Năm tháng nhạt phai

Chương 3 : Đau – tự khắc sẽ buông

Ngồi ăn với Phong, tôi ngốn hết của Phong một đống tiền. Đồ hải sản đúng là thứ đắt đỏ. Nhưng mà là người có tiền, chắc chắn Phong rất thoải mái bao tôi ăn. Dù cho Phong có xót tiền thì tôi cũng không muốn quan tâm tới làm gì cho mệt. Có được người bạn đầy túi như vậy mà mình không biết cách nương nhờ thì quả là uổng phí của trời cho rồi. Khi Phong chở tôi tới trước cửa nhà trọ, không giống như trước đây, Phong nhìn tôi rất lâu rất lâu. Trời tối, đèn đường mờ ảo, Phong nhìn tôi như vậy, tôi khó đoán được Phong đang nghĩ tới cái gì. Trầm ngâm nhìn tôi mãi, Phong cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tôi: “Hai người… xảy ra vấn đề nghiêm trọng lắm sao?” Tôi cười to một trận, nhưng lại là kiểu cười mà như đang khóc vậy. Tôi tự dưng cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng, như có vướng một cục đàm to không thể nào nuốt trôi được, như vết sẹo dài khiến người ta nhức nhối, cứ thỉnh thoảng lại đớn đau. “Có gì đâu, mình chia tay rồi. Chuyện nhỏ nhặt thôi mà, chia tay thì chia tay. Yêu nhau thì cũng tới lúc chia tay. Mối tình đầu mà, không dang dở thì không đẹp, phải không Phong?” Tôi hỏi Phong, nhìn Phong, nháy mắt đưa tình với Phong một cái. Tôi phát hiện Phong vẫn cứ coi tôi là mục tiêu khám phá nào đó, cứ đang nhìn tôi trầm ngâm không dời mắt. Tôi biết, nếu như lúc này đang là ban ngày, thì vẻ mặt đó của Phong chắc chắn sẽ làm tôi bật khóc, dù tôi không biết mình sẽ khóc vì lý do gì đi nữa. “Đừng nhìn mình nữa, mình không có gì đâu.” Tôi nhìn Phong, cười cười vỗ vai Phong. Tôi tiếp tục: “Thật mà, mình không có gì đâu.” Tôi lại cố gắng cười nghiêng ngả. Ngay lúc đó, giọng cười nắc nẻ đó của tôi quả thực là thứ có thể khiến cho chó mèo đi ngang qua cũng sẽ bị hù cho sợ hãi. Đột nhiên, khi tôi đã dừng cười lại rồi, tôi lại vẫn nhìn thấy ánh nhìn chăm chú đó của Phong. Cảm giác như bị người ta nhìn thấu tâm trạng của mình, cảm giác khi không thể che giấu nỗi đau của mình trước người mình không muốn, quả thực khó chịu vô cùng. Thế nên như một kẻ bị bắt quả tang, tôi không dám nhìn Phong nữa. Tôi quay người đi. Tôi không muốn mình bật khóc. Ngay lúc đó, Phong đột nhiên ôm lấy tôi. Trong tình cảnh đó, tự dưng trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: “Hừ, có phải Phong đang thừa nước đục thả câu với mình không?” Đang suy nghĩ mờ ám, Phong bỗng thì thầm vào tai tôi, trong khi hai bàn tay kia thì vẫn cứ ôm tôi thật chặt: “Đau lắm phải không?” Giọng Phong nhỏ nhẹ, thì thầm, như thứ nhạc êm dịu dỗ dành an ủi. Rốt cục không thể chịu đựng được nữa, tôi nghẹn ngào, lấy tay đấm đấm lên lưng Phong: “Sao lại không đau? Phong nuôi con chó con mèo, mất đi Phong đau không? Huống chi mình lại là mất đi một người.” “Mình đau lắm, anh ấy có biết không? Anh ấy không cần mình, tại sao lại không cần mình nữa?” Tôi nấc nghẹn, từng giọt từng giọt nước mắt thấm hết vai áo Phong. Phong cứng người rồi lại thả lỏng người. Từng chút từng chút một những biến đổi của cơ thể Phong cũng như từng nhịp tim khi chậm khi nhanh đều lọt vào tầm chú ý của tôi, đều chạm vào từng giác quan của tôi, như bản thân Phong cũng đang đau đớn vậy. Phong lợi dụng miễn phí tôi xong lại còn tiếp tục thổi thổi vào tai tôi: “Khóc đi, đau đi, đau rồi thì buông đi nha Thu, đừng giữ nữa.” Nghe Phong đang thôi miên mình nhưng tôi vẫn cứ cố gắng làm theo, nghe theo lời dụ hoặc đó. Tôi thực sự không còn chịu đựng được nữa. Tôi mặc kệ những người xung quanh đang nhìn tôi chằm chằm. Ở khu nhà trọ của tôi, tình cảnh này xảy ra, là nên hay không nên đây? Đau – tự khắc sẽ buông, cốc nước nóng mà nhà thiền sư đưa cho cô gái, khiến cô gái buông tay một cách dễ dàng, dứt khoát. Nhưng một người nói buông là buông, dễ dàng như vậy, đoạn tuyệt như vậy, có thể sao? Không, tôi không muốn quên anh, tôi làm sao quên được, làm sao có thể quên được đây? Cố chấp, tôi lại cố chấp nữa rồi. *** Tôi ở nhà trọ cùng một con bé cùng quê. Tuy học trường Luật nhưng con bé lại không hề mang dáng dấp của một sinh viên Luật như trong tưởng tượng của tôi: mạnh mẽ, lý lẽ đanh thép, hoặc chí ít là tâm lý vững vàng, kiên định khi bị người ta nói ra nói vào. Bé cùng phòng của tôi thì hoàn toàn ngược lại: ngu ngơ, khờ khạo, lại dễ bị người ta lừa gạt nữa. Mỗi lần khi đi học từ trường về nhà, hoặc đi giải khuây ở đâu đó về là tôi đều thấy nó đang ngồi chơi game trên máy tính. Lúc tôi tắm xong, ra ngoài ngồi xếp lại đống quần áo vừa khô, nó mới phát hiện ra tôi có vấn đề. Mấy ngày này hay khóc, đôi mắt của tôi cứ thường xuyên kháng nghị chủ nhân của nó. “Chị Thu, chị khóc sao?” Nó nhìn tôi, kế đó lại thở dài: “Em có làm chị giận không vậy?” Tôi khó chịu với nó vô cùng, sao nó lại là một đứa bé không chịu lớn thế nhỉ? Hoặc có lẽ, tôi đã trở thành một bà cô già khó tính mất rồi, nên cũng có thể chỉ vì một câu nói ngu ngơ của một đứa nhỏ hơn mình một tuổi, lại có thể bực bội và khó chịu khôn tả. Rất muốn mở cửa sổ chat ra, rất muốn nhìn thấy chấm xanh đó từ anh. Nhưng không, đã nhiều ngày rồi, khung cửa sổ chat của tôi chỉ là một màu xám, u ám, tẻ nhạt. Tôi nhanh chóng nằm trên giường, cuộn người lại. Tôi nhìn thấy ngoài hiên trời đang bắt đầu rơi từng giọt mưa nặng hạt. Mưa sẽ thấm vào đất, lạnh lẽo biết mấy, cô độc biết bao nhiêu. Nằm nghe từng giọt mưa tí tách, tôi chợt nghĩ, tại sao tôi lại có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng lập dị và kỳ quái như vậy. Tôi tưởng tượng tôi sẽ nằm trong một ngôi mộ kia, sâu trong lòng đất, đêm đêm cô đơn vì sương lạnh, nước mưa thấm vào nơi tôi trú ngụ, không có chút xíu nào vui vẻ khi nằm trong đó cả. Nhưng mà tôi lại quên đi một điều vô cùng quan trọng, nếu đã mất rồi thì còn cảm giác nữa sao? Không, tôi không thể nghĩ tới những điều tệ hại đó nữa. Sống, vẫn tốt hơn là chết. Sống, là vẫn còn hy vọng, vẫn có tương lai, vẫn có một ngày tia nắng của tôi trở lại. Thế nên tôi vẫn cứ đang chờ đợi vào một thứ quy luật của tạo hóa: mưa tạnh, mây tan, biết đâu nắng của tôi, anh sẽ trở về.