Edit: Winterwind0207 Giữa lúc A Triệt không biết làm như thế nào cho phải, điện thoại di động Lâm Hành lại vang lên. Bên trong không gian bịt kín, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại không khác nào một đạo sấm sét bổ vào trên người A Triệt, cậu ta cơ hồ bị doạ đến nhảy lên, lại lập tức nhớ tới tình cảnh bây giờ, vội vã khống chế lại tâm tình của mình, bắt đầu thật nhanh nghĩ vào lúc này ai sẽ gọi điện thoại tới. Là Nam Úc Thành? A Triệt nghĩ. Rất có thể là anh ta. Trước khi mình lên lầu đã từng căn dặn Lâm Hành lập tức thông báo cho Nam Úc Thành, tuy rằng không biết sau đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mà chắc chắn Lâm Hành cũng đã liên lạc qua. Vào lúc này gọi tới, rất có thể là muốn xác định vị trí của Lâm Hành. Cậu ta tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng ly từng tí) thò đầu ra, liếc mắt nhìn điện thoại di động trên giường, lại nhìn một chút "Lâm Hành". "Lâm Hành" lúc này đang nhắm mắt lại, bắt đầu từ lúc nãy, y tựa hồ liền có gì đó không đúng, thỉnh thoảng cau mày, tính khí cũng dị thường táo bạo. A Triệt nghĩ thầm đoán chừng là Lâm Hành có dấu hiệu tỉnh lại, đang cùng oán linh thể tranh đoạt quyền sử dụng thân thể, nghĩ vào lúc này chắc "Lâm Hành" không để ý tới cậu, vì vậy liền suy nghĩ tỷ lệ xông lên cướp điện thoại di động có bao nhiêu thành công. A Triệt suy nghĩ hồi lâu, cảm giác tỷ lệ mình vẫn còn sống là con số không, nhưng là vừa không đành lòng thấy điện thoại không người nghe tự động cắt đứt, đang định không để ý hết thảy xông lên, chợt nhìn thấy "Lâm Hành" tự mình nhận điện thoại. "Lâm Hành" ấn nút nghe, nhưng không có lên tiếng. Trong phòng trống trải, âm thanh Nam Úc Thành rõ ràng từ trong ống nghe truyền ra: "Em bây giờ ở đâu?" "Lâm Hành" vẫn cứ không lên tiếng. Nam Úc Thành vội la lên: "Em đi bệnh viện đúng không? Em chờ, anh lập tức sẽ tới." "Tại sao ngươi lại phản bội cậu ta." Nam Úc Thành vội vã nói xong, đang chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe "Lâm Hành" nhẹ nhàng mà nói: "Tại sao ngươi lại phản bội cậu ta, lén lút với Tào Nguy." "Cái gì?" Nam Úc Thành nhất thời không để ý tới ý tứ của "Lâm Hành", mà lại nhạy cảm nhận ra được giọng điệu nói chuyện của "Lâm Hành" tựa hồ không giống bình thường: "Em đang nói cái gì? Phản bội ai?" "Đương nhiên là phản bội Lâm Hành." "Lâm Hành" cười ha ha, nhẹ giọng nói: "Ngươi không biết sao? Bởi vì ngươi cái gì đều không nói cho cậu ta, cái gì cũng không muốn nói, cậu ta đau lòng đến mức thậm chí không muốn tỉnh lại." "Ngươi là ai?" Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành lập tức hiểu được người đang đối thoại với mình không phải Lâm Hành, anh lạnh lùng nói: "Lâm Hành ở đâu?" "Cậu ta a..." "Lâm Hành" lười biếng nói: "Cậu ta bây giờ không phải là đang cùng ngươi gọi điện thoại sao? Lời của ngươi nói, cậu ta một chữ cũng nghe không sót đấy." Nói tới chỗ này, y thở dài, hơi có chút tiếc hận: "Nói đến ta còn thực sự là cảm thấy lo lắng, nếu như không phải ngày hôm nay ta tỉnh lại, ta cũng không nhìn thấy cậu ta bình thường đang suy nghĩ gì... Chà chà, Lâm Hành thật đáng thương, cả ngày bị các người lừa gạt, cái gì cũng không biết, còn muốn nghĩ các loại lý do đến giải vây cho các người. Ngươi, Cố Kỳ Viễn, các ngươi từng người một, thông đồng lừa gạt cậu ta." "Ngươi nói, chờ khi cậu ta biết đến chân tướng, sẽ làm sao đối xử với các người, hả?" "Lâm Hành" nói xong, liền không chờ Nam Úc Thành phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại. Y đưa điện thoại di động ném tới trên giường, cúi đầu liếc mắt nhìn A Triệt bên trong góc, không nhịn được bĩu môi: "Mày rốt cuộc muốn bảo trì cái dạng ngu xuẩn này tới khi nào?" A Triệt run lên, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi hiện tại không biến trở lại được..." "Đừng nói cho ta là bởi vì người phụ nữ kia?" "Lâm Hành" khinh thường nói: "Chỉ loại công phu mèo quào của cô ta cũng có thể khiến mày thành như vậy? Mấy trăm năm không gặp, ngươi như thế nào lại trở nên ngu xuẩn như thế." "Rõ ràng, rõ ràng tôi vẫn luôn là như vậy." A Triệt nhỏ giọng phản bác một câu, lại sợ đối phương nghe thấy, vội vàng nói: "Híc, cái kia, ngươi có tính toán gì?" "Ta bây giờ còn không quá ổn định." Hắn nói, một bên xoa xoa mi tâm, cau mày nói: "Mới vừa nghe được Nam Úc Thành nói chuyện, Lâm Hành tựa hồ có dấu hiệu thức tỉnh. Bây giờ lực khống chế của ta đối với bộ thân thể này còn chưa đủ, nếu như cậu ta tỉnh lại, ta khả năng sẽ lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say." "Anh ấy sắp tỉnh rồi?" A Triệt kích động nói. "Lâm Hành" lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Mày thật giống như rất vui vẻ?" A Triệt lập tức lắc đầu như đánh trống, lại cẩn thận hỏi: "Vậy, dưới tình huống nào, cậu ấy mới có thể triệt để tỉnh lại?" "Lâm Hành" híp mắt lại, đột nhiên từ giường đứng lên, cúi đầu căm tức A Triệt: "Mày quả nhiên rất vui vẻ! Mày hi vọng cậu ta sớm một chút tỉnh lại, đúng hay không?!" A Triệt sợ đến vội vã rút lại phía sau, một bên rút lại một bên sứt mẻ sứt mẻ biện giải: "Không, không có... Tôi, tôi chính là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi!" A Triệt biện giải nói được nửa câu, liền thấy "Lâm Hành" đứng lên bỗng nhiên lại thẳng tắp ngã về phía sau. A Triệt cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên, vừa mới động liên lụy đến vết thương trên người, đau đến mức cậu "Ai u" thét lên. Chờ thở ra lại ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Hành dĩ nhiên đã ngã xuống mặt đất! A Triệt vội vã dời qua. Thân thể cậu nhỏ, hơn nữa lại bị thương, căn bản là không có cách đem Lâm Hành nâng đến trên giường. Cậu nhìn thấy Lâm Hành ngã trên mặt đất, lông mày nhíu thật chặt, dưới mí mắt đóng lại có thể cảm giác được con ngươi đang không ngừng chuyển động, tựa hồ trong đầu có hai nguồn sức mạnh đang tranh đoạt giao chiến, quấy nhiễu cậu không có cách nào an bình. A Triệt suy nghĩ một chút, suy đoán đại khái là ý thức Lâm Hành đã thức tỉnh, đang cùng oán linh cướp đoạt quyền sử dụng thân thể. Lại suy nghĩ cần phải làm thế nào giúp Lâm Hành. Vừa nghĩ, A Triệt liền không nhịn được một bên nó: "Thật giống trên ti vi nói qua có thể ở bên cạnh người hôn mê gọi tên người đó, có thể giúp người đó lấy lại ý thức. Thế nhưng trong bộ phim hoạt hình công chú ngủ trong rừng từng nói, hoàng tử phải hôn công chúa mới tỉnh lại.... Nhưng là hôn là cái gì a? Đi đâu tìm nó bây giờ? Cũng không biết có phải là không nhịn được A Triệt ồn ào, muốn làm cho cậu ta mau chóng câm miệng, trong lúc A Triệt tuyệt vọng lẩm bẩm, Lâm Hành dĩ nhiên thật sự chậm rãi tỉnh lại. "A..." Lâm Hành cau mày, khó chịu rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra: "Đau đầu quá." A Triệt vội vã vồ tới, cơ hồ kề sát trên mặt Lâm Hành, vui vẻ nói: "Anh trai nhỏ?" "Hả?" Lâm Hành mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến một trận đau đớn, như là bị thứ gì hung hăng đánh một cái. Ý thức của cậu còn dừng lại lúc trước ở trong nhà cầu cùng cảnh tượng A Triệt rời đi, hiển nhiên có chút không phản ứng lại tình huống bây giờ. Cậu theo bản năng mà giơ tay đẩy ra A Triệt đang tiến sát vào mặt cậu, lại nhìn xung quanh một chút, lúc này mới chậm rãi mà ngồi xuống. Đầu cậu vô cùng đau đớn, ngoại trừ đau đớn sau gáy, chỗ sâu trong đầu tựa hồ cũng có thứ gì liều mạng muốn chui ra. Cậu mới vừa ngồi xuống, liền đau đến không cách nào nhịn được, theo bản năng mà ôm lấy đầu rên rỉ một tiếng. "Anh trai nhỏ?" A Triệt thấy thế, tự nhiên đoán được đại khái là oán linh thể không cam lòng tiếp tục ngủ say như vậy, đang cố gắng chống lại, thế nhưng Lâm Hành dù sao đã tỉnh lại, chắc chắn oán linh thể lúc này cũng rất khó đoạt lại chủ quền thân thể, bởi vậy A Triệt cũng không phải rất lo lắng, chỉ là đến gần ngoan ngoãn vỗ vỗ lưng Lâm Hành: "Đau đầu lắm ạ? Nhịn một chút là tốt rồi." Lâm Hành không có phản ứng, chuyện tâm đối kháng đau đớn trong đầu. Cảm giác đau đớn này làm cho cậu hết sức khó giải thích được, khiến trong lòng cậu cảm thấy một trận bất an. Cậu ôm lấy đầu, liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, cậu luôn cảm thấy khoảng thời gian cậu mất đi ý thức tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó phi thường mấu chốt, nhưng dù như thế nào cậu cũng không nhớ ra được. Qua một lúc lâu, trong đầu kia trận đau đớn quấy nhiễu cậu mới dần dần thở bình thường. Lâm Hành thật dài thở ra một hơi, thấy A Triệt còn ở bên cạnh thân thiết nhìn mình, trong lòng ấm áp, nói: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Nói, liền ngẩng đầu nhìn bốn phía: "Tôi... Làm sao đột nhiên chạy đến đây?" A Triệt sững sờ. Lâm Hành bỗng nhiên tỉnh lại, cậu ta căn bản không có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không biết nên làm sao giải thích chuyện xảy ra lúc trước. Càng khỏi nói lúc trước oán linh thể còn từng mượn tây Lâm Hành giết Quế Kỳ... Đúng rồi, Quế Kỳ! Nghĩ tới đây, A Triệt đột nhiên vừa quay đầu lại, nhìn về phía vị trí lúc trước Quế Kỳ ngã xuống. Vừa nhìn, A Triệt liền chấn động rồi —— Quế Kỳ nguyên bản nằm dưới đất dĩ nhiên không thấy! Vừa mới lúc oán linh thể xuất thủ, A Triệt lại ở ngay bên cạnh, cậu tận mắt thấy oán linh thể vặn gãy cổ Quế Kỳ, sau đó Quế Kỳ ngã xuống đất, tuy rằng không ai đi qua thăm dò hơi thở cô ta, mà lường trước không thể sống sót. Thế nhưng hiện tại cô ta dĩ nhiên không thấy?! A Triệt theo vị trí lúc trước cô ta ngã xuống nhìn lại, liền thấy trên đỉnh vách tường có một cửa sổ thông khí, cửa sổ rất hẹp, mà dùng vóc người Quế Kỳ muốn từ nơi này đi ra ngoài cũng không khó, lúc này này cửa sổ đang mở, trên tường còn có một vết tích nhạt màu, nhìn qua Quế Kỳ chính là từ nơi này lén lút chạy ra ngoài. A Triệt thầm nghĩ không tốt, nhìn dáng dấp Quế Kỳ lúc trước xác thực không chết, thế nhưng cô ta làm thế nào lừa gạt oán linh thể? Lẽ nào lúc trước cô ta muốn cắn lưỡi tự sát cũng là giả bộ? Mục đích chính là vì giả chết thoát thân? Mà bây giờ A Triệt lại cũng không đoái hoài tới truy cứu hướng đi của Quế Kỳ, bởi vì Lâm Hành hiển nhiên so với A Triệt càng thêm nghi hoặc. Cậu thấy A Triệt sau khi nghe câu hỏi của mình, mặt đầy khẩn trương nhìn xung quanh phòng, cũng không biết là đang tìm đồ vật gì, nhân tiện nói: "Có vấn đề gì không?" A Triệt vừa căng thẳng, lại cà lăm: "Không, không có chuyện gì... Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em cũng vừa tỉnh lại." "Nhưng là cậu không phải từ trong cầu tiêu đi ra ngoài? Cậu là từ khi nào mất đi ý thức?" Lâm Hành một bên đứng lên, một bên hỏi. A Triệt một mặt cân nhắc tung tích Quế Kỳ, một mặt muốn ứng phó vấn đề Lâm Hành, không kịp suy nghĩ chu toàn, nghe Lâm Hành hỏi, liền có chút hỗn loạn, đơn giản giậm chân một cái nói: "Không, không biết! Đợi một chút Nam Úc Thành đến anh hỏi anh ta đi!" "Úc Thành?" Lần này Lâm Hành nghi ngờ hơn: "Anh ấy đã đến bệnh viện?" A Triệt vừa mới chỉ là thuận miệng nói ra tên Nam Úc Thành, muốn mượn cơ hội đến dời đi sự chú ý của Lâm Hành, ai biết lại chọc phải đúng lỗ thủng của Lâm Hành, càng thêm dây dưa không ngớt nói: "Tôi đến cùng hôn mê bao lâu? Sau khi cậu từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" A Triệt tự biết nói lỡ, liền dứt khoát không nói nữa. Một chuỗi sự tình huyên náo khiến cậu ta vô cùng đau đầu, cũng không biết nên làm sao che lấp. Cậu ta tức giận ngôi xuống đất, đối với biểu hiện vừa nãy có chút tức giận, hai tay ôm ngực nghiêng đầu, nói chung chính là không cùng Lâm Hành đối diện. Lâm Hành không biết A Triệt không giải thích được giận dữ cái gì, thấy bộ dạng cậu ta không muốn nói, liền cũng không hỏi thêm nữa. Cậu đứng dậy ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh cậu liền ý thức được, đây đúng là phòng bệnh Quế Kỳ.