Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con
Chương 15 : Chỉ cần ngươi vui vẻ, bảo ta làm gì cũng được ~
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Trước khi thiếu nãi nãi gả qua đã lén gặp mặt Diệp Minh vài lần, sau đó không bao lâu Diệp Minh triệu thiếu gia về Diệp phủ, rồi gả thiếu nãi nãi tới.” Diệp Hoa không nói hết toàn bộ.
Diệp Nhiên Tiêu sao có thể không hiểu, Diệp Hoa vốn không biết nói dối, huống chi là nói dối Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười: “Nói tiếp.”
Diệp Hoa do dự, Diệp Nhiên Tiêu gõ bàn, giả vờ nói: “Ngươi mới quen biết Tử Mặc bao lâu? Đã bắt đầu giúp hắn lừa gạt ta rồi?”
Diệp Hoa quả nhiên bị hù dọa, không biết Diệp Nhiên Tiêu có đang tức giận hay không. Hắn ta gãi đầu mình, ăn ngay nói thật.
“Diệp Minh và thiếu nãi nãi làm giao dịch, chỉ cần thiếu nãi nãi có thể tìm được lệnh bài Thính Phong đường từ người, Diệp Minh sẽ giúp hắn phục hưng gia nghiệp Lâm gia trước kia.”
“Ha.“ Diệp Nhiên Tiêu cười lạnh: “Diệp Minh tự thân khó bảo toàn, còn có thể có bản lĩnh này.”
“Thiếu gia, thật ra, thiếu nãi nãi rất có khả năng bị Diệp Minh lừa gạt. Diệp Minh gian trá hèn hạ như vậy mà.” Diệp Hoa cẩn thận giúp Lâm Tử Mặc giải thích. Trong lòng của Diệp Hoa, thiếu nãi nãi là người rất đơn thuần, nhất định đã bị Diệp Minh lừa gạt.
Diệp Nhiên Tiêu buồn cười nói: “Trước kia, không phải ngươi không hi vọng ta lấy Tử Mặc sao? Sao giờ lại nói giúp hắn rồi.”
Con người của Diệp Hoa thích là thích, không thích là không thích: “Thiếu nãi nãi rất tốt, cũng rất thiện lương, thường xuyên có chim rừng đi theo thiếu nãi nãi đòi ăn đòi uống. Hơn nữa thiếu nãi nãi đối với thiếu gia cũng rất tốt, biết rõ phu nhân ba phòng ức hiếp người, nên thường xuyên nghĩ cách đùa cợt các bà.”
Diệp Nhiên Tiêu gật đầu, nghiêm trang khoe ân ái: “Ngươi nói đó chẳng qua chỉ mà một điểm nhỏ tí tẹo trong rất nhiều ưu điểm của Tử Mặc thôi. Tử Mặc còn có rất nhiều cái tốt mà ngươi không biết, thôi mà ngươi cũng không cần biết đâu.”
Diệp Hoa: “...”
Không cần ta biết vậy vì sao người nói nhiều thế.
Tâm trạng Diệp Nhiên Tiêu rất tốt, vung tay lên: “Hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, muốn thưởng gì, nói đi.”
Diệp Hoa thầm chửi tục, hóa ra ca ngợi thiếu nãi nãi còn có chỗ tốt như vậy?! Diệp Hoa quyết định từ nay về sau phải làm một con sâu nịnh hót, chuyên tâng bốc Lâm Tử Mặc!
“Ta còn chưa nghĩ ra, lần sau chờ ta nghĩ ra rồi nói được không?” Diệp Hoa bò lên theo bậc thang, mày dạn mặt dày nói.
“Được thôi.”
“Nhưng mà…“ Diệp Hoa do dự một chút, hỏi: “Hôm nay ta giấu giếm chuyện này với thiếu gia, thiếu gia không tức giận sao?”
Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười: “Không chỉ không tức giận, còn muốn khen ngươi làm rất tốt. Không chỉ ta là chủ nhân của ngươi, Tử Mặc cũng thế, nếu như lại xuất hiện tình cảnh ngày hôm nay, nhất định phải ưu tiên Tử Mặc lên hàng đầu.”
Diệp Hoa thấy dáng vẻ sủng thê vô độ, trời đất bao la thê tử là lớn nhất của Diệp Nhiên Tiêu, thầm cảm thán thiếu nãi nãi thật sự quá lợi hại, có cách thuần phu.
Lâm Tử Mặc - tồn tại như một vị thần trong lòng Diệp Hoa - lúc này đang ngủ trưa. Tư thế ngủ của y thật kỳ khôi, xoắn tới xoắn lui, suýt nữa cánh của Đại Béo đã bị đè cứng rồi.
Đại Béo nổi giận, ngồi phịch xuống ngực Lâm Tử Mặc, nằm ngửa ra ngủ.
Bên cạnh Nhị Béo không có Đại Béo để nó chen lấn thì cảm thấy rất không quen. Vì thế, nó cũng bay đến ngực Lâm Tử Mặc, nằm sát bên Đại Béo.
Lâm Tử Mặc đang ngủ say thì cảm thấy ngực mình như bị đá đè, còn mẹ nó là hai tảng.
“Tử Mặc!! Tử Mặc!! Tử Mặc mau xuất hiện!” Ta muốn nghe ngươi!”
Ngực Lâm Tử Mặc đột nhiên vang lên tiếng nói, toàn bộ một người hai chim đều bị dọa nhảy dựng lên, Đại Béo và Nhị Béo tru lên, lắc lắc thân thể mập mạp, bay loạn xạ.
Nhị Béo kêu to: “Éc éc?!”
Đại Béo biết rõ tiếng nói từ chỗ Lâm Tử Mặc vọng lại, vì vậy giận trừng Lâm Tử Mặc: “Loài người, có phải ngươi thèm thuồng thịt của Đại Béo và Nhị Béo chúng ta nên mới muốn hại bọn ta không!”
Lâm Tử Mặc ngớ ra, hiển nhiên cũng bị hoảng sợ nhưng vẫn không quên đáp lại sự oán trách của Đại béo: “Thịt của ngươi trông quá khô khan, chắc chắn không thể ăn.”
Đại Béo đang muốn nói tiếp, tiếng nói của Kỳ Lân lại vang lên: “Tử Mặc? Tử Mặc, ngươi có đó không!! Ta nhớ ngươi lắm!”
Lúc này, Lâm Tử Mặc mới nhớ tới bây giờ mình đã có công cụ truyền tin cầm tay này, vội vàng móc ngọc thạch mà Kỳ Lân cho y ra.
“Tiểu Kỳ hả? Ngươi có thể nghe ta nói không?”
“Có thể có thể có thể!! Tử Mặc, ta rất nhớ ngươi đó.” Vừa nghe Lâm Tử Mặc trả lời, Kỳ Lân lập tức kích động.
Lâm Tử Mặc lo lắng Kỳ Lân xảy ra chuyện gì, hỏi: “Không phải ngươi nói mỗi ngày đều muốn tìm ta tán gẫu sao? Sao tới mấy ngày sau mới tìm ta?”
Quả nhiên, Kỳ Lân tủi thân cáo trạng với Lâm Tử Mặc: “Tử Mặc, mấy ngày nay có rất nhiều người xấu đến muốn bắt ta. Tỳ Hưu ca ca dẫn ta đi ẩn nấp rồi, cho nên mấy ngày nay mới không thể tìm ngươi.”
“Những người kia đều đi hết chưa? Không có xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Tử Mặc lo lắng hỏi.
Đại Béo và Nhị Béo tò mò vây quanh ngọc thạch xem xét, tựa hồ đang nghiên cứu cục đá nhỏ này sao có thể nói chuyện, điều này hiển nhiên vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của chúng nó.
“Không có, ta có Tỳ Hưu ca ca rồi, ca sẽ bảo vệ ta.” Kỳ Lân mới vừa uất ức, giờ lại bắt đầu hùng hổ.
Giọng của Tỳ Hưu vang lên: “Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ Tiểu Kỳ, không cần ngươi quan tâm.”
Lâm Tử Mặc im bặt, dáng vẻ hung thần ác sát của Tỳ Hưu hãy còn mới mẻ trong ký ức của y. Quả thực không cần y quan tâm, ai dám bắt nạt Kỳ Lân, nó sẽ nuốt thẳng vào bụng luôn chứ chẳng chơi.
Chẳng qua, Lâm Tử Mặc vẫn rất ngạc nhiên, một con Kỳ Lân và một con Tỳ Hưu sao có thể ở cùng nhau nhỉ? Quan trọng nhất là dáng hình hai con này hoàn toàn khác nhau, có thể ở chung hòa thuận như vậy cũng thật lợi hại.
“Tử Mặc, chừng nào ngươi có thể tới tìm ta chơi vậy?” Kỳ Lân chờ mong hỏi.
Lâm Tử Mặc còn chưa kịp trả lời, Đại Béo đã chen vào nói với Kỳ Lân: “Xin chào, ta tên là Đại Béo, là một con chim tương tư, ngươi là con gì thế?”
Vừa nghe có bạn mới nói chuyện với nó, Kỳ Lân vui sướng lăn lộn: “Xin chào xin chào, ta tên là Kỳ Lân, là một con kỳ lân!”
“Kỳ Lân? Là loài kỳ lân rất uy phong lợi hại kia hả?!” Nhị Béo cũng chen lời, không thể tin được, hỏi.
“Đúng vậy, chính là ta đó ~ “
“Oa, chúng ta có thể làm bạn tốt không? Nếu vậy ta và Nhị Béo đi ra ngoài sẽ rất có mặt mũi nhá.”
“Có thể có thể.”
Lâm Tử Mặc bị vắng vẻ ở một bên: “...”
Đã nói nhớ ta mà? Tất cả đều là đại lừa gạt! Lời của thánh thú cũng không đáng tin!
Lâm Tử Mặc để mặc Đại Béo và Nhị Béo tám chuyện với Kỳ Lân. Đại Béo và Nhị Béo hoàn toàn xem Kỳ Lân là thần tượng của mình mà sùng bái.
Lâm Tử Mặc cười há há, ba con này thật sự rất thích hợp làm bằng hữu, đều có dáng vóc giống nhau, đều có cái mông núc ních. Sau này nếu có hành tẩu giang hồ, chúng sẽ được ban cho phong hào, Tam Ú manh sủng!
Ba chú mập trò chuyện một thôi một hồi. Tỳ Hưu nói muốn dẫn theo Kỳ Lân đi tìm đồ ăn nên đề tài lần này được ngưng hẳn.
Đại Béo và Nhị Béo đều vẫn chưa thấy thỏa mãn. Lâm Tử Mặc cảm thấy thú vị, động vật cũng thích tán gẫu kết bạn, không khác gì con người cả, cùng là một tiểu sinh mệnh nhưng chúng có thể sống đặc sắc, sạch sẽ hơn con người nhiều.
Diệp Nhiên Tiêu trở về mang theo một cà mèn lớn, bước vào. Đại Béo và Nhị Béo đã hoàn toàn không còn sợ Diệp Nhiên Tiêu rồi, không khách khí hỏi: “Nam nhân của hắn, có đem bánh đậu xanh lần trước về không?”
Đáng tiếc Diệp Nhiên Tiêu nghe không hiểu, bằng không thực sự cười ra tiếng.
Lâm Tử Mặc đỏ mặt, giữ hộp lại, tay đè lên nắp, vì nước quên mình, nói: “Đổi xưng hô cho ta! Nếu không, ta không cho ăn!”
Đại Béo ra vẻ chim không chấp tiểu nhân: “Được rồi được rồi, đổi xưng hô, phu quân của hắn, được chưa?”
Diệp Nhiên Tiêu tò mò Đại Béo gọi hắn là gì, thích thú hỏi: “Hai đứa nó gọi ta thế nào?”
Lâm Tử Mặc liên tục khoát tay: “Không có gì, chỉ gọi huynh là Nhiên Tiêu mà thôi.”
“Ồ? Vậy sao?” Diệp Nhiên Tiêu nhếch môi, cười thích thú, ánh mắt híp lại, khiến Lâm Tử Mặc chột dạ dời mắt.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Mặc thay nước sạch trong chén cho Đại Béo và Nhị Béo, bỏ thóc vào, đợi hai chim tới.
Hai chim tới nhưng còn mang theo cả hành lý.
Lâm Tử Mặc ngạc nhiên thấy trên người Đại Béo và Nhị Béo có cột một cái bọc y phục nhỏ: “Các ngươi muốn đi đâu sao?”
Đại Béo và Nhị Béo trịnh trọng gật đầu: “Hôm nay chúng ta tới từ biệt ngươi!”
Lâm Tử Mặc rất không đành lòng tách khỏi hai chim. Ở chung đã lâu như vậy, cảm tình đã có từ lâu, nhưng nếu hai chim muốn đi tìm cuộc sống mới, y cũng không thể ngăn cản.
Vì vậy, Lâm Tử Mặc cố nén thương cảm, hỏi: “Còn trở về không?”
Đang uống nước, Nhị Béo nghe vậy, ngẩng đầu: “Đương nhiên trở về chứ, chúng ta chỉ đi chơi vài ngày mà thôi.”
“Đúng đấy, loài người, có phải ngươi uống nhiều dược bổ não quá rồi không?” Đại Béo nghiêng đầu, hỏi.
Lâm Tử Mặc: “...”
Cái gì sinh ly tử biệt, cảm giác lưu luyến không rời mẹ nó đều bị hai con chim ú này phá hủy, Lâm Tử Mặc cắn răng hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu chơi?”
“Đến sinh thần hai mươi lăm tuổi của Võ lâm minh chủ rồi nên người ta mở tiệc chiêu đãi các lộ nhân sĩ giang hồ. Ta và Nhị Béo quyết định đi ăn tiệc, thuận tiện xem mặt Các chủ trong truyền thuyết!”
Lâm Tử Mặc khinh bỉ: “Hai con chim béo nhà ngươi thì ăn tiệc gì, có thể cho ngươi cơm thừa để ăn đã là không tệ rồi.”
Đại Béo và Nhị Béo ngạo kiều [1] hất đầu.
[1] ngạo kiều: có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
“Các chủ kia là ai a?” Lâm Tử Mặc tò mò hỏi, vừa nghe cách gọi này cũng cảm thấy đây là đại nhân vật không dễ trêu vào.
“Các chủ mà ngươi cũng không biết, thật sự là loài người nông cạn!” Đại Béo nheo mắt miệt thị Lâm Tử Mặc.
Nhị Béo sợ Lâm Tử Mặc nổi bão, giải thích: “Hắn là Các chủ ‘Nhiên Quân các’, là một người rất thần bí, rất lợi hại của An quốc!”
“Tương truyền, người thấy được mặt hắn rất ít. Các chủ cũng rất bề bộn, không dễ dàng lộ diện trước mặt người ngoài!”
Lâm Tử Mặc hỏi: “Vậy các ngươi đi lần này cũng không thấy được rồi.”
“Sẽ không, hắn nhất định sẽ đi! Các chủ và Võ lâm minh chủ có quen biết, là bạn rất thân, Võ lâm minh chủ nhất định sẽ mời hắn!”
Nói đến nỗi ta cũng rất muốn đi đấy. Lâm Tử Mặc động lòng, muốn ra ngoài chơi, mỗi ngày ở nhà sắp buồn chết rồi.
Ăn uống xong, Đại Béo và Nhị Béo lập tức lên đường. Nhà Võ lâm minh chủ ở tận Giang Nam, chúng nó phải bay một hai ngày mới có thể đến.
Lâm Tử Mặc thầm mắng hai con này không có lương tâm. Đến buổi tối, như lơ đãng y nhắc với Diệp Nhiên Tiêu: “Đại Béo và Nhị Béo đi đến chỗ Võ lâm minh chủ, nghe nói có thể nhìn thấy Các chủ trong truyền thuyết.”
Tay Diệp Nhiên Tiêu gọt táo hơi dừng lại: “Tử Mặc có hứng thú với Các chủ?”
“Cũng có, chỉ tò mò Nhiên Quân các làm gì thôi?”
“Dưới Nhiên Quân các có ba phân đường, theo thứ tự là Thính Phong đường, Tê Tâm đường và Nho Hân đường. Chức vụ quan trọng mà ba phân đường đảm nhiệm đều không giống nhau, nhưng đều là các chi nhánh chính của Nhiên Quân các.” Diệp Nhiên Tiêu thản nhiên giải thích, đưa quả táo đã gọt xong cho Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc nhận lấy rất tự nhiên, gặm một miếng lớn: “Vậy hả, nghe qua rất lợi hại.”
Diệp Nhiên Tiêu nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Tử Mặc, hỏi: “Tử Mặc cũng muốn đi gặp Các chủ sao?”
Lâm Tử Mặc thành thật gật đầu. Người đều có lòng hiếu kỳ chứ sao.
“Vậy nếu Tử Mặc muốn đi, chúng ta đi thôi.” Diệp Nhiên Tiêu cười tủm tỉm, giọng nói nhẹ nhàng, chứa ý yêu chiều.
“Thật sao?!” Lâm Tử Mặc kích động ôm cổ Diệp Nhiên Tiêu, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Thật sự.” Diệp Nhiên Tiêu bất đắc dĩ cam đoan với Lâm Tử Mặc. Chỉ cần có thể làm cho Tử Mặc vui vẻ, dù cho lên núi đao xuống biển lửa, hắn đều không chối từ, huống chi chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
501 chương
62 chương
91 chương
17 chương
54 chương