Editor: demcodon Đỗ Ích Sơn sớm đã có tính toán, việc cưới nam thê này nghe đến thật là không thể tưởng tượng, các đời lịch đại cũng không có tiền lệ. Nhưng mọi chuyện thành đều do người, hiện giờ chỉ cần thỉnh đạo thánh chỉ tiếp theo cầu đương kim vạn tuế tứ hôn thì tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. Về phần đạo thánh chỉ này phải đi thỉnh thế nào thì Đỗ Ích Sơn đã tính toán rất lâu. Vốn là muốn cầu Đại nội tổng quản Lý Trung nói tốt vài câu ở trước mặt hoàng đế, lại xin ân sư của mình Thủ phụ đương triều Thái Minh Lễ từ bên cạnh nói giúp mình bỏ qua tước vị Vĩnh Định Hầu đổi lấy một tờ hôn thư với Phương Vân Tuyên. Nhưng sau đó lại cẩn thận cân nhắc cảm thấy đường này không thông. Thứ nhất là lợi thế này quá nhẹ, hoàng đế không thấy được sẽ không đồng ý. Thứ hai lão sư của mình là học giả uyên thâm đương thời sẽ không cho phép y làm ra việc đi ngược quy tắc như thế. Chỉ sợ đến lúc đó Thái Minh Lễ không những không giúp y, ngược lại còn sẽ cản trở nhiều mặt. Thậm chí sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Phương Vân Tuyên, cắt đứt mối họa về sau. Đến lúc đó mọi chuyện không có hoàn thành, ngược lại trở mặt thành thù với ân sư của mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được. Lại nói chỗ Lý Trung, người này đối với mình thật là có chút thưởng thức mình. Vì thế sự mở miệng cầu gã, gã tám phần cũng sẽ không từ chối. Nhưng Lý Trung dù sao chỉ là nô tài bên cạnh hoàng đế, gã phụng mệnh làm việc, thành thật nghe lời, hoàng đế có thể nể mặt gã vài phần. Nói trắng ra là người này chỉ có thể nghe lệnh làm việc, một khi gã có chủ ý của mình cầu tình làm việc vì ngoại thần, dựa vào tính tình đa nghi như vậy của hoàng đế chỉ sợ sẽ nổi lên sát tâm, hơn phân nửa là sẽ không giữ người này lại. Con đường này không thể thực hiện được đành phải tìm biện pháp khác. Đỗ Ích Sơn phiền não mấy tháng mới rốt cục nghĩ ra một sách lược vẹn toàn. Nói là vẹn toàn kỳ thật rất hung hiểm, làm không tốt thì phải thay thế mạng mình vào. Trước khi chưa có cho thấy tâm ý Đỗ Ích Sơn còn mông lung đưa ra quyết định này. Hiện giờ đã tâm ý tương thông với Phương Vân Tuyên thì quyết định này phải bắt đầu thay đổi và thực hành, chân chính dừng nó ngay tại chỗ. Đến đây đã hơn một năm, Đỗ Ích Sơn ở Quảng Ninh an phận thủ thường cũng không làm vượt qua việc gì, lòng kiêng kỵ của hoàng đế với y cũng dần dần phai nhạt. Vì tướng sĩ trấn an biên quan, không cho một đám cựu thần buồn lòng, ban thưởng cho Đỗ Ích Sơn cũng theo nhau mà đến, thỉnh thoảng phái người đến đưa mấy món đồ chơi đúng mốt, quan hệ quân thần ngược lại hòa thuận hơn trước rất nhiều. Đây chính là cơ hội tốt, Đỗ Ích Sơn sao có thể không lợi dụng tốt nó chứ. Năm mới vừa qua đi thì tìm đến Vi Trọng Ngạn, y tự tay viết xuống một phong thư kêu gã đưa đi kinh thành, tự mình giao tận tay cho Thái Minh Lễ. Vi Trọng Ngạn từng nhậm Phó tướng chính tam phẩm, ở kinh thành coi như có chút mạng lưới. Đỗ Ích Sơn tính đến tính lui cảm thấy gã đi làm việc này là nhất thích hợp. Vi Trọng Ngạn không biết trong thư viết cái gì, sau khi nhận thư kỳ lạ nói: “Hiện giờ thật vất vả rời khỏi kinh thành nơi quỷ quái kia, tại sao lại muốn trêu chọc bọn họ? Trong phong thư này viết cái gì Hầu gia hãy nói rõ ràng, trong lòng thuộc hạ cũng hiểu rõ.” Đỗ Ích Sơn ngồi ở sau bàn không có trả lời mà mở ra một quyển bản đồ địa hình trên bàn, lấy cái chặn giấy đè cho bằng lại vươn tay chỉ vào một chỗ hỏi Vi Trọng Ngạn: “Ngươi có biết đây là chỗ nào không?” Vi Trọng Ngạn cúi đầu nhìn cười nói: “Việc này không làm khó được thuộc hạ. Đây không phải là bản đồ chiến lược Nam Cương sao? Tướng quân chỉ nơi này là tên vô lại Tiêu Quan Thành phủ Thiên Vương - Nam Cương. Nói đến người này cũng là không biết sống chết, làm Vương gia đàng hoàng không làm mà lại muốn xé cờ tạo phản, nghe nói y cấu kết dân bản xứ Nam Cương loạn thi vu cổ thuật. Đương kim thánh thượng phái tướng sĩ đi Nam Cương bình định có không ít người bị vu thuật làm hại, lại ỷ vào nơi đó địa hình hiểm yếu, núi nhiều rừng rậm, chướng khí mọc lan tràn, khắp nơi chật hẹp nhỏ bé. Triều đình phái hai mươi vạn đại quân tiến đến bao vây diệt hết nhưng vài năm cũng đều không tấn công được.” Đỗ Ích Sơn cười gật đầu khen ngợi: “Không tệ. Ta còn nghĩ ngươi trải qua ngày tháng an bình quá lâu, đối với những thế cục trong triều đã sớm không quan tâm rồi chứ.” Vi Trọng Ngạn bĩu môi, ưỡn ngực đầy ngập tự hào cười nói: “Chúng ta đều là từ trên chiến trường xuống, giáo vàng ngựa sắt sớm đã hòa vào trong xương thịt. Việc đảng tranh thuộc hạ không quan tâm, nhưng việc đánh giặc dù như thế nào cũng phải nhìn qua một cái. Chỉ báo của triều đình thuộc hạ đã xem qua nhiều lần.” Gã không khỏi kỳ lạ nói: “Việc này có quan hệ gì với chúng ta? Hiện giờ chúng ta đều đã dỡ xuống trang nhung, chỉ là dân chúng bình thường. Hầu gia còn lấy bản đồ chiến lược Nam Cương ra làm gì?” Đỗ Ích Sơn ngừng tươi cười, dùng ngón tay chỉ vào lấm tấm màu đỏ trên bản đồ địa hình trầm giọng nói: “Ta muốn thỉnh chỉ đi Nam Cương bình định*.” (*Bình định: dẹp yên. Làm cho yên ổn.) Vi Trọng Ngạn lắp bắp ngạc nhiên kêu lên: “Khó khăn lắm mới từ trên chiến trường sống sót trở về, mới qua một năm thái bình tại sao Hầu gia lại nổi lên suy nghĩ này? Hoàng đế kia qua cầu rút ván, hắn có chỗ tốt gì thưởng đến đầu chúng ta? Bây giờ còn phải bán mạng cho hắn?” Đỗ Ích Sơn trấn an Vi Trọng Ngạn ngồi xuống, mang hành động và dụng ý ra sao chậm rãi nói cho gã nghe, lại cười nói: “Ta bình định Nam Cương, đổi lấy giang sơn nhất thống cho Hoàng thượng cũng không tin còn cầu không được một đạo thánh chỉ tứ hôn.” Biện pháp này khả thi, nếu thật sự được việc đừng nói là thánh chỉ tứ hôn. Cho dù Đỗ Ích Sơn muốn chia đất phong vương thì hoàng đế cũng sẽ không từ chối. Nước Trường An dựng nước không lâu, đúng là lúc loạn trong giặc ngoài. Bắc có ngoại tộc Hồ Lỗ núi Thất Tinh tàn sát bừa bãi, nam có Tiêu Quan Thành hùng bá một phương, và triều đình nam bắc giằng co địa vị ngang nhau. Tiêu Quan Thành khác với ngoại tộc Hồ Lỗ, y là ca ca ruột của hoàng đế, là huyết mạch hoàng gia đàng hoàng. Nam Cương vốn là đất phong của y, ai ngờ khi y ở kinh thành an phận thành thật, vừa đến đất phong thì bộc lộ bộ mặt hung ác, sửa lại cờ vương nói mình mới là xuất thân chính thống. Đương kim hoàng đế bất quá chỉ là nhi tử một Tiệp dư nho nhỏ, là tạo phản ép vua thoái vị, ép chết lão hoàng đế mới soán vị làm hoàng đế. Lời y vừa nói ra thiên hạ ồ lên, lão hoàng đế vẫn cứ chưa lập Thái tử. Nếu bàn về thân phận đích thứ thì Tiêu Quan Thành thật sự là người thừa kế chính thống, mà đương kim hoàng đế bất luận xuất thân là trưởng ấu hiển nhiên cũng không chiếm được bất luận ưu thế gì. Nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, nói cái gì cũng có, hơn nữa càng truyền càng thái quá. Lòng dân dần dần nghiêng về phía Tiêu Quan Thành, ngầm nói đương kim thánh thượng soán vị đăng cơ, có vi thiên đạo. Vì thế hoàng đế không biết giết bao nhiêu người, lúc này mới bình ổn tiếng động nghi ngờ. Càng hận Tiêu Quan Thành ở xa tận Nam Cương, thề nhất định phải bầm thây người này vạn mảnh. Mấy năm qua hoàng đế vẫn luôn phái binh trấn áp, đều bởi vì địa thế Nam Cương đặc biệt dễ thủ khó công, không chỉ nhiều lần không tấn công được còn làm cho triều đình tổn binh hao tướng. Vốn là Đỗ Ích Sơn đuổi Hồ Lỗ đi là người chọn lựa thích hợp nhất tấn công Nam Cương, đáng tiếc hoàng đế trời sinh tính đa nghi lại tin vào lời tiểu nhân nói như vậy. Năm trước lại hạ chỉ kêu Đỗ Ích Sơn cáo lão hồi hương cũng không chịu đề bạt y đi tấn công Nam Cương. Vi Trọng Ngạn cau mày, không nói đến việc này có đáng giá hay không đương, chỉ nói trong đó nguy hiểm làm cho người nghe sợ mất vía. Gã nhịn không được khuyên bảo: “Hầu gia, Vân Tuyên nếu biết cũng sẽ không đồng ý, ngài đây không phải là làm cho hắn khó xử sao? Nếu hắn biết ngài dùng mạng đi đổi một đạo chiếu thư thì trong lòng khó chịu bao nhiêu. Việc này thuộc hạ không đồng ý. Thuộc hạ không đi!” Vi Trọng Ngạn phủi tay ném phong thư lên trên bàn, xoay người ngồi ở trên ghế trợn mắt trừng Đỗ Ích Sơn không nói một câu. Vi Trọng Ngạn không nghĩ tới Đỗ Ích Sơn sẽ đưa ra quyết định như vậy. Vốn dĩ gã đã không xem trọng hai nam nhân ở bên nhau. Nếu chỉ là nhất thời thân mật còn chưa tính, lại còn muốn bên nhau cả đời? Quả thực là đầu óc choáng váng! Nếu không phải hai người đều là gã kính trọng từ trong lòng thì gã đã sớm nhảy dựng lên chửi má nó. Đỗ Ích Sơn nhặt phong thư từ dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi bên ngoài. Y làm sao không biết việc này rất nguy hiểm, nhưng vì mình người thương những việc này tính là cái gì. Y nghĩ đến sau này có thể cùng hắn bạch đầu giai lão*, không cần lén lút; mà là có thể lộ mặt trước người trong thiên hạ, ngay thẳng mà nắm tay hắn nói cho mọi người biết đây là người yêu của Đỗ Ích Sơn y. (*Bạch đầu giai lão: đầu bạc cùng già.) Đỗ Ích Sơn hít sâu một hơi dời bàn ra, chỉnh y phủi bụi khom người hành lễ với Vi Trọng Ngạn. Vi Trọng Ngạn quá sợ hãi từ ghế trên nhảy dựng lên, qùy một gối xuống vội la lên: “Hầu gia làm gì vậy? Ai! Thuộc hạ đi, thuộc hạ đi còn không được sao?” Đỗ Ích Sơn đỡ Vi Trọng Ngạn đứng dậy, lại cầm phong thư giao vào tay gã: “Nếu không phải ta không thể dễ dàng rời khỏi Quảng Ninh thì một chuyến này cũng không cần làm phiền ngươi.” Vi Trọng Ngạn vừa thẹn vừa tức, nhận phong thư cất vào trong ngực hận nói: “Lời này nói ra đến thật làm cho người buồn lòng. Thuộc hạ có ý tốt, chỉ là không muốn làm cho lòng tốt của ngài làm chuyện xấu thôi. Hầu gia yên tâm, thuộc hạ nếu đồng ý việc này thì nhất định làm cho thỏa đáng, giữ mạng không dễ dàng, làm chuyện này sai thì toi mạng. Ngài còn sợ Hoàng thượng không đồng ý sao?” Một câu nói này làm cho Đỗ Ích Sơn khen ngược cười rộ lên, lời này nói rất đúng, đi Nam Cương bình định chính là cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống), đánh mấy năm đại thần trong triều đều sợ, nhắc tới Nam Cương thì sợ tới mức run rẩy. Hiện giờ triều đình không có bè phái, y gửi thư nguyện ý đi hoàng đế chỉ sợ sẽ mừng rỡ nhảy lên, nào có đạo lý không cho phép chứ. Mọi chuyện đã định rồi, hai người Đỗ Ích Sơn tỉ mỉ mưu tính. Việc này không thể gấp, lòng nghi ngờ của hoàng đế rất nặng. Nếu làm quá vội vàng hắn lại muốn hoài nghi động cơ và ý đồ của mình, để cho Thái Minh Lễ từ giữa chu toàn, chậm rãi đưa lời này lên như vậy mới có thể tuyệt đối không sai lầm. Vi Trọng Ngạn liên tục nói y yên tâm, gã cũng đã trải qua sóng to gió lớn, chút cẩn thận vẫn phải có. Đỗ Ích Sơn lại dặn dò Vi Trọng Ngạn trước không cần nói với Thái Minh Lễ về mục đích thật sự y đi Nam Cương bình định, tất cả đều chờ y còn sống trở về lại nói. Cứ như vậy, nếu như y thật sự bất hạnh chết cũng không gây thêm phiền toái cho Phương Vân Tuyên. Vi Trọng Ngạn đã tức giận đến không nói nên lời. Sau khi nghẹn một lúc lâu vừa đi ra khỏi cửa phòng mới rống lên một câu: “Hai người cứ sống với nhau như vậy cả đời không được sao? Nhất định phải có một giấy hôn thư để làm gì, có thể làm cơm ăn à? Yêu một người yêu đến ngay cả mạng cũng không cần, đáng giá không?” Đỗ Ích Sơn im lặng một lát, lời này y cũng đã hỏi qua bản thân mình nhiều lần, nhưng đáp án vô cùng khẳng định. Bởi vậy y mới kiên định quyết tâm thỉnh chỉ đi Nam Cương bình định. Đỗ Ích Sơn mỉm cười kiên định nói với Vi Trọng Ngạn: “Chỉ cần có thể được như ước nguyện tự nhiên là đáng giá.” Vi Trọng Ngạn hoàn toàn không có lời gì để nói, lầm bầm ra cửa trở về phòng thu dọn hành trang, chuẩn bị chờ sơn trang ngoài thành sau khi xây xong sẽ lên đường đi kinh thành.