“Thôi thôi, ăn thức ăn đi! uống bia không sao được!”. Trần Tầm hô hào nói: “Tô Khải, anh đăng kí trường nào?”. “Haizz! Ngay cả việc anh đăng kí trường nào chú còn không biết thì vừa nãy chú nói thế làm gì!”. Tô Khải ném một chiếc đũa sang, Trần Tầm vừa cười vừa tránh. “Khoa học kĩ thuật Bắc Kinh”. Lâm Gia Mạt trả lời thay cho Tô Khải. “Không phải”. Tô Khải bình thản nói: “Anh thay đổi rồi, cuối cùng đăng kí trường đại học công nghiệp H”. Ánh mắt Lâm Gia Mạt lộ rõ vẻ sửng sốt, cô nhìn Tô Khải một hồi lâu, nhưng Tô Khải lại không nhìn cô và thế là ánh mắt cô lại bình thản trở lại, thậm chí còn sâu thẳm hơn cả ban nãy. “Hả? Sao anh lại đi xa như vậy? Không phải hồi đầu anh nói là nhất định phải ở lại Bắc Kinh đó sao?”. Kiều Nhiên sửng sốt hỏi. Tô Khải lại rất bình thản, anh gắp một miếng thịt dê rồi chậm rãi trả lời: “Trình độ của anh có hạn, kể cả trường người ta chiếu cố cho những học sinh có năng khiếu như bọn mình thì anh nghĩ cũng không đủ điểm được, thế nên không cố bon chen nữa, đăng kí trường ở tỉnh khác cho nhẹ gánh. Trường ở tính ngoài lấy điểm thấp thi dễ, hơn nữa được ra ngoài cho biết đây biết đó cũng là điều hay”. Lâm Gia Mạt nhìn miếng thịt dê dưới đũa Tô Khải từ sống chuyển sang chín, bèn khẽ cười thầm, nào là tỉnh ngoài hay, điểm thấp đều là nói linh tinh! Trịnh Tuyết đi nước ngoài rồi, dĩ nhiên là anh không còn động lực để ở lại Bắc Kinh nữa. “Thế anh lại càng không được về sớm! Sau này gặp anh khó lắm! Hôm nay em phải để hình ảnh huy hoàng của anh khắc sâu trong tâm trí em!”. Trần Tầm lại rót đầy bia vào cốc của Tô Khải. “Khắc cái quái gì! Tôi đâu phải là Phương Hồi, việc gì cậu phải khắc! Hơn nữa đã có điểm đâu, không biết tôi sẽ phiêu dạt về phương nào nữa. Nhỡ trượt vỏchuối thì sao! Thôi uống nốt số bia trong cốc thôi, đừng rót nữa!”. Tô Khải giành lại cốc của mình. “Anh ơi! Cho em thêm sáu chai bia Yên Kinh nữa với!”. Đột nhiên Lâm Gia Mạt đứng bật dậy: “Hôm nay bọn mình phải uống cho thật đã! Uống luôn bằng chai nhé!”. Tô Khải cúi đầu xuống, Triệu Diệp quay mặt đi, Phương Hồi lựa lời khuyên cũng không ăn thua, cuối cùng Lâm Gia Mạt đã bày trước mặt mỗi người một chai bia. Cô nói là làm, uống luôn bằng chai. Cảm giác nhẹ nhõm sau khi thi xong, vẻ lưu luyến trước lúc chia tay và vẻ điên cuồng bỏ mặc, bao tình cảm yêu thương oán hận sầu li biệt đan xen vào nhau, tạo thành một mớ tình cảm hỗn độn. Dần dần tất cả đều đã ngà ngà say, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt thi xem ai đỏ mặt hơn ai, Phương Hồi dựa vào người Trần Tầm, vừa ăn vừa cười vừa gõ thìa vào thành bát, Tô Khải một mình uống rượu sầu, Kiều Nhiên lắc lư cái đầu ngất ngây, ra sức kéo mọi người ra về. “Xong rồi thì thanh toán về thôi! Ngồi thêm lúc nữa sẽ say mất!”. Kiều Nhiên cau mày nói. “Ừ”. Tô Khải liền lục tìm ví tiền của mình, nhưng lại bị Lâm Gia Mạt ấn tay xuống. “Đừng tranh của em, đã nói rồi, hôm nay để em trả tiền”. Lâm Gia Mạt nhẹ nhàng nói, nụ cười đẹp của cô mang theo một vẻ bí ẩn, khiến Tô Khải và Triệu Diệp đều ngất ngây. Lâm Gia Mạt liền lấy ra một chiếc ví xinh xắn, bên trong đựng toàn tiền giấy 1 tệ, cô từ từ mở ra, trải từng tờ tiền lên bàn nói: “Không biết có đủ hay không... chắc là đủ, mấy năm qua để dành. Tóm lại là em không muốn giữ lại tờ nào, tiêu hết càng thích!”. Đám con trai nhìn số tiền trên bàn với ánh mắt thắc mắc, đôi mắt Phương Hồi bắt đầu ươn ướt khi Lâm Gia Mạt vung tay, cô cầm lấy một tờ tiền và nhét vào tay Tô Khải, giọng run rẩy: “Tô Khải, em không quan tâm đến việc sau này anh thế nào, nhưng anh phải nhìn kĩ cái này! Đây là số tiền mà Gia Mạt để dành từ năm lớp mười, anh hãy nhìn chữ cái trên đó, đó là... đó là...”. Cuối cùng Phương Hồi đã bật khóc, cô thương Lâm Gia Mạt, buồn cho Lâm Gia Mạt. Còn Tô Khải thì vô cùng sửng sốt bởi hai chữ viết tắt của tên mình, số tiền trên bàn không dưới hai trăm tệ, có tờ mới, có tờ cũ, mép rất phẳng phiu, tờ nào cũng có chữ “SK” nổi bật. Anh sững sờ nhìn, nhẹ nhàng vuốt lên từng tờ tiền, những tờ bạc không sạch sẽ lắm đó mang theo mùi chỉ có ở tiền, nhưng anh không quan tâm. Đánh nhau với người khác không khóc, gặp khó khăn không khóc, thi đấu thắng không khóc, tiễn Trịnh Tuyết không khóc, gần như Tô Khải đã quên cảm giác khóc, đến khi ngẩng đầu lên, nước mắt đã nhạt nhòa. Trong bầu không khí đặc biệt đó, Trần Tầm dìu Phương Hồi đang khóc nức nở ra ngoài, Triệu Diệp căng mặt uống hết ngụm bia cuối cùng trong chai, rồi cũng đứng bật dậy ra về, Kiều Nhiên đi theo và khẽ vỗ tay lên vai cậu. Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Gia Mạt và Tô Khải ngồi trước bàn ăn ngổn ngang, giữa hai người là bàn đựng tiền, những màuh đỏ được tài ra, rất buồn bã. “Em thích anh, thích vô cùng”. Sau một hồi lâu Lâm Gia Mạt mới từ từ lên tiếng, đôi môi cô hơi run rẩy, thốt ra những tiếng xé lòng: “Tuy nhiên... từ nay trở đi sẽ không thích nữa. Em sẽ không bám riết lấy anh nữa, anh cũng không phải tránh mặt em nữa. Hai đứa mình cứ sống với cuộc sống riêng của mình, không ai ghét ai cả, không ai quên ai cả, có được không anh?”. “Ừ, được chứ!”. Tô Khải ngồi xuống cạnh cô, rụt rè lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc nữa, ngoan nào”. “Đã nói đến nước này rồi, Tô Khải, em hỏi anh, anh có thích em chút xíu nào không! Một chút xíu thôi”. Lâm Gia Mạt bị hơi men và nỗi buồn vây kín, nét mặt lộ rõ vẻ ấm ức như đứa trẻ con. “Có”. Tô Khải nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô. “Thế... có lúc nào cảm thấy hối hận không?”. Lâm Gia Mạt nhìn thẳng vào mắt anh hỏi. “Hiện giờ hơi hối hận”. Tô Khải sụt sịt, mắt lại đỏ lên. “Hê hê, đáng đời...”. Lâm Gia Mạt đang khóc lại bật cười, má cô đỏ bừng, không ai thể biết cô đã gạt bỏ bao nhiêu, ghi nhớ bao nhiêu mới nở được nụ cười như thế. Lúc Lâm Gia Mạt ra khỏi quán ăn, Trần Tầm đang ngồi bên vệ đường, Phương Hồi nằm co ro trong lòng cậu và ngủ thiếp đi. Lâm Gia Mạt bước đến, ngồi xuống cạnh Trần Tầm, Trần Tầm liền nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt của cô hỏi: “Tô Khải đâu?”. “Đi lối kia rồi, à, anh ấy bảo tớ cảm ơn mọi người”. Lâm Gia Mạt chu môi sang phía khác hỏi: “Triệu Diệp, Kiều Nhiên đâu?”. “Đi mua thuốc lá rồi”. “Thuốc lá? Cậu ấy hút thuốc lá”. Lâm Gia Mạt cau mày nói. “Một thời gian rồi, tớ cũng không nhớ là từ đợt cậu từ chối cậu ấy hay từ đợt cậu ấy bị gãy tay nữa”. Trần Tầm thở dài nói. Lâm Gia Mạt lặng lẽ cúi đầu xuống, cô cúi người xuống đầu gối, nói: “Trần Tầm, có lúc tớ thực sự muốn được làm lại từ đầu, quay về quá khứ để nói với mình rằng đừng có ngớ ngẩn như vậy. Cậu bảo nếu hồi đầu tớ không thích Tô Khải mà thích Triệu Diệp, thích cậu, thích Kiều Nhiên thì sẽ không buồn như thế này không?”. “Không có cái gọi là nếu hồi đầu đâu”. Trần Tầm nhìn đường phố ồn ào, náo nhiệt nói: “Bất luận làm lại bao nhiêu lần, chắc chắn cuộc đời vẫn có những điều khiến người ta cảm thấy nuối tiếc”. “Thế cậu và Phương Hồi có không?”. Lâm Gia Mặt quay mặt đi hỏi. “Chắc là... cũng có”. Trần Tầm nhìn người đang ngủ say trong lòng mình nói. “Có? Có mà ngày nào cũng bám riết lấy nhau như vậy à?”. “Không muốn vì điều nuối tiếc đó mà bỏ cuộc”. “Hơ hơ, lại một người nữa không muốn bỏ cuộc! Tớ cũng thấy lạ, con trai các cậu suy nghĩ kiểu gì ấy nhỉ? Đến với con gái là vì thích hay vì trách nhiệm! Tớ hỏi cậu nhé, khoảng cách giữa cậu và Phương Hồi lớn như vậy, hiện tại cậu vẫn thích cậu ấy đúng không? Có phải vì thời gian dài nên cảm thấy mình phải có trách nhiệm, thế nên mới không muốn chia tay đúng không?”. “Không thích sẽ không cảm nhận được trách nhiệm của mình, không cảm nhận được trách nhiệm thì cái thích đó cũng không lâu dài được. Tớ không biết sau này cuối cùng bọn tớ có đến được với nhau không, chuyện này không ai nói trước được điều gì cả, tuy nhiên hiện tại, tớ thích cậu ấy và cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với cậu ấy, cậu có hiểu không?”. Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, khẽ nhích người để cô được ngủ thoải mái hơn. “Không hiểu lắm”. Lâm Gia Mạt trều môi rồi bật cười: “Nhưng cậu có biết không, vừa nãy cậu nói những điều đó trông cậu rất đẹp trai, ngay cả tớ cũng phải động lòng”. “Đúng vậy, có lúc nào tớ không đẹp trai đâu? Hối hận rồi hả? Ai bảo cậu thích Tô Khải vội như vậy, miếng ngon lại để nhường người khác, thực ra bọn tớ không thua kém anh ấy điểm gì!”. Trần Tầm nhìn cô cười, trong lòng cũng đã thoải mái hơn. “Đúng vậy! Tớ ngưỡng mộ Phương Hồi chết đi được! Đâu có giống tớ chẳng ai thương, chẳng ai yêu!”. Lâm Gia Mạt chớp chớp mắt: “Nhưng nếu sau này có cô nào hơn Phương Hồi thích cậu thì cậu làm thế nào?”. “Hiện tại có đâu, đến lúc có hẵng hay”. Trần Tầm thờ ơ nói. “Thôi đi, vừa khen cậu xong, nói chung là vẫn không tin được, cậu phải tiếp tục thể hiện sự quyết tâm chứ! Cậu xem Tô Khải dành tình cảm cho Trịnh Tuyết thế nào...”. Đang nói thì Lâm Gia Mạt im bặt, cô che mặt hít một hơi thật sâu và nói: “Trần Tầm, tớ có thể dựa vào cậu một lát không?”. “Dựa đi, mở mắt ra rồi đừng nghĩ gì nữa”. “Ừ”. Lâm Gia Mạt dựa đầu vào vai Trần Tầm, nước mắt bất giác lăn xuống áo cậu. Sau đó đúng là Lâm Gia Mạt đã cắt đứt được tình cảm thật, cô lại quay trở lại như thời mới quen họ hồi đầu, chơi với Tô Khải, Triệu Diệp rất vui vẻ, tự nhiên. Như lời Lâm Gia Mạt là, từ nay trở đi bọn họ như anh em ruột của cô, ai bảo không phải ruột thịt cô sẽ tính sổ người đó. Đó là mùa hè mà bọn họ sống ngông cuồng nhất, gần như ngày nào cũng tụ tập với nhau. Đi bơi ở hồ Thanh Niên, ném từng người xuống hồ, trượt ống trượt với đủ mọi tư thế quỷ quải. Đến siêu thị Kì Lân chơi bowling năm hào một ván, nhìn Phương Hồi vụng về ném bóng đi, vô số lần bị điểm 0. Đến sân vận động công nhân xem đội Quốc An đá bóng, đứng lên ngồi xuống tạo sóng dân điên cuồng ở khán đài số 7 màu xanh, cùng các fan hâm mộ của Bắc Kinh vẫy cờ hò hét, hát “Đội Quốc An mãi mãi là số một”. Đến Bắc Hải chèo thuyền, nghịch nước, người ướt như chuột lột, trên đường về nhà, nước trên quần áo chảy tongng xuống đường, khiến mọi người đi đường đều phải dõi theo bọn họ. Đến công viên Đông Đơn chơi bài, người nào thua sẽ phải đứng im như tượng để người khác dán giấy lên mặt. Đến trường chơi bóng, thi ghi ba điểm, ai thua sẽ phải mời mọi người ăn kem, kem Thiên Băng, Đại Hồng Quả đều được, nhưng phải loại ngon hơn kem Bách Lạc Bảo. Đến cửa hàng ăn chơi mấy trò mạo hiểm, giở đủ mọi mọi trò, bắt người mạo hiểm ôm cây cột điện dán đầy các tờ quảng cáo “chuyên trị bệnh X X, đảm bảo khỏi ngay” và hét lớn “cuối cùng bệnh của tôi đã có chỗ chữa...”. Phương Hồi nói, niềm vui của một người, có thể niềm vui đó là giả, niềm vui của một nhóm, niềm vui đó đã không còn phân biệt được là thật hay giả. Bọn họ ra sức vung vẫy tuổi trẻ của mình, chỉ muốn được thiêu rụi ngay lập tức, cảnh tượng đó giống như vẻ cuồng hoan trước ngày tận thế.