-Có thật là cung chủ ở đây ko đấy?. Cúi người xuống thở hồng học rồi quay sang nhìn Uyên nhi.
-Chắc chắn là người ở quanh đây vì trước khi bỏ đi cung chủ có nhắc đến Kang Yun. Ko khác gì Phong, Uyên nhi cũng mệt ko kém, nhưng cái mệt lại bị sự lo lắng lấn áp đi.
Sau khi Uyên nhi nhớ ra được nơi nó sẻ đến thì năm người chia ra làm ba hướng mà tìm, Danh với Nguyệt, Uyên nhi và Phong cuối cùng là Thiên một mình.
-Sao tìm mãi mà ko thấy chị ấy vậy. Kéo tay Danh nguyệt nói, sự lo lắng ngày càng tăng ko chỉ ở cô mà hầu như ở tất cả.
-Đi tìm ba người kia đi...có lẻ họ thấy chị ấy rồi cũng nên. Danh thì chững chạc hơn nhưng cũng ko ngui sự lo lắng vốn có.
-Đành vậy.
Làn gió khẽ thỏi qua những tán là khiến những lá đã ố màu rơi rụng bay lã tã khắp sân, mái tóc màu bạch kim nổi trội cùng những tà áo trắng cũng ko thẹn mà tung mình theo, mảnh lưng nhỏ bé ánh lên tia đơn độc làm cho bức tranh đã buồn càng thêm sầu. Đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi lạnh lùng nhưng chất chứa vài tia buồn man mác, vài tia đau khổ len lõi làm cho đôi mắt vốn thu hút ánh nhìn của mọi người nay thập phần cuốn hút.
Trong tiếng ù ù của làn gió và tiếng xào xạc cùng những chiếc lá va chạm nhau thì tiếng giầy lộp cộp vang lên ngày một lớn, tiếng rắc của những chiếc lá giòn vàng bị bể vụn cũng ko làm cho ko khí ảm đạm thêm phần sôi nổi.
-Về thôi. Một tiếng nói đằng sau vang lên, nhẹ nhàn, ấm áp đánh thức nó khỏi những suy nghĩ rối mù trong đầu, khỏi những đoạn kí ức mất đi đã trở lại.
Từ từ quay lại, hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về chủ nhân chủ tiếng nói vừa vang lên, đôi chân trần nhỏ bé từ từ lê bước, thật nhẹ.
Ko gian yên ắng dần, ko còn tiếng gió thổi ù ù, ko còn tiếng lá rơi xuống nền gạch, tiếng rắc rắc của những chiếc lá khô cứng bể vụng cũng tắt hẵn. Mảnh lưng nhỏ bé hồi nãy cũng được che chở bằng một mảnh lưng to lớn và mạnh mẽ hơn.
Đôi mắt từ từ nhắm lại, bàn tay siết chặt lấy mảnh lưng mạnh mẽ ấy.
-Em... mệt lắm... thật sự rất mệt.
-Anh biết... nếu em chọn sự trốn chạy thì trước tiên... em phải quên được nó... nếu ko thể quên được thì hãy đương đầu với nó... có như vậy thì em mới có thể giả thoát mình ra khỏi nó.
-Em làm được sao... sẻ được chứ ?.
-Tất nhiên rồi... em là ai chứ... ko có gì mà em ko làm được cả... Tử Y mà anh biết ko bao giờ chịu thua bất kì chuyện gì... cho dù đó là thiên ý cũng sẻ thây đổi cho bằng được !.
-Vậy sao...
Giọng nói ngày càng nhỏ dần cho đến khi tắt hẵn, bế nó lên khẽ bước đi để nó từ từ chìm vào giấc ngủ, nở nụ cười ấm áp nhìn nó.
-Yong à...
Nụ cười ấy tắt đi khi đôi môi nhỏ nhắn thót lên môt cái tên, nụ cười ấm áp giờ đã được thây bằng một nụ cười đầy chua chác.
-Em vẫn nhớ đến hắn... ngay khi ngủ sao?... anh muốn bóp chết người con trai tên Yong ấy đi... nhưng nếu hắn làm cho em hạnh phúc thì... có thể... anh sẻ nghĩ khác.
...
-Chủ nhân... mọi việc đã tiến hành như dự định... ngay khi cuộc thi kết thúc... chung ta có thể bắt đầu !. Cầu Nhậm Hành - chủ tịch hội đồng hắc lâm.
-Tốt lắm... nhưng vẫn còn hai việc cần phải làm !. Người đàn ông có đôi mắt màu xám xịt chưa đầy tà ác khẽ mỉm cười vừa ý nhưng khuôn mặt bất chợt có chút đanh lại.
-Sao ạ ?. Lão Back (Cầu Nhậm Hành) nhíu mày.
-Năm xưa ta có một đứa con gái và trước khi ta bế quan để tránh sự truy lùng của tam giới ta biết được là nó đang có mang... quá trình mang thai của con cháu trong tộc khắc hẵn các vam của tộc khác... một lần do bị phát hiện nơi tu luyện ta đã xuất quan.......
...
-Chị ấy... ngủ rồi sao... anh tìm được chị ấy ở đâu thế ?. Nguyệt nhìn nó rồi quay sang nhìn Thiên đang ngồi.
-Này Nguyệt...anh bảo em đổi cách xưng hô đi sao em vẫn gọi cung chủ là chị thế. Phong hăm he nhìn Nguyệt.
-Có sao đâu... anh làm gì mà ghê vậy... gọi như thế lâu quá nên đổi ko quen ấy mà.
-Anh cũng như em nhưng sao anh làm được mà em thì ko?.
-Anh khác em khác... có giống nhau đâu mà lấy ra so sánh chứ.
-Hazzi... cải với em... mệt thật. Chán nản Phong đi lại ghế ngồi.
-Bộ em muốn cải với anh lắm hả. Đưa đôi mắt ko mấy thân thiện nhìn về phía Phong rồi quay sang Thiên bên cạnh, thái độ liền khác hẵn. -Anh Thiên...anh tìm được chị ấy ở đâu thế..?
-Khuôn viên phía tây khu vực của học viện Ireland.
Tròn mắt nhìn Thiên Nguyệt hỏi tiếp. -Vậy khi anh đến chị ấy đã ngủ rồi hả... hay anh đến rồi chị ấy mới ngủ... làm sao chị ấy chịu theo anh về vậy... đáng lẽ chị ấy gặp anh phải chạy đi chứ... sao vậy anh... kì thật đấy. Một tràn câu hỏi tuôn ra làm cho người vốn điềm đạm như Thiên cũng chịu ko nổi mà bỏ ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Nguyệt mà lắc đầu.
...
-Vậy việc thứ hai là gì?.
-Nhanh chóng tìm ra chủ nhân của luồn sức mạnh ấy... ta cảm nhận được nó chính là khắc tinh của ta... phải tiêu diệt nó trước khi nó làm ảnh hưởng đến mưu đồ của ta. Lạnh giọng ông nói làm cho lão Back cũng phải khiếp sợ, vậy là chỉ cần hoàn thành hai việc này thì chuyện thống nhất giới vampire chỉ còn là thời gian.
-Dạ vâng !
Thứ 2....
Ngày mà mọi người mong chờ cũng đã đến, phần thi quan trọng nhất của cuộc thi ALPHABET chính thức mở màng, ai cũng náo nức chờ xem cuộc tranh tài của các học viện với nhau, nơi mà chỉ có vam cấp trung trở lên tham gia, tuy ko có quy định là chỉ cấp trung trở lên mới có thể tham gia nhưng hầu hết ai cũng biết những vam cấp thường ko thể đấu với những vam có cấp bậc cao hơn mình và trên hết mạnh hơn mình.
Hàng ghế kháng giả đã chật kín, nơi dành cho các gia tộc lớn cũng gần như kín chỗ, ông Miss cũng đã có mặt. Kết giới cũng đã bật để tránh khi giao đấu sẻ ảnh hưởng đến mọi người, bên trong kết giới cũng là nơi sẻ diễn ra cuộc đấu, ko một vật gì tồn tại, chỉ có ko khí, một khoản ko rộng lớn, bên dưới là bề mặt của biển, một màu xanh trong suốt của biển cả, trên là bầu trời xanh thẳm.
Bước đến cạnh Yun, nhìn vẽ mặt có chút lạ lùng của Yun, Tea Hin ko khỏi thắc mắc. - Anh Yun... ko sao chứ ?.
-Sao cậu lại hỏi vậy ?.
-Khì... .Ngồi xuống cạnh Yun. -Vì hiện giờ khuôn mặt anh đang lộ rõ sự lo lắng đấy thôi.
-Hazzi... dạo gần đây tôi thường hay mơ thấy nhưng điều rất kì lạ... ko biết đó là thật hay là ảo. Trầm ngâm Yun nói.
-Mơ sao... anh thấy gì ?.
-Một cậu bé tóc đen... tôi ko thấy rõ khuôn mặt... tôi thấy cậu bé đó rất quen nhưng lại ko nhớ là ai...
Ngập ngừng Yun đưa mắt về một khoản ko vô định. -Cậu bé đó cùng một cậu bé tóc vàng và một cô bé có mái tóc bạch kim dài... đang... chơi tuyết.
-Bạch kim sao ?... sao giống chị Tara vậy.
-Theo cậu thì đó có phải là Tara lúc nhỏ ko ?. Yun trầm tư nhìn Tea Hin.
-Có thể... người có mái tóc màu bạch kim dài thì em chỉ biết có mỏi chị ấy... có lẽ cô bé đó là chị ấy lúc nhỏ... nhưng anh nói còn một cậu bé tóc vàng nữa cơ mà.
-Đúng vậy... lúc nào tôi cũng thấy ba thân ảnh nhỏ ấy chơi đùa dưới tuyết.
-Kì lạ... nếu vậy thì đó là kí ức lúc nhỏ của chị ấy... sao anh lại mơ thấy chứ ?. Gải cầm tỏ vẻ khó hiểu.
-Thôi... đừng nghĩ nữa... ra ngoài đi. Đứng dậy nhìn Tea Hin rôi đi thẳng ra ngoài.
...
-Woo... cậu và Yun vẫn còn giận nhau à ?. Ha Rum bẻn lẽn tiến lại gần Woo đang ngồi trên lang cang.
-Giận?... cô nghĩ tôi và cậu ta là ai mà giận nhau. Cười trừ, đưa đôi mắt vẫn ko hề nhìn lướt qua Ha Rum dù chỉ một lần.
Nghe anh nói lòng cô lại càng nhói lên gắp trăm ngàn lần, Woo ngày càng lạnh lùng với cô, từng ngày cô luôn dỏi theo anh, nhìn anh từ một góc xa, khóc đến cạng nước làm mọi thứ nhưng vẫn ko lây động được anh, cô đang dần bất lực.
-Cậu đừng đẩy mọi trách nhiệm cho Yun nữa... chuyện đó xẩy ra cũng do một phần lỗi của cậu mà... Yun cũng đâu sung sướng gì khi mất Tara chứ... hai người cứ thế hoài sao... mất đoàn kết vậy thì chúng ta sẻ thua các học viện khác thôi.
-Hừ nực cười... cô đang dạy đời tôi đấy hả... cô nghĩ cô vẫn như trước sao... lúc trước cô chỉ là công cụ để tôi đấu với Yun thôi... đối với tôi... cô ko là gì.
Như ngàn con dao đâm vào tim, nước mắt sớm đã tràn ướt đẫm hai bờ má trắng. -Tại sao cậu lại quá đáng như thế chứ... sao cậu lại làm như thế với tôi.
-Cô nghĩ tôi làm như thế với cô là quá đáng ư?... cô nghĩ tôi ko biết ý định của cô với tôi và thằng Yun ư.
...
Đôi mắt khẽ mở... nhấp nháp bờ môi rồi bật dậy... ko còn thấy đau đầu nữa... cảm giác khó chịu cũng tan biến. Bước xuống giường đi lại cửa sỗ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên đỉnh đầu, những tia nắng cũng đã giăng kín hết khoản sân rộng.
Đi vào phòng với chậu nước trên tay, nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đứng ngay cửa sổ Uyên nhi ko khỏi mừng rỡ đặt ngay chậu nước xuống bàn mà tiến lại gần nó cúi đầu.
-Cung chủ... người đã tĩnh.
Quay lại nhìn Uyên nhi rồi nhìn nét mặt vui sướng của cô nó thắc mắc. -Sao ngươi lại cười khi thấy ta tĩnh ?.
-Người ko biết gì sao... người đã ngủ mấy ngày liền rồi đấy... mấy hôm trước người tĩnh dậy rồi bỏ đi làm mọi người rất lo... may mà đại hộ pháp tìm được người khi đưa người về thì người đã ngủ rồi.
-Vậy họ đâu ?
-Họ mới vừa đi lúc nãy... hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi ALPHABET nên quan gia Miss đã mời họ đến rồi.
-ALPHABET ?
-Vâng... người có muốn đi xem ko... phần thi này là phần thi quan trọng nhất... các vam sẻ giao đấu với nhau... chắc là vui lắm. Hớn hở Uyên nhi nói, mặt ko khỏi hiện ra vẻ phấn khởi.
-Ừ...
...
-Cậu ko ra đó đi... cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy. Lau đi nước mắt rồi nhìn Woo như là vừa nãy ko có chuyện gì xẩy ra.
-Ko cần cô nói... tôi tự biết đi. Nhưng Woo vẫn lạnh lùng với cô, tuy vậy nhưng vì đã quen với cái vẻ lạnh lùng này nên Ha Rum ko còn thấy đau lòng nữa.
-"Tara à... tớ nhớ cậu quá... hiện giờ đang ở đâu vậy ?"
...
-Anh Yun... sao ko đi đường kia cho gần mà phải vòng qua khuôn viên chi cho lâu vậy ?. Đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Yun đang thong thả đi.
-Cậu lắm lời quá đấy... đường nào mà chẳn ra chỗ đó.
-Sẳn tiện qua đây mình rũ thằng Bo đi cùng đi... anh với nó dạo này ít nói với nhau quá.
-Cậu im đi... cái mỏ của cậu sắp dài ra rồi đấy. Chán nãn nhìn Tea Hin, Yun vẫn cứ ung dung đi ko để ý đến lời của Tea Hin nữa, mặc cho anh cứ luyên thuyên mãi ko ngừng.
...
-Cung chủ à sao mình lại đi về hướng khuôn viên vậy... đường kia mới ra chỗ thi đấu mà. Uyên nhi cũng ko ngừng nói bên tai nó nhưng nó cũng mặc mà tiến thẳng về phía khuôn viên khu học viện Ireland.
-À... em hiểu rồi... người tìm tiểu thư Hong phải ko.
-Nhưng lỡ cô ấy đi trước rồi thì sao ?.
-Cung chủ... em có nên thông báo cho quan gia Miss trước ko ?.
Nhẹ nhàn ngồi xuống cạnh bà Kang - mẹ Yun, nở một nụ cười hiền dịu với bà. -Mẹ... anh Yun vẫn chưa đến sao ?.
-Ừ... chắc nó cũng đang ra đấy... mà James này... ta thấy con và thằng Yun còn lạnh nhạt với nhau quá đấy.
Khuôn mặt đang cười tươi của James có chút đanh lại rồi chuyên sang ủ rũ. -Con cũng đâu muốn nhưng...
-Nhưng sao ?... con và nó xẩy ra chuyện gì sao ?. Khuôn mặt nghiêm nghị nhìn James.
-Nhưng Yun cứ luôn tỏ ra lạnh lùng với con... hình như Yun vẫn còn nhớ cô ta.
Trầm ngâm một hồi bà lên tiếng. -Ta hiểu rồi... mọi chuyện để ta lo.
...
Sau một hồi luyên thuyên Uyên nhi mới dứt khoát nói. -Cung chủ... hay là em đi báo với quản gia Miss một tiếng trước ha.
-Ừ. Lạnh giọng nói, ko máy là để ý đến Uyên nhi, nhưng vì cô lúc nào cũng nói ko ngớt nên đành đồng ý cho cô đi.
-"Thật ra chuyện gì đã xẩy ra vào mấy hôm trước ?"
Hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về phía khoản ko trước mắt, nhẹ nhàn từng bước đi theo còn đường được lấp bằng sỏi đá.
Gió thỏi nhẹ đưa nó vào những suy nghĩ mong lung.
-"Hình như mình đã quên một chuyện gì đó... nhưng là chuyện gì chứ ?"
-Ko rũ thằng Bo thiệt hả anh. Một tiếng nói vang vọng từ đằng xa làm nó thức tỉnh trở về với hiện thực, thoát khỏi những suy nghĩ mong lung.
Nhưng nó lại ko để ý mấy đến tiếng nói đó, nó vẫn nhàn nhạ bước đi, đi theo con đường với những ngỏ rẽ phức tạp.
-Tea Hin... cậu ồn quá. Ko chịu nổi khi tai Yun đã chất đầy những lời nói của Tea Hin, vậy mà anh ko có ý định ngừng mà còn nói tiếp nữa chứ.
Nó khẽ giật mình, tuy khoản cảnh của nó và tiếng nói đó phát ra ko xa nhưng cũng ko gần, và bị ngăn tầm mắt bởi một ngỏ quẹo nhưng nó có thể nghe rõ được giọng nói đó, một giọng nói cứ lẫn quẩn trong đầu nó, quấy nhĩu tâm trí nó.
Khẽ lắc đầu để xua đi hình ảnh của Yun trong đầu mình nó tiếp tục đi, phong thái vẫn nhàn nhã, điềm đạm, lạnh lùng và luôn bất cần.
Làn gió nhẹ nay đã mạnh dần, làm cho cây cỏ xung quanh rung chuyển, ngày càng mạnh thôi tung những vật nhẹ bay khắp nơi, cuốn đi những chiếc lá vàng rụng quanh góc cây, từng chiếc lá cứ theo cơ gió mà lướt qua khuôn mặt lạnh tanh của nó, ko khí lạnh nãy chắc cũng ko lạnh bằng khuôn mặt như tản băng của nó.
Đến ngỏ quẹo nó vẫn cư nhiên đi, như ko có gì trước mắt mình, như bên con đường mà mình sắp đi ko có bất kì ai, bất kì vật cản nào.
Nhưng bước chân nó đành phải dừng lại, ko phải vì Yun mà là vì hai thân ảnh đang nhìn mình chằm chằm trước mắt, khi khoản khắc nó vừa bước tới khu quẹo thì từ một lối đi khác, hai thân ảnh cững vừa ló dạng, theo như kí ức hiện tại thì nó hoàn toàn ko biết hai người họ nhưng sao nó lại có một cảm giác khó chịu khi nhìn thấy họ nhất là cô gái bên cạnh chàng trai kia.
-Tara...
Một tiếng nói vang lên kéo nó về với hiện thực, quay sang nhìn Yun, người mới vừa gọi nó bằng một cái tên "Tara"
-...
Ko nói gì, như bản tính vốn có nó chỉ im lặng, khuôn mặt vẫn lạnh tanh và bước tiếp mặc những ánh mắt nhìn nó, những ánh mắt đầy sự bất ngờ.
Nó đi tiếp, lạnh lùng lướt qua Yun và Tea Hin, nhưng ai biết được bên trong vẻ lạnh lùng ko quan tâm gì đến mọi thứ lại có một cảm giác khó chịu vô cùng, tim nó cư nhiên thắc lại, nhói lên vài phần.
-Tara...? .Một lần nữa cái tên "Tara" vang lên, nhưng ko phải là của Yun mà là của chàng trai kia, chàng trai đi cạnh cô gái mà nó có ấn tượng khi mới gặp.
Nó vẫn bước.
Nhanh chân Woo tiến lại gần nó, lướt qua Tea Hin và Yun đang đơ người.
Trước mắt Woo, một cô gái với vẻ đẹp ko ai sánh bằng, vẻ đẹp ko ai có được, mái tóc màu bạch kim dài, đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhưng lại vô hồn, lạnh lùng và bất cần. đôi môi đỏ tươi, một màu đỏ tự nhiên của máu, sóng mủi cao thẳng, làng da trắng như trẻ em, hàng long mi dài làm cho đôi mắt thêm sâu.
Chỉ khác ở màu mắt và tóc còn tất cả, toàn bộ đều giống, giống ở cái vẻ bất cần, vẻ lạnh lùng và đôi mắt vô hồn sâu ko đấy ấy.
-Là cậu thật sao ?
-Công nhận ở đây đông thiệt.
Thở dài, lắc đầu đi tới chỗ Nguyệt.
-Em làm ơn giữ ý giữ tứ giùm chút đi. Phong nói.
Khuôn mặt hớn hở của Nguyệt chuyển biến đột ngột, nhìn Phong với ánh mắt kinh dị nhất có thể, chu mỏ.
-Em thì sao... anh lắm lời quá.
-Cũng đâu bằng em.
-Anh nói cái gì..............
Mặc cho Phong và Nguyệt cãi nhau, Thiên và Danh chỉ dáng mắt vào bên dưới kháng đài mà quan sát, tuy ko cùng huyết thống nhưng Danh giống Thiên ở chỗ tính khí trầm.
Căng phòng tương đối rộng lớn, được trang bày cực kì bắt mắt và sang trọng, nơi có thể quan sát cận cảnh trận đấu nhất là khi giao chiến, phần cửa sổ đươc làm bằng kính,100 % bề mặt là kính trong suốt và là tần cao nhất của tòa tháp nên cửa sổ chỗ Thiên và Danh đang đứng đối diện khoản ko của cuộc thi.
Tiếng "cạch" phá tan cái ko khí tĩnh lặng của Thiên và Danh, cuộc đấu khấu "nãy lửa" của Phong và Nguyệt.
Uyên nhi bước đến cuối chào bốn người.
-Uyên nhi... có chuyện gì vậy... đáng lẽ em phải ở cạnh cung chủ chứ. Phong.
-Đúng vậy... ko lẽ chị... à cung chủ có chuyện gì sao ?. Nguyệt.
-Thưa... cung chủ đã tỉnh... người đang trên đường tới đây... em đến để thông báo. Nhẹ giọng Uyên nhi nói.
-Tỉnh rồi thì tốt. Thiên âm ngữ hơi trầm vang lên nhưng mắt vẫn dáng vào chiếc cửa kính mà nhìn xuống dưới.
Tiếng "cạch" tiếp tục vang lên, lần này ngay cả Thiên cũng phải ngoảnh đầu lại xem.
Một miếng vải lụa trắng ló dạng, nó bước vào, tiến lại chỗ mọi người, khuôn mặt đã lạnh nay thêm phần băng đá, đôi mắt màu đỏ sâu thẳm vô hồn.
Năm người cuối nhẹ đầu chào, một phong tục bắt buộc của tộc Nam Phong, chỉ cần là đằng cắp lớn hơn bất kể lớn nhỏ cũng phải cuối đầu chào, vì nó là người đứng đầu Nam Phong tộc nên cho dù là Tứ Đại Hộ Pháp cũng phải cuối đầu mà chào, chỉ riêng bà nó là ko.
Ko nói gì mà đi tới cửa kính nhìn ra khoản ko bên ngoài.
-Xuống dưới đi. Sau một hồi ko động tĩnh nó lên tiếng.
-Dạ ?. Nguyệt ko hiểu hỏi lại.
-...
Nhưng nó lại ko nói tiếp, trong năm người thì đã có bốn người hiểu ngoại trừ Nguyệt, mang danh là Tứ Hộ Pháp mà lại chậm tiêu nhất, ngay cả Uyên nhi còn biết ý nghĩa của câu nói đó là gì.
-Tất cả xuống chỗ của quản gia Miss đi. Thiên lên tiếng.
Mọi người lặng lẽ đi ra trong ko gian yên lặng, chỉ còn nó với chàng trai mặt đồ trắng.
Bước đến cạnh nó, cũng như nó, nhìn vào khoản ko trước mắt.
-Em ổn chứ ?. Giọng nói đầy sự yêu thương, ấm áp vang lên làm khí lạnh của nó bớt đi vài phần, có lẽ nó chỉ như thế trước Thiên, Thiên như một người anh trai.
Trong đời nó có lẽ chỉ trải qua hai ngày tối tệ nhất, có thể như vậy, hai ngày nó mất đi bốn người nó yêu thương, ngày đầu tiên mất đi người bạn thân và mất liên lạc với một người bạn thân, ngày thứ hai, cái ngày định mệnh bắt đầu cuộc đời mới đầy đau khổ.
-Ừ... tạm ổn.
-Em vẫn ko nhớ chuyện gì sao?
-Ừ... đã nhớ... nhưng lại quên.
-Việc đó... em sẻ tiếp tục làm ?.
-Ừ... ko thể ko làm.
----->
-Là cậu thật sao ?
-...
Khuôn mặt lạnh tanh ko hề có ý trả lời câu hỏi đó, nó nhìn Woo như một sinh vật lạ.
Ha Rum bước tới gần nó và Woo, nhìn nó thật kĩ.
-Tara... cậu đúng ko ?.
-...
Đưa đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi nhìn Ha Rum, một cảm giác khó chịu thập thỏm trong người nó, một ác cảm.
Đối diện với đôi mắt này Ha Rum như hóa đá, cô cứng đơ người khi bị nó nhìn, cái lạnh thấu xướng thấm vào da thịt chạy dọc theo xương sống.
-Tôi... có phải đã quen cô ?.
Ko chỉ Ha Rum ngay cả Yun, Tea Hin và Woo cũng phải giật mình nhìn nó.
-Có phải ko ?.
Một lần nữa, ko đợi mọi người quàng hồn nó lại tiếp tục hỏi, âm ngữ lạnh lùng khiến Ha Rum phát run.
-Tôi... tôi...
Khung cảnh ko yên ắn để mọi chuyện diễn ra, gió cứ lớn dần thổi bay mái tóc màu bạch kim dài bây theo chiều gió càng khiến nó thêm phần đẹp và thập phần lạnh lẽo.
Từ xa, hai thân ảnh dần lộ diện và đang tiến đến gần.
Nhìn thấy cảnh trước mắt Hong và Bo ko khỏi khó chịu và lo lắng nhất là cô ban thân của nó.
-Tử Y à... có chuyện gì vậy ?.
-Tử Y à... có chuyện gì vậy ?
Chạy lại đứng cạnh nó, nhìn Ha Rum trước mặt bằng một cặp mắt ko máy là thân thiện.
-Kang Yun... ko phải tôi đã nói với cậu Tử Y ko phải là Tara rồi mà... sao các người cứ làm phiền người khác hoài vậy. Tức giận nhìn Yun mà quát.
-Hong à. Cầm tay Hong như muốn trấn tĩnh cô lại.
Cơn giận bên ngoài tuy đã được nó làm cho hạ đi nhưng cơn giận bên trong lòng thì ko thể, cô vẫn nhìn Yun, Ha Rum kể cả Woo bằng một đôi mắt chứa đầy oán hận.
Nó bước đến, nhìn thằng vào đôi mắt đen lấy của Yun, ko một cái chớp, nó lạnh lẽo, sâu thẩm nhưng có chút bi thương.
-Nói đi... có phải tôi quen cô ta ko ?.
Như muốn tránh đi ánh mắt ấy, ánh mắt như muôn đóng băng con tim đang rĩ máu của mình, tránh đi đôi mắt lạnh lẽo mà mình ngày mong đêm nhớ. Muốn quay mặt đi nhưng ko thể.
-Ph... phải !
-Vậy có phải tôi ko thích cô ta ko ?.
Thêm một câu nói như con dao vô hình đâm sâu vào tim ba người, Yun thật sự ko mạnh mẽ đến mức có thể tiếp tục nghe những câu hỏi đó.
Ha Rum chỉ biết nuốt nước bọt mà run lên.
-Có lẽ vậy... Tara... đừng hỏi nữa.. !. Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó.
Giựt tay ra khỏi Yun một cách dứt khoác, nó tiếp tục nhìn anh.
-Tai sao... tôi lại ko thích cô ta ?.
Quỵ người xuống khi câu hỏi của nó vừa mới vang lên, Ha Rum là người đâu tiên ko thể chịu được những câu hỏi nhưng ngàn dao đâm vào tim mình, cô... đã phạm lỗi quá nhiều, nhưng cô ko phải người đau khổ nhất, cô ko biết nên vui hay buồn vì điều này.
Nhìn nó, nước bắt cứ trao ra ko ngừng.
-Tara... xin lỗi... tôi xin lỗi...là lỗi tại tôi... cô đừng hỏi gì nữa... Yun cũng đã chịu sự trừng phạt rồi... chúng ta... ai cũng đã đau đớn lắm rồi... hãy thôi đi... hức...hức... làm ơn đi... tôi ko chịu nỗi nữa... hức...hức...
Nắm lấy tà áo của nó mà lây.
-Cô làm gì vậy hả... cô nghĩ như thế thì cậu ấy sẻ tha thứ cho sao... cô có biết nổi đau cô chịu ko bằng một phần ngàn nỗi đau của cậu ấy ko...
Kéo Ha Rum ra khỏi người nó, Hong như muốn điên tiết lên, nhìn Ha Rum như thế cô càn ko chịu nỗi, ko ai khác, cô chính là người chứng kiến nổi đau của nó, ko nhớ được mọi chuyện vậy mà vẫn phải gánh chịu trong vô thức, bị nó giằng xé từng giây từng phút, làm cho nó trở thành như hôm nay, lạnh lùng, tàn khóc, ngay cả một nụ cười nhẹ cũng chưa hề có, khuôn mặt cứ luôn lạnh lùng ko một cảm xúc biểu lộ.
Ngẫn mặt lên nhìn Woo và Yun.
-Các người làm ơn thôi đi... hãy tránh xa cậu ấy ra giùm đi... các người làm cậu ấy ra nông nổi đó vậy mà vẫn chưa vừa lòng sao... câu ấy đã ko nhớ thì cớ sao các người lại cứ xuất hiện chứ.
Nhìn Hong trong bộ dạng như thế Bo muốn ngăn cô lại, kiềm chế lại cái cảm xúc của cô nhưng có lẽ để cô như vậy thì tốt hơn là kiềm nén những bực tức đó trong lòng.
Làn gió lạnh lẽo hòa mình vào ko gian ngợp thở của cuộc chạm mặt. Ko gian bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng giói thỏi mạnh.
Nó lạnh lùng quay đi, bước tiếp, để lại sau mọi người hướng mắt theo nhìn, ko biết hôm nay nó làm sao nữa, ko biết tại sao nó lại hỏi những câu hỏi đó, dù ko biết lúc trước chuyện gì đã xẩy ra nhưng cứ thấy Yun là nó cảm thấy khó chịu và hôm nay tự dựng nó lại thấy ghét một ai đó dữ dội.
Nhìn theo tấm lưng đang ngày càng xa mình, mảnh lưng nhỏ bé đơn đọc.
Con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đôi chân muốn bước đến ôm lấy, muốn mở lời nói câu xin lỗi nhưng lại ko thể. Chỉ biết hướng mắt nhìn, chỉ biết nói câu xin lỗi, lời yêu em trong thầm lặng. Dẫu biết mình đã sai, sai khi làm tổn thương em, sai khi để em vụt khỏi tầm tay, sai khi ko giữ chặc lấy em nhưng anh vẫn, vẫn muốn mình một lần ích kĩ, vẫn muốn em trở về bên anh cho dù là thật... hay... mơ.
-Anh ko xuống à ?. Dẹp mọi chuyện vào một góc quay sang nhìn Thiên.
Cười nhẹ. -Ko... có lẽ anh ở đây sẻ tốt hơn. Nhìn nó, đôi mắt ấm áp. -Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy.
-Tử Y... anh vừa nhận được mật báo bên lão Back.
-Có chuyện gì sao.
-Ông ta đã bắt đầu hành động................
...
-Anh Yun... ko sao chứ ?. Bước đến vỗ vai Yun trấn an.
-Ko. Quay lên nhìn Tea Hin. -Hôm nay là vòng loại nên ko có gì phải lo lắng.
-Em ko hỏi chuyện đó. Ngồi xuống cạnh Yun. -Anh tính sao đây... nếu anh còn yêu chị ấy thì hãy cố gắng mà thức tỉnh chị ấy... đừng làm cho chị ấy đau khổ nữa... nếu ko em cũng ko về phía anh đâu.
-Anh biết rồi. Nói giọng chắc nịch.
-Thôi em đi đây... em thi đâu tiên mà.
Rồi khỏi phòng dự bị Tea Hin đi ra nơi thi đấu, vừa đi tới khu vực gần nơi ban giám khảo thì găng tay của anh bị lõng nên gắng lại và vì đôi mắt dáng vào cái găng tay nên anh đã ko nhìn đường, kết quả là anh đâm phải một người khi tới khúc quẹo.
Cô gái mặt áo vàng lôm côm bò dậy xoa xoa cái mong vừa chạm đất của mình -Trời ơi... đau chết đi được.
Tea Hin cũng chẵn khác gì. -Trời ơi cái lưng của mình.
-Này anh đi đứng kiểu gì vậy hả./ Này cô đi đứng kiểu gì vậy hả.
-Lại là anh / Lại là cô.
Hai người nhìn nhau mà khoảng ko trước mặt như có dòng điện bắng về phía đối phương.
-Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy.
-Cô...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
86 chương
10 chương
9 chương
37 chương
32 chương