Năm tháng nhạt phai

Chương 4 : Phong bên cạnh tôi

Trở thành bạn bè cùng Phong là điều tôi cảm thấy không bao giờ hối tiếc. Được ăn, được uống, tất nhiên là miễn phí. Trên hết là, nhờ có Phong và công ty của Phong, từ một người chỉ luôn buồn đau, rầu rĩ, khổ sở và trông đợi trong vô vọng vào thứ tình cảm xa vời đó, tôi đã trở thành một người gần như hướng ngoại, cười nhiều hơn, nói chuyện với người khác cũng nhiều hơn, và tất nhiên là mạnh dạn hơn. Đào tạo một kẻ siêu cấp tự kỷ thành một cô gái năng nổ, vui vẻ và hoạt bát, tôi nhất định sau này phải khuyến khích Phong mở trường giáo dục trẻ tự kỷ mới được. Số là bắt đầu từ mùa hè kết thúc năm ba đại học, khi chuẩn bị bước vào năm cuối, vốn là giám đốc của một công ty bán hàng, Phong lôi tôi đi bán hàng cùng. Công ty của Phong, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ đơn thuần là nhờ có nó mà qua hơn hai năm gắn bó, Phong thăng vụt lên giám đốc bán hàng. Cái kiểu vừa học đại học vừa đi bán hàng, vừa làm quản lý mà lại vừa thăng cấp vèo vèo của Phong, đúng là chỉ có trâu bò và tưng tửng như Phong mới có thể kham nổi. Cùng Phong đi bán hàng, tôi cảm thấy vô cùng thích thú. Tôi học được cách nói chuyện với người ta bất chấp người ta đang cầm lấy cây chổi to, đuổi chúng tôi hơn đuổi tà. Tôi học được cách ngồi lì ở đó nói chuyện với người ta như người thân ruột thịt, cô cô chú chú, cuối cùng bán được hàng, vơ được tiền. Còn những lúc bị người ta gọi điện tới chửi, tôi chỉ cần làm một động tác vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, đó là chuyển máy cho Phong. Câu nói quen thuộc của tôi đó là: “Cô ơi có gì cô nói chuyện với giám đốc của con nha cô!”. Những lúc như thế, Phong chẳng bao giờ mắng tôi, chỉ vui vẻ tiếp điện thoại, kế đó lại ngồi chọc tôi cả buổi, cười tôi nắc nẻ như một đứa chưa bao giờ được cười lần nào. Tới cuối ngày, Phong vui vẻ dẫn kẻ mình mắc nợ từ kiếp trước này tới một quán ăn gần đó, đảm nhiệm luôn vị trí bảo mẫu kiêm người vỗ béo cho tôi. Làm con lợn béo cho Phong nuôi, tôi không biết tới bao giờ mình sẽ bị chọc tiết nữa đây. Ôi thôi, tôi bắt đầu lo sợ, vô cùng nơm nớp lo sợ. Người ta nói rất đúng. Khi buồn, khi đau, tìm một việc gì đó để làm, tìm một thứ gì đó để chính mình sao nhãng, nỗi đau đó sẽ qua đi rất nhanh. Thế cho nên tôi đã nhanh chóng đem người con trai đầu tiên mà mình yêu thích, vùi anh ấy vào sâu một góc trong trái tim tôi, nhanh chóng để vết thương của tôi được bao phủ bằng một lớp bụi thời gian, bằng một thứ gì đó mà chính tôi cũng không tài nào diễn tả được. Liệu rằng tôi đang quên anh, hay lại đang chờ đợi anh? Liệu rằng vết thương của tôi sẽ lành lại, hay nó sẽ là một cơ số tế bào đang bị thối rữa, cứ nhân lên trong một cái vỏ bọc, và có thể bùng nổ vào bất cứ lúc nào? Tôi không biết, tôi thật sự không biết. *** Thời gian cứ lẳng lặng trôi, kéo phăng theo mọi thứ mà chúng ta từng níu giữ, từng trân trọng. Sau khi đã bảo vệ xong khóa luận, nhận ra bản thân mình vẫn chưa có bằng tiếng Anh, chưa có bằng vi tính, tôi lại kêu Phong đi học cùng tôi. Thế cho nên chuỗi ngày hạnh phúc sung sướng làm heo béo của Phong lại tiếp tục diễn ra. Tôi ăn uống vô độ, tham luyến mọi món Phong mua hoặc đãi tôi ăn. Tôi như ông vua sa vào tửu sắc, bắt Phong phải cung phụng mình thật nhiều. Quãng thời gian ở cùng Phong tất nhiên trở thành những khoản thời gian vô cùng đẹp đẽ. Tôi cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn. Có những lúc tôi tự hỏi mình, đã có bao giờ tôi được vui vẻ và thoải mái như khoảng thời gian này hay chưa? Tốt nghiệp rồi, tôi chứng kiến những cuộc chia tay, những hồi ly biệt sum vầy. Trang, bạn thân tôi kết hôn, trở thành vợ người ta ngay khi vừa mới ra trường. Thủy, bạn thân khác của tôi, trở về quê hương cô ấy, nơi cô ấy sinh ra, nơi cô ấy sẽ làm việc ở đó, sẽ trở thành một người vợ hiền, xây dựng hạnh phúc cùng người con trai cùng quê mà cô ấy đang yêu. Trang nói với tôi: “Cha anh ấy bệnh nặng, mình không cưới năm nay thì không được. Nhà chỉ có độc nhất anh ấy, cha anh muốn thấy anh có vợ, lập gia đình, kiểu như người xưa hay nói là yên bề gia thất đó.” Nhìn nụ cười tràn ngập trên gương mặt Trang, tôi vừa vui cho bạn, vừa xót cho cô ấy. Trang lấy chồng sớm như vậy, tôi tự dưng lại xót xa. Tôi rất mong cô ấy được hạnh phúc, không phải lo toan khổ sở như kiểu làm dâu của ông bà ngày xưa. Và rồi trong ngày cưới Trang, lúc nhìn thấy chú rể cứ bị Trang đánh nhéo quá trời chỉ vì tội uống thêm ly nữa, tôi mới biết Trang nhất định sẽ hạnh phúc. Chú rể đó nhất định sẽ yêu thương Trang. Nhìn cách anh ấy nhìn Trang, tôi hiểu, đó là ánh mắt yêu chiều thật nhiều. Chỉ là mong rằng sự yêu chiều đó sẽ tồn tại mãi mãi trong cuộc sống sau này của hai người. Nhìn Trang, tôi lại không khỏi suy nghĩ. Cuộc sống sao lại có những tình cảm giản dị đến như vậy, ấm áp đến như vậy cơ chứ? Họ sẽ đi theo dòng chảy của cuộc đời, kết hôn, sinh con. Vậy còn tôi thì sao? Người tôi chờ đợi đó đã có người mới rồi, tôi phải tìm kiếm một người mới giống anh, hay vẫn phải chờ anh quay về, chờ anh giải thích với tôi? Hóa ra người phức tạp hóa vấn đề lại chính là tôi, vì tôi không tin, cũng không muốn tin. Thế cho nên, tôi cứ ôm khư khư một gánh nặng trên vai, không thể nào buông xuống được. “Nghĩ gì mà thẩn ra vậy Thu?” Phong lại đẩy đẩy tay tôi. Bị Phong đẩy đẩy, tôi tức tối quấy lại Phong. Tôi lấy tay vơ lấy con chuột, và rồi nhanh như chớp, màn hình máy tính của Phong vụt tắt. “A!!! Cái con này, hết tưng rồi lại bị tâm thần hả?” Phong thét lớn, trừng đôi mắt oán hận về phía tôi. Đột nhiên, ánh mắt oán hận của Phong thay đổi. Ngay giây phút đó, tôi chợt nhận ra, hình như mình sắp phải hứng chịu hậu quả khủng khiếp sắp tới. Ngay lập tức, Phong lấy tay cù lét tôi, chọc chọc vào eo tôi. Vì đang ngồi trong lớp học, tôi phải cắn răng nhịn cười, cố gắng công kích lại Phong. Khi cô giáo dạy tin học tới gần chỗ chúng tôi đang đùa giỡn, ngay lập tức, chúng tôi liền bày ra tư thế con ngoan trò giỏi, im lặng gõ lộc cộc như chưa có chuyện gì xảy ra. Loại tình huống đùa giỡn vụng trộm như vậy, đúng thật là khiến người ta hết sức thú vị, hưng phấn vô cùng. Sau khi ăn uống no nê cùng Phong, Phong chở tôi về nhà trọ. Trước khi vào nhà, tôi bỗng dưng phát hiện, có một bóng người nào đó đang lặng lẽ quan sát ai đó ở góc nhà bên kia đường. Nơi ngã ba góc khuất đó nhất định có bóng dáng của một ai đó. Thế nên vì tính hiếu kỳ cộng tự kỷ của mình, tôi liền nhanh chóng nhìn sang tìm kiếm. Sau khi tôi nhìn qua, bóng đen đó lập tức mất đi. Không đúng, nơi góc ngã ba đó nhất định có người. Không lẽ tôi lại nhìn nhầm? Tôi hoa mắt rồi sao? Để xác định lại một lần nữa, tôi nhanh chóng chạy băng qua đường. “Thu, cẩn thận!” Phong lấy tay níu lấy tôi, một chiếc mô tô vừa phóng vụt qua trước mắt tôi. Cũng may là có Phong, chứ nếu không thì có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm rồi. Ngay lập tức, tôi nhìn qua, lại trông thấy bóng đen kia, dường như cũng đang nhìn về phía tôi. Rồi tất nhiên là chỉ sau tích tắt, bóng đen kia lại nhanh chóng biến mất, không tung tích. “Thu, Thu làm sao vậy?” Phong thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào góc đường đó. “Không sao, mình không sao.” Trở về nhà trọ, nằm trên giường, tôi băn khoăn suy nghĩ về bóng đen kia. Có khi nào là bà ấy? Dáng dấp đó… có khi nào là…? Không lẽ? Không, không thể nào lại là anh. Anh không phải đang ở Mỹ sao? Có thể, đó chỉ là một người tò mò, trùng hợp đang đứng ở nơi đó, trùng hợp bắt gặp chúng tôi mà thôi. Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi. Tự trấn an mình như vậy, tôi nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Tôi nào đâu biết rằng, người tôi không muốn gặp lại, sẽ lại một lần nữa đối diện trước mặt tôi.