Editor: demcodon Đầu tháng hai, sơn trang ngoài thành cũng xây xong. Đỗ Ích Sơn dẫn theo đám người Vi Trọng Ngạn dọn vào sơn trang ở. Sơn trang này ở ngay phía bắc phủ Quảng Ninh, dựa vào núi mà xây. Ven chân núi tu sửa một con đường cái rộng lớn dẫn tới giữa sườn núi chỗ trống trải, lọt vào trong tầm mắt chính là tường vây cao lớn, tường vây bốn góc có bày chòi nghỉ. Vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng tường chính là cửa chính, trên cửa chính treo tấm biển chữ vàng, phía trên là bốn chữ to ngự bút thân thư: Hồi Vân Sơn Trang. Đỗ Ích Sơn mở phủ là việc vui, các nơi sôi nổi tiến đến chúc mừng. Ngay cả hoàng đế cũng sai người tặng mười hai giá bình phong Tuế hàn tam hữu* tới cho Đỗ Ích Sơn thêm vui. Trong sơn trang mở hơn mười ngày tiệc cơ động (tiệc đứng, buffet) chiêu đãi tân khách bốn phương. Phía sau núi có một bãi săn thiên nhiên, các tân khách săn thú, đạp thanh, náo nhiệt khoảng chừng nửa tháng trong sơn trang mới dần dần khôi phục yên lặng. (*Cổ nhân gọi tùng, trúc, mai là ba người bạn mùa lạnh (tuế hàn tam hữu). Bởi vì ba loại cây này dù mùa sương tuyết vẫn tươi tốt trong khi những loại cây khác hầu như cằn cỗi héo hon. Tính chịu lạnh của tùng, trúc, mai tượng trưng đức tính nhẫn nại của người quân tử, tự cường mãi không thôi, luôn trau giồi tài đức trước nghịch cảnh cuộc đời.) Theo ý của Đỗ Ích Sơn là muốn Phương Vân Tuyên cũng dọn vào Hồi Vân sơn trang ở. Còn mở tửu lâu hay tiệm ăn gì đó cũng chỉ khổ bản thân cũng không kiếm được mấy quan tiền. Đỗ Ích Sơn là điển hình chủ nghĩa đại nam tử, người yêu của mình phải dựa vào mình nuôi đó mới gọi là săn sóc và yêu quý. Phương Vân Tuyên dù nói sao cũng không đồng ý, hắn là một nam nhân có tay có chân, tại sao phải dựa vào người nuôi? Trong nhà Đỗ Ích Sơn cho dù có núi vàng hắn cũng không hiếm lạ. Tiền nếu không phải dựa vào hai tay của mình phấn đấu mà có thì hắn dùng cũng không thoải mái. Hai người vì thế còn cãi nhau một trận, Đỗ Ích Sơn dọn ra Thực Cẩm lâu cơ hội gặp mặt Phương Vân Tuyên rất ít. Bây giờ lại cãi nhau càng mất mặt mũi khi đi tìm hắn. Phương Vân Tuyên cũng cảm thấy mình có lý, chết sống cương không chịu cúi đầu. Hai người cứ kéo dài như vậy, Vi Trọng Ngạn và đám người lão Lục ở một bên nhìn cũng cảm thấy dở khóc dở cười. Hai người kia xưa nay nhìn đều rất rộng lượng nhưng chuyện vừa xảy ra trên người mình thì tất cả đều chạm vào tính tình bướng bỉnh. Vi Trọng Ngạn nhìn náo nhiệt vài ngày thu dọn hành trang chuẩn bị đi kinh thành. Gã là làm việc bí mật, mục đích chuyến đi này cũng chỉ nói cho lão Lục biết. Lão Lục nghe xong cũng chấn động, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ việc này cũng rất giống tác phong của Đỗ Ích Sơn. Y dặn dò Vi Trọng Ngạn mọi chuyện cẩn thận, kinh thành không thể so với Quảng Ninh, tính tình của gã nhất định phải thu liễm lại, vạn lần không thể làm việc lỗ mãng. Vi Trọng Ngạn đều đồng ý. Sáng sớm ngày hôm sau, thừa dịp trời còn chưa sáng cưỡi ngựa chạy thẳng đến kinh thành. Vi Trọng Ngạn đi rồi Phương Vân Tuyên cũng bận tối mày tối mặt. Thực Cẩm lâu buôn bán náo nhiệt, lưu lượng khách tăng nhiều, một cửa tiệm đã không ứng phó được. Phương Vân Tuyên cân nhắc nếu lúc này lại mở một chi nhánh sẽ phân tán một chút lưu lượng khách. Trong lòng hắn đã hối hận, mấy ngày không gặp Đỗ Ích Sơn nói không nhớ mong là giả, vừa mới tâm ý tương thông phải nên là lúc ngọt ngào như đường mật. Hắn hận bản thân nói chuyện quá thẳng, cho dù không muốn dọn đến sơn trang cũng có thể chậm rãi giải thích, hà tất gì lại nói chuyện tuyệt tình như vậy, làm cho mình không có đường lui. Trong lòng không phải không cảm kích, Phương Vân Tuyên lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn: Ta nuôi chàng. Hắn nghĩ như thế càng thêm hối hận, càng nhớ lại càng cảm thấy mình không đúng, càng nhớ lại càng không dám gặp Đỗ Ích Sơn. Phương Vân Tuyên cố ý làm cho mình rất bận rộn, hắn chui đầu vào chuyện mở cửa tiệm mới, đi tìm người môi giới, tuyển tiểu nhị mới, nghĩ thực đơn mới. Ngoài ra còn phải quản lý việc vặt lớn nhỏ trong Thực Cẩm lâu, bận đến mỗi ngày chỉ có thể ngủ mấy canh giờ. Cuối cùng vẫn là lão Lục nhìn không được nói một câu đánh thức Phương Vân Tuyên: “Đệ nói hai người cương cái gì? Đệ nếu thật thích y, cho dù chịu thua trước ai có thể liếc mắt nhìn đệ chứ.” Phương Vân Tuyên ngẩn người, hắn cho tới bây giờ không nói qua yêu đương, thật sự là không biết giữa những người yêu nhau ở bên nhau thế nào. Bất quá lão Lục nói có đạo lý, nếu thích y thì sủng y, nhường y một chút thì có sao. Trong lòng rộng mở trong suốt, Phương Vân Tuyên làm mấy món điểm tâm tinh xảo chủ động đi Hồi Vân sơn trang tới cửa xin lỗi, tìm Đỗ Ích Sơn giải hòa. Đỗ Ích Sơn vừa thấy Phương Vân Tuyên nào còn tức giận gì nữa, lại thấy hắn từ xa thật xa chạy tới sơn trang còn làm món ăn mình thích. Trong lòng ngoài vui sướng cũng chỉ còn lại ngọt ngào. Hai người ngồi đối diện uống rượu, nói ra lời trong lòng cho thông cảm lẫn nhau, tình cảm cũng càng thân mật hơn lúc trước. * * * Khi tháng ba tất cả sắp xếp xong thì cửa tiệm mới của Phương Vân Tuyên khai trương buôn bán. Cửa tiệm này lớn hơn tiệm thành nam rất nhiều, địa điểm cũng mở nơi tụ tập thương nhân giàu có ở thành đông. Nơi này có nhiều gia đình phú quý ở, trình độ tiêu phí cũng cao hơn nơi thành nam nhiều. Phương Vân Tuyên trang trí rất tỉ mỉ ở trên dưới cửa tiệm, khác với những nơi khác. Cửa hàng này dùng gỗ tùng tốt làm vách và cửa sổ, cửa sổ cách đều khắc hoa giống nhau, sơn màu lên hoa văn màu. Màu sắc lấy thanh nhã làm chính, không cần xanh đỏ loè loẹt, mà là sửa dùng tông đậm, phối với chút xanh nhạt màu lạnh, chỉ thấy được có chỗ thêm một hai nét bút thanh thoát màu sắc tươi đẹp, vừa không mất ổn trọng lại có thể giảm bớt một ít bản khắc. Dù sao cũng là nơi ăn cơm tiêu khiển, làm cho quá cố chấp ngược lại không đẹp. Bàn ghế cũng dùng gỗ hoàng hoa lê giống nhau, ly tách chén đĩa cũng thành bộ gốm sứ quan diêu. Đối diện cửa ra vào là một bộ cuộn tranh sơn thủy vẩy mực lớn, trên cánh cửa hai bên khắc mai lan trúc cúc chạm rỗng chắn. Sau cánh cửa chính là sân nhỏ, trong sân đủ loại hoa bốn mùa thường nở, khách ngồi ở đại đường có thể nhìn thấy cảnh sắc trong sân. Phương Vân Tuyên muốn cho cửa tiệm này tiêu phí cao cấp. Nếu muốn kiếm đồng tiền lớn thì phải bỏ vốn gốc, tất cả nơi này đều phải làm tốt nhất. Mỹ thực mỹ khí* cảnh đẹp, chỉ cần khách tiến vào cũng phải làm cho bọn họ cảm thấy dùng nhiều bạc cũng đáng giá. Lúc này mới tính đạt được mục đích. (*Mỹ thực: món ăn đẹp; mỹ khí: không khí tốt.) Vì thế bận suốt vội một tháng, mệt đến Phương Vân Tuyên sống sờ sờ tróc một lớp da. Bất quá cuối cùng cũng không uổng công, ngày hôm nay cửa tiệm mới khai trương. Thực Cẩm lâu thành đông khách đến như mây, còn chưa tới giờ cơm khách đã chen đầy đại đường. Đỗ Ích Sơn tự mình đến giữ thể diện cho Phương Vân Tuyên, y lại mời Tri phủ Quảng Ninh và nhà giàu nhất bản địa Lý Đại Sơn đến Thực Cẩm lâu ăn tiệc. Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, Thực Cẩm lâu mới vừa khai trương có thể mời được ba vị nhân vật lớn bản địa đến cổ động vậy nhất định là nó có chỗ hơn người. Không ít người có ý tưởng này, những quan khách sôi nổi tiến đến ăn thử một truyền mười, mười truyền một trăm; lại có khách hàng cũ từng ghé qua giúp đỡ tuyên truyền. Danh vọng của Thực Cẩm lâu ở Quảng Ninh lập tức lan truyền rộng ra, thậm chí ngay cả huyện kế bên cũng có người nghe tiếng kéo đến. Cửa tiệm mới khác với thành nam, Thực Cẩm lâu thành đông này thực đơn lấy tinh xảo làm chính. Chén đĩa đựng món ăn cũng là Phương Vân Tuyên tỉ mỉ chọn lựa, lớn chỉ bằng bàn tay, nhỏ cũng khoảng hai ngón tay. Màu sắc món ăn phối sặc sỡ, trang trí xinh đẹp, làm cho người nhìn đều không nỡ ăn. Mỗi một món ăn lại lấy một tên cát tường dễ nghe, càng nâng giá trị con người. Cho dù lấy một món da đông lạnh ra nói, chỉ là thay đổi một cách làm, sửa lại một cái tên mà giá tiền đã ước chừng mắc gấp ba so với thành nam. Người có thể tới nơi này ăn cơm không giàu thì quý, cũng không quan tâm bỏ một chút tiền trinh này; chỉ cần đồ ăn ngon, có thể làm cho người mời khách cảm thấy thể diện thì bọn họ móc bạc ra cũng thấy sảng khoái. Thực Cẩm lâu thành đông khai trương được nửa tháng kiếm được hơn ba tháng ở thành nam. Phương Vân Tuyên vui vẻ không thôi, chỉ cần buôn bán như vậy có thể duy trì một năm thì hắn coi như hoàn toàn đứng vững gót chân ở Quảng Ninh. Mặc dù trải qua những ngày bận rộn không chịu nổi, nhưng Phương Vân Tuyên lại cảm thấy vui vẻ chịu đựng; chỉ là khổ Đỗ Ích Sơn, nhìn Phương Vân Tuyên bận đến chân không chạm đất đau lòng đến muốn mạng, khuyên tới khuyên lui không được. Trong lòng y vừa hận vừa yêu, đành phải giao những chuyện trong tầm tay cho lão Lục đi làm, xê dịch ra bản lính giúp Phương Vân Tuyên cất và tính sổ sách, làm cho hắn có nhiều thời gian đi nghỉ ngơi. * * * Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt lại qua một tháng. Thực Cẩm lâu thành đông buôn bán ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày lưu lượng khách không ngừng. Phương Vân Tuyên cũng dần dần buông tay chân ra giao cửa tiệm thành nam cho Vương Minh Viễn, còn mình chỉ ngẫu nhiên đi qua nhìn xem. Ngay cả buôn bán thành đông cũng như thế, mướn một lão chưởng quầy đáng tin cậy giao từ sổ sách đến việc vặt vãnh ra ngoài. Ngay cả chuyện nấu ăn cũng giao cho mấy đồ đệ giỏi, Phương Vân Tuyên chỉ là ở bên cạnh chỉ điểm một chút. Lúc này Phương Vân Tuyên còn chưa dám buông tay hoàn toàn, chờ thêm một - hai năm những đồ đệ này tay nghề đều có tiến bộ có thể gánh vác một mình một phía hắn mới có thể yên tâm phủi tay làm chưởng quầy của hắn, mỗi ngày uống trà đi dạo, vui vẻ mỗi ngày. Chuyện Đỗ Ích Sơn thỉnh chỉ đi Nam Cương bình định dĩ nhiên là gạt Phương Vân Tuyên. Lời này y một chút tiếng gió cũng không lộ, Phương Vân Tuyên cũng không biết đi chỗ nào. Hắn đối với đoạn tình cảm này vẫn không có gì tin tưởng. Mặc dù bỏ xuống tất cả băn khoăn cảm thấy có thể ở bên Đỗ Ích Sơn thêm một ngày đều là ông trời đối với hắn không tệ. Nhưng tâm lý nhiều ít vẫn có chút bất an. Phương Vân Tuyên bắt đầu bất an lại dùng sức đối xử tốt với Đỗ Ích Sơn. Mỗi ngày ba bữa cơm tự nhiên không cần phải nói, từng bữa đều tự tay hắn làm, làm xong bưng đến trước bàn đưa tới tận tay, chỉ thiếu chút nữa giống như Nam ca nhi đút cho Đỗ Ích Sơn ăn. Đỗ Ích Sơn bắt đầu còn cảm thấy ngọt ngào thắm thiết, nhưng sau lại cảm giác ra vài phần không thích hợp. Điều này tốt đến quá mức, quả thực mang theo ý vài phần lấy lòng. Y không khỏi nóng giận, người này chẳng lẽ cứ không tin tưởng y như vậy, cố tình lấy lòng như vậy ý đồ giữ lại trái tim mình sao? Đỗ Ích Sơn có khi bắt đầu hận đều có tính muốn dứt khoát tử hình y ngay tại chỗ, có thân mật da thịt có lẽ Phương Vân Tuyên sẽ không bất an như vậy. Nhưng mấy lần gần đến trước đó đều bị Nam ca nhi quấy rầy. Đứa nhỏ này dính Phương Vân Tuyên dính đến chặt muốn chết, một chút rãnh rỗi cũng không để lại cho Đỗ Ích Sơn; có khi muốn thân mật đều bởi vì đứa nhỏ ở trước mặt mà phải cố gắng kiêng kỵ. Đỗ Ích Sơn thật sự nhịn không nổi, muốn bắt tay cũng không được. Đây không phải là lừa chết người sao, y không khỏi nhẫn tâm cân nhắc nên tìm học đường cho Nam ca nhi, đưa bé đi đọc sách; cứ như vậy nhóc vướng bận này cũng không rảnh đến làm rối. Y đưa ra suy nghĩ này với ý Phương Vân Tuyên, Phương Vân Tuyên gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy Nam ca nhi nên đi học vỡ lòng. Vốn định tìm tiên sinh cho nó nhưng bận chuyện trong Thực Cẩm lâu nên trì hoãn.” Đỗ Ích Sơn suy nghĩ cười nói: “Cứ để Nam ca nhi ở trong phòng đọc sách cũng không phải biện pháp, đứa nhỏ lớn cũng muốn ra cửa; vẫn là để cho nó đến học đường đọc sách, kết giao với nhiều người mới tốt.” Phương Vân Tuyên cảm thấy có lý nên nhờ Đỗ Ích Sơn hỗ trợ hỏi thăm, xem tiên sinh học đường nhà ai uyên bác, tốt hơn đi tặng quà nhập học, cầu tiên sinh nhận Nam ca nhi. Đỗ Ích Sơn đồng ý, cách mấy ngày thì có câu trả lời, nói là nhà Tri phủ Quảng Ninh làm lớp học. Trong học đường đều là đứa nhỏ trong dòng họ Mã Thành An, nhân số không nhiều lắm. Lão sư cũng hòa ái, sẽ không tùy ý đánh chửi học trò. Phương Vân Tuyên nghe xong cũng vừa lòng dẫn theo Nam ca nhi và Đỗ Ích Sơn đến Tri phủ Quảng Ninh, đưa lên danh sách quà tặng nói ý đồ đến. Mã Thành An giao tiếp với Phương Vân Tuyên hai lần cũng biết hắn có quan hệ không tệ với Đỗ Ích Sơn. Lúc này mới đồng ý kêu Nam ca nhi ngày mai đến học đường Mã gia đọc sách.