Nan Từ
Chương 7
"Cuối tuần này có sắp xếp gì không?"
Trợ lý Điền nghe vậy liền lật lật lịch trình: "Tạm thời không có, Thiệu tổng có kế hoạch gì sao?"
"Lần trước không phải cậu nói mẹ muốn chúng ta về nhà một chuyến sao, vậy cuối tuần này về nhà đi."
Trợ lý Điền nghe vậy dừng một chút: "Được, tôi đã hiểu, tôi sẽ lập tức an bài."
"Chờ đã." Thiệu Huy mở miệng ngay lúc trợ lý Điền chuẩn bị rời khỏi phòng, "Lần này không cần phải mua mấy món quà quý trọng quá đâu, cậu đừng như lần trước mua toàn những thứ không cần thiết."
Trợ lý Điền ngược lại chẳng có phản ứng: "Tôi biết rồi."
_____________
Tuy miệng là liên tục đáp ứng, vừa ra khỏi văn phòng vẫn là bắt đầu chuẩn bị quà.
Thiệu đổng yêu thích vận động và nấu ăn, Thiệu phu nhân thích thời trang và nghệ thuật. Trợ lý Điền suy nghĩ một chút liền đi đặt trước ít đồ.
Thiệu tổng là con ruột của họ đương nhiên có thể tay không tới thăm, nhưng y thì không phải.
Y không mang họ Thiệu, cũng chẳng có vai vế gì trong Thiệu gia, không thể nào có thể đem bản thân thật sự trở thành người Thiệu gia.
Trong mắt trợ lý Điền, Thiệu đổng cùng Thiệu phu nhân là một đôi phu thê ân ái đồng thời cũng là những người cha mẹ phi thường ưu tú.
Bọn họ bồi dưỡng đứa con trai lớn trở thành một người nghiêm túc chăm chỉ lại có trách nhiệm, đứa con trai nhỏ ngây thơ lãng mạn lại mang chút tính trẻ con, đều là những thanh niên tuấn kiệt hết sức giỏi giang.
Những năm gần đây bởi vì y chiếm được vị trí bên người Thiệu tổng, cũng nhận được không ít yêu thương cùng chăm sóc từ Thiệu gia, khiến cho trợ lý Điền phi thường cảm kích.
Dù sao, trợ lý Điền cũng không ba không mẹ.
Mẹ của trợ lý Điền sau khi đẻ y ra đã rời nhà đi tha hương, y từ nhỏ chỉ có thể lớn lên cùng ông bà ngoại, chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình qua tấm ảnh được đưa, chứ đừng nói tới người cha không biết tên kia.
Một người cha không biết tên, lại là đứa con bị mẹ ruột vứt bỏ, ở đâu có thể tìm được sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ đây.
_____________
Thứ sáu vào giờ tan tầm, Thiệu tổng cùng trợ lý Điền hiếm thấy có được một ngày không tăng ca cũng không có tiệc tối.
Trợ lý Điền lái xe đến Thiệu trạch, ngày hôm nay Thiệu tổng ngồi bên cạnh y, trợ lý Điền rõ ràng, nhưng y lại không tránh được mà bắt đầu mơ mộng, bất quá trong 2 ngày này, có thể vui vể một hồi cũng là tốt rồi.
Lần này trợ lý Điền không xuống xe mở cửa cho Thiệu tổng, ngược lại là Thiệu Huy đứng chờ y dừng xe xong rồi đến gần y, dắt tay y.
Tim trợ lý Điền nhảy một cái, ngay lập tức phản ứng mà quay đầu cười cùng vẫy tay chào Thiệu phu nhân đang đứng ở cửa nhà chờ bọn họ: "Mẹ, chúng con đã về tới."
"Ai!" Thiệu phu nhân cười híp mắt nói: "Mau vào đây, tối nay chúng ta ăn cơm tiểu Huy nấu nha!"
"Ừm." Thiệu tổng mạnh miệng đáp một tiếng, kì thật hắn cái gì cũng không nghe thấy, chỉ lo nắm tay người bên cạnh.
"Anh Huy?" Trợ lý Điền liếc mắt nhìn Thiệu Huy đang ngẩn người: "Mẹ kêu chúng ta đi vào kìa."
"Hả? Ân." Thiệu tổng gật gật đầu, "Đi thôi mẹ, đừng ở bên ngoài hóng gió."
Trợ lý Điền vốn cũng không có ý định đứng ở bên ngoài lâu, mở miệng cười nói: "Mẹ, lần này chúng con mua cho mẹ nhiều khăn choàng đẹp lắm, để con đi lấy cho mẹ thử xem như thế nào?"
"Được a được a." Thiệu phu nhân vui vẻ nói, đem trợ lý Điền từ bên người Thiệu tổng kéo lại: "Điềm Điềm nhà chúng ta vẫn luôn có lòng như vậy, mẹ cũng có đồ muốn cho con xem đây, chúng ta đi vào trong rồi nói."
Bàn tay Thiệu tổng bỗng chốc trống trơn, nhìn 2 người đi đằng trước đang mẹ mẹ con con thân mật như vậy, chỉ có thể không một tiếng động mà nhíu chặt chân mày.
Thiệu gia mặc dù rất giàu có, nhưng cũng nhờ có 2 vị phụ huynh thường xuyên ân ân ái ái, bầu không khí trong nhà vẫn rất dễ chịu.
Thiệu tổng trở về nhà cha mẹ, nên cũng chẳng ai quản hắn là cái gì giám đốc cũng chẳng quan tâm hắn có bao nhiêu dòng dõi, cởi áo khoác rửa tay liền bị cha Thiệu kéo đi vào nhà bếp rửa đồ nấu cơm.
"Chồng ơi, anh xem con trai chúng ta mua cái khăn choàng này có hợp với bộ váy mới của em không này!" Thiệu phu nhân cao hứng thay đổi bộ váy mới, tìm Thiệu đổng đang bận rộn trong nhà bếp, "Điềm Điềm chọn đấy, có phải là đặc biệt hợp với em không!"
"Ân, rất đẹp." Điềm Điềm liếc nhìn Thiệu đổng đang nghiêm túc gật đầu, "Màu sắc này rất hợp với em."
"Đúng rồi, hai người nhìn xem Điềm Điềm mặc chiếc áo lông này có đẹp hay không?"
Điền Điềm mặc trên người chiếc áo lông màu vàng nhạt do Thiệu phu nhân đích thân lựa chọn bị Thiệu phu nhân đẩy đi ra, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Thiệu đổng gật gật đầu, ngược lại Thiệu tổng như đang nhìn thấy được Điền Điềm lúc 20 tuổi mà ngẩn ngơ, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Điền Điềm mặc trang phục thường ngày, 1 năm, hay 2 năm?
"Con thấy như thế nào a?" Thiệu phu nhân truy hỏi khiến cho Thiệu tổng hoàn hồn lại.
"Ân, rất đẹp."
Điền Điềm sờ sờ góc áo mềm mại, không hiểu sao lại cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
24 chương
46 chương
6 chương
123 chương
14 chương
47 chương