu chốt của vấn đề. Chung Linh nghe xong, trong lòng thấy nặng trĩu, như vậy chẳng phải là làm khó hai người bọn họ rồi sao? “Vậy bố mẹ nói sao? Không có đồng ý chứ?” Cái Chung Linh lo chính là việc này. Những người đó không thể dễ dàng từ chối được, nếu không thì người ta sẽ nói Chu gia phát đạt rồi là quên hết gốc rễ, chẳng thèm nhận người thân. Nhưng Chung Linh lo lắng nhất vẫn là vợ chồng Chu Xuân Lai, hai ông bà cũng không thể dễ nói lời thoái thác được. “Ba mẹ chưa nhận lời ai cả. Cho dù là vậy thì cũng có vài người họ hàng không thể dễ dàng từ chối, nhưng nếu mà em nhận lời một người thì lại đắc tội với những người khác, như là con trai của nhà dì hai, con gái của cậu lớn. Những người đó đều không tiện từ chối.” Chu Bảo Cầm chẳng nghĩ ra cách gì cho em dâu. “Em sẽ bàn bạc với Cang Tử xem sao.” Chung Linh có thể ngó lơ bất kỳ ai nhưng lại không thể không quan tâm chồng mình, chỉ cần Chu Bảo Cương nói một câu thì dù có khó khăn hơn nữa thì Chung Linh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa. “Ôi chao, cháu đích tôn bảo bối của ta, gọi ông nội, bà nội đi nào.” Hai vợ chồng Chu Xuân Lai khẩn trương chờ cháu của mình lên tiếng. “Thưa ông nội, bà nội.” Đứa nhóc lanh lợi này vào lúc quan trọng rất biết để mặt mũi cho Chung Linh, thằng bé rất giỏi quan sát nét mặt người khác. “Ôi, cháu ngoan của bà, cháu không biết bà nhớ cháu nhiều thế nào đâu!” Phùng Trân vừa nói, nước mắt vừa rơi. Chu Xuân Lai xoa dịu bà một hồi. “Lần này về đâu có dễ dàng gì, bà khóc lóc gì chứ?” Vừa nói, ông vừa kéo đứa cháu qua bên mình. “Đúng vậy, thằng bé đẹp trai quá, giống y chang ba của nó.” Họ hàng của Chu gia đều khen ngợi thằng bé, nói cho cùng thì nó cũng không giống với mấy đứa bé nông thôn. Cứ như thế mà nói chuyện hết nửa ngày trời. Chung Linh lo lúc mình chưa nói chuyện với ông xã thì đã có người đưa ra yêu cầu, cũng may là cô đã lo xa, những người họ hàng này chỉ ngồi chơi một lát liền đi khỏi. Có thể mục đích chủ yếu của họ chỉ là đến chào đón hai vợ chồng họ trở về, mấy ngày sau mới quan trọng. Bạn nhỏ Chu Lăng Vân thật không cam lòng ngồi trong lòng ông bà nội mình, nó nhìn thấy trong vườn nào gà nào vịt, còn có một con chó nhỏ nữa. Chung Linh còn rất ngạc nhiên, con chó này cô chưa từng thấy qua. Lúc nãy khi vào nhà, Chu Bảo Cầm còn sợ con chó sẽ cắn cả nhà ba người Chu Bảo Cương, vậy mà con chó đất bình thường này rất khôn, chạy thẳng đến bên ba người quẫy đuôi mừng. Nó vừa mới sinh một con chó con xong. Theo cách nói của nông thôn thì ‘mèo sinh hai chó sinh một’ thì không thể đem cho người ta được. Cũng tức là, bình thường chó nhà đẻ chó con, cho hay không cho người khác, cho bao nhiêu con đều tùy vào người chủ. Nhưng nếu chó mẹ chỉ đẻ một con thôi thì phải để lại, không thể đem cho. Nhìn thấy thế, tiểu quỷ Chu Lăng Vân liền hiện nguyên hình, cầm lấy một cây gậy không biết tìm ở đâu ra, chạy khắp vườn đuổi theo gà vịt. Chu Bảo Cầm ở bên cạnh vui vẻ nhìn, còn Chung Linh thì chạy theo sau thằng bé, chỉ sợ thằng bé vấp ngã. Tiếng ồn ào bên ngoài làm cho ông bà Chu Xuân Lai và Chu Bảo Cương đều đi ra ngoài. Nhìn thấy Chung Linh chạy theo con trai như thế, Phùng Trân không nhịn được. “Tiểu Linh! Con chạy theo thằng bé làm gì? Nhanh vào nhà đi!” Chung Linh chỉ có thể lo lắng nhìn con trai mình mà đi vào nhà. “Tiểu Linh à, con trai không thể nuông chiều như vậy được. Thôn của chúng ta nuôi dạy con theo cách ‘trời sinh trời dưỡng’, chưa từng thấy ai trông con như con cả.” Phùng Trân nhìn không quen bộ dạng của con dâu. Nhưng mà sân vườn ở nông thôn đều là đất đá, Chu Lăng Vân không cẩn thận bị vấp ngã, Chung Linh ngay lập tức chạy ngay đến bên con, cực kỳ đau lòng. Trong vườn còn nuôi gà nuôi vịt, thằng bé ngã xuống, trên người còn dính chút phân gà vịt. Phùng Trân đi theo sau, đau lòng phủi phủi cho cháu mình. “Con trai mà, không sao hết!” Thằng nhóc lại không khóc, nhìn phân gà trên người mình mà nói với mẹ. “Mẹ ơi, thay quần áo.” Đây là thói quen của thằng bé. Chung Linh thích sạch sẽ nên con trai của cô cũng rất sạch. “Ai ya, không cần thay, phủi chút là sạch ngay mà.” Phùng Trân không thích chiều chuộng con trẻ như vậy. Chu Xuân Lai nhìn cảnh này cũng không mấy vui vẻ. “Thay!” Thằng bé cứ khăng khăng. Nó cảm thấy đây không phải là bụi đất bình thường bị dính vào ở nhà trẻ, mùi cũng khó ngửi. “Mẹ, để con thay đồ cho thằng bé.” Chung Linh đưa con vào trong phòng. “Cang Tử, con phải chú ý, không nên tập quen cho thằng bé như thế.” Thường ngày Chu Xuân Lai không nói nhiều, nhưng những lời nói ra vào lúc then chốt thì không thể nào bỏ qua. Chung Linh cũng nghe thấy. Vào lúc Chu Bảo Cương về phòng thay áo, Chung Linh nói với anh về chuyện họ hàng muốn cô an bài công việc, còn muốn anh sắp xếp cho chuyện đi lính. “Anh xem chuyện này nên làm sao?” Chung Linh nóng lòng muốn nghe ý kiến của Chu Bảo Cương. “Anh không thể đồng ý chuyện này được, còn bên em thì sao?” Sắc mặt của Chu Bảo Cương rất khó coi. “Chuyện bên xưởng thuốc và công ty xây dựng đều giao cho mấy người Lý Tiểu Vân, em không nhúng tay vào chuyện sắp xếp nhân viên. Nếu như nhất định phải làm thì em có thể nói vài câu với cô ấy. Nhưng em chỉ lo là nếu sắp xếp một hai người thì sẽ làm mất lòng nhiều người khác.Hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ còn chuyện tương tự.” Chung Linh cũng chẳng che giấu gì chồng mình, cứ thế nói thẳng ra những gì mình lo lắng. “Vậy thì đừng sắp xếp nữa. Anh sẽ nói chuyện với cha mẹ.” Nghĩ một hồi, Chu Bảo Cương lại nhỏ giọng nói với vợ. “Thói quen sinh hoạt của cha mẹ và chúng ta không giống nhau, em phải nhẫn nại một chút, không nên tức giận, cũng đừng nên tranh cãi. Chúng ta ở không lâu đâu, biết chưa hả?” Lời của ông xã khiến cho lòng Chung Linh rất ấm áp. “Vậy anh cũng thấy em nuôngchiều con quá hả?” Chung Linh không nghĩ là ông bà nội lại không nuông chiều cháu mình, ngược lại, lại lo con dâu quá cưng chiều đứa cháu. Có thể là do thói quen và cách sinh hoạt của cô và họ không giống nhau chăng? “Em đừng có quá lo lắng, tính cách của con rất kiên cường. Những tật nhỏ đó đợi sau khi con lớn thêm một chút anh sẽ huấn luyện con cho thật tốt.” Chu Bảo Cương chẳng có chút lo lắng rằng con trai sẽ biến thành một cậu ấm. “Huấn luyện?” Thằng bé còn nhỏ như vậy mà huấn luyện á? “Anh à?” Chung Linh cho rằng chuyện này hai vợ chồng nên đạt được đồng thuận. “Được rồi. Con trai thì nên để anh dạy dỗ.” Chu Bảo Cương một câu định càn khôn. Được thôi, đúng là cô có chút nuông chiều con trai. Nhưng mà Chu Bảo Cương như vậy là ý gì chứ? Chẳng lẽ muốn nói, nếu như là con gái sẽ do cô nuôi dạy sao? Nhưng mà ai cho cô sinh con gái chứ? Thật quá đáng mà. Nhưng mà, lý do này đúng là có thể thuyết phục được cô. Buổi tối, nhóc Chu Lăng Vân ngủ chung với ông bà nội. Cái quan hệ huyết thống đúng là kỳ lạ, Chu Lăng Vân chẳng có chút cảm giác xa lạ nào với ông bà nội mình. Đứa nhỏ biết rất rõ ai yêu thương nó. Nằm trên chiếc giường kết hôn ban đầu, Chung Linh có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi. Đắp chiếc chăn lúc tân hồn, ngửi thấy mùi tươi mới của chăn đệm, cô nghĩ, chắc là trước lúc gia đình nhỏ của cô về nhà, mẹ chồng đã đem chiếc chăn này đi giặt và phơi qua chăng? Thật ra bà vẫn rất tốt, chỉ có điều cách sinh hoạt của cô và bà không giống nhau, lập trường cũng không giống nhau mà thôi. “Anh à, về nhà rồi, lại nằm trên chiếc giường này, anh có cảm giác như thế nào?” Chung Linh cảm thấy có chút hưng phấn. “Giống như hồi mới cưới vậy.” Đáp án náy Chung Linh không hề nghĩ đến. “Sao vậy? Lúc mới cưới anh cảm thấy thế nào?” Chung Linh rất hiếu kỳ, không biết lúc đó anh có cảm giác thế nào. “Anh............ không dám tin rằng, chúng ta đã kết hôn.” Lúc đó Chu Bảo Cương cảm thấy rất hồi hộp, rất hạnh phúc, vợ của anh thật sự rất xinh đẹp, cô đã thuộc về anh rồi. Chung Linh nghe vậy, len lén cười. Anh cũng có cái dáng vẻ của một cậu chàng mới lớn, có cái dáng vẻ của lúc người mới biết yêu. Không đúng, không phải anh nghĩ đến Lâm Mỹ chứ? “Không phải anh lại nghĩ tới Lâm Mỹ chứ?” Chung Linh nguy hiểm tiến đến gần ông xã. “Đoán mò cái gì vậy?” Chu Bảo Cương kéo bà xã vào lòng. Gian phòng này cũng giống như trước đây, trên tường còn treo hình của họ. Trong hình, Chung Linh cười ngây ngô. Chung Linh đưa tay vào trong quần áo của chồng, bắt đầu tính toán gì vậy? “Anh không có vừa về tới đã nghĩ đến chuyện gì sao?” Giọng nói quyến rũ ở bên tai Chu Bảo Cương làm cho anh chợt nhớ ra, lâu rồi chưa có nhận được sự giày vò vừa ngọt ngào vừa đau khổ như vậy rồi. Đây là cách duy nhất có thể khiến cho một Chu đội trưởng khí phách mạnh mẽ bị đánh bại không còn mảnh giáp nào.  “Hửm?” Chung Linh cảm thấy ý chí của ông xã đang dao động. Tiếp tục cố gắng, xuống dưới, xuống dưới nữa.... “Anh từng thích Lâm Mỹ không vậy?” Câu hỏi này không dễ dàng mất đi. “Không có.” Nhược điểm đều bị nắm chặt trong tay người khác rồi, sao có thể nói có được chứ? “Vậy sao? Thôi được rồi, hôm nay mệt quá, ngủ thôi.” Chung Linh vừa nghe thấy đã biết anh chàng rất tỉnh táo. “Anh không mệt, em ngủ đi.” Tuy rằng nói thế nhưng tay và môi bắt đầu bận rộn rồi. “Không được, không...” Thật ra Chung Linh nên biết từ sớm, con người của Chu Bảo Cương thù rất dai. Chung Linh bị giày vò toàn thân đầm đìa mồ hôi, cô còn phải cắn chặt áo gối, không thể để phát ra tiếng động được. Vậy mà thằng chả lại càng hành hạ cô, thật là thê thảm quá. Khi mưa bão qua đi, xuyên qua màn ngủ Chung Linh có thể nhìn thấy bên ngoài trời đã mờ mờ, lúc đó tên háo sắc ấy mới thỏa mãn mà bỏ qua cho cô. Nhưng anh vẫn vô cùng thô lỗ, ôm lấy cô vào lòng như ôm một cái gối ôm vậy, còn dùng chân quấn lấy cô, tay còn để ở trước ngực cô nữa chứ.