Edit: Ngân Nhi​ Sau khi tan học, các sinh viên thu dọn đồ đạc rời khỏi giảng đường, Cố Tư Ức vào nhà vệ sinh, Văn Dĩnh đi tới bên cạnh cô hỏi: “Tư Ức, đêm tiệc năm nay cậu có muốn làm MC không?” Cố Tư Ức nghĩ vài giây rồi đáp: “không muốn.” “Nghe nói sẽ chọn một bạn nữ xinh đẹp có khí chất để làm MC đấy, mình thấy cậu rất phù hợp.” “Mình không rành việc này lắm…” Cố Tư Ức thành thật nói, trước đây cô chưa làm MC bao giờ. “Vậy cậu thấy mình đi tranh cử được không? Hồi học trung học mình đã làm MC cho rất nhiều hoạt động, có nhiều kinh nghiệm rồi.” “Được đó.” “Vậy cậu có thể đi nói với Trương Tư Thành một tiếng là cậu không muốn làm MC không?” Cố Tư Ức giật mình: “Chuyện này còn cần mình phải nói sao?” Văn Dĩnh cười nói: “Tất nhiên rồi, cậu không nói thì làm sao người ta biết là cậu không muốn làm chứ.” “OK.” Cố Tư Ức gật đầu đồng ý. cô thật sự không có hứng thú làm MC, với lại cô nhìn ra được là Văn Dĩnh rất muốn làm, cho nên cô không cần thiết phải dính vào làm gì. Hôm sau, kết thúc buổi họp thường kỳ của hội sinh viên, Cố Tư Ức tìm cơ hội nói với Trương Tư Thành: “MC nữ cho buổi tiệc mừng năm mới đã được chốt chưa ạ?” Trương Tư Thành nhướn mi: “Em có hứng thú à?” “không ạ.” cô vội nói, “Em không có hứng thú, đừng nghĩ gì đến em nhé.” Trương Tư Thành cười: “Người ta thì đều tìm đến anh để tự ứng cử mình, còn em thì ngược lại, chủ động bảo anh đừng suy nghĩ đến em.” hắn cố tình trêu cô, “Bạn Cố Tư Ức à, có phải gần đây em được khen nhiều quá nên có chút ảo tưởng rồi không? Em cảm thấy là mình sẽ được bổ nhiệm cho vị trí MC đấy à?” Cố Tư Ức cười đáp: “Nhỡ lại rơi xuống trúng đầu em thật thì sao? Để tránh bị đập cho ngất xỉu thì em phải nói trước với anh một tiếng thôi.” “Được, anh biết rồi.” Trương Tư Thành gật đầu. Sau khi đã nhận được tài trợ từ mấy doanh nghiệp, tổ nhóm chuẩn bị cho buổi lễ lại càng thêm hừng hực khí thế. Cố Tư Ức không chỉ phải lo chuyện hậu trường, mà còn phải thu xếp thời gian tập luyện vũ đạo cùng một nhóm sinh viên nữ. Tiết mục nhảy của lớp do cô đứng ra chỉ đạo, cho nên buổi tập nào cũng không thể vắng mặt. Chỉ có những buổi họp của hội sinh viên, nếu không có vấn đề gì quá quan trọng thì thỉnh thoảng cô mới kiếm cớ không tham dự. Văn Dĩnh lấy lý do bận việc riêng nên không tham gia vào tiết mục nhảy của lớp, thực tế là cô ấy không muốn đứng chung sân khấu với Cố Tư Ức để rồi lại bị Cố Tư Ức cướp hết danh tiếng. Hôm nay Cố Tư Ức đang tập nhảy với các bạn trong phòng tập thì Văn Dĩnh bất ngờ xuất hiện ngoài cửa, đến giờ nghỉ giải lao, Văn Dĩnh đi tới nói với cô: “Tôi có việc muốn nói với cậu.” Cố Tư Ức đi theo cô ấy ra ngoài, Văn Dĩnh nói: “không phải cậu đã nói là không muốn làm MC sao?” “thì đúng thế mà.” cô đáp. “Hôm nay trong buổi họp giảng viên đã thông báo người được chọn cho vị trí MC, nam là Trương Tư Thành, còn nữ là cậu đấy.” Văn Dĩnh mặt không cảm xúc nói, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Tư Ức. Ánh mắt đó nhìn thì cảm giác có phần khắc chế nhưng vẫn cực kỳ sắc bén, ít nhất cũng khiến Cố Tư Ức nhận ra là Văn Dĩnh đang không vui. Cố Tư Ức giải thích: “Mình không biết chuyện này, thật sự là mình đã đi nói với Trương Tư Thành từ đầu là mình không muốn được chọn rồi.” Mấy cô bạn từ trong phòng tập đi ra trêu đùa: “Hai chị đại đang bàn việc lớn gì thế?” Văn Dĩnh thay đổi thành gương mặt tươi cười trong nháy mắt: “Mình đến chúc mừng Tư Ức, bạn ý đã được chọn làm MC cho buổi tiệc chào năm mới rồi.” “Wow, giỏi thế!” “Tư Ức tuyệt quá!” Mấy cô bạn rối rít nói. Cố Tư Ức tỏ ra khó xử: “không phải…Mình không muốn làm mà…” Vẻ chán ghét trong mắt Văn Dĩnh lóe lên một cái rồi biến mất ngay, cười nói với Cố Tư Ức: “Nếu lãnh đạo đã chọn cậu rồi thì cậu phải biểu hiện thật tốt đấy nhé, mình tin tưởng vào khả năng của cậu.” Cố Tư Ức nói: “Để mình đi hỏi xem.” nói xong liền quay người đi luôn. Những người khác quay trở lại phòng tập, Văn Dĩnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt càng lúc càng khó coi. cô ta dám chắc là Cố Tư Ức biết chuyện này, hơn nữa còn biết trước là chuyện này sẽ được thông báo trong cuộc họp nên mới lấy cớ để không tới tham dự, như vậy thì cô ấy sẽ có thể tiếp tục tỏ vẻ thanh cao, trước mặt và sau lưng là hai con người hoàn toàn khác nhau. Cố Tư Ức gọi điện thoại cho Trương Tư Thành, biết được hắn đang ở sân bóng rổ nên vội vàng chạy tới đó. cô đứng cạnh sân chờ hắn chơi xong mười phút cuối trận, xung quanh là một đám con gái hét chói tai, cô thì chỉ yên tĩnh đứng chờ, mặt không cảm xúc. Học kỳ này Trương Tư Thành vẫn duy trì trạng thái độc thân, cho nên con gái thích hắn càng nhiều hơn, ai cũng cảm thấy mình có cơ hội. Hôm nay hắn tham gia thi đấu bóng rổ, có rất nhiều sinh viên nữ kéo tới đây cổ vũ. Về kỹ thuật chơi bóng của Trương Tư Thành thì…Cố Tư Ức cảm thấy, trừ Hạ Chi Tuyển ra, không một chàng trai nào có thể thu hút cô được nữa. cô lười chẳng buồn xem, cúi đầu nghịch điện thoại. Trận bóng kết thúc, Trương Tư Thành đi đến chỗ cô trêu chọc: “Bạn học Cố, vội vội vàng vàng tới tìm anh như vậy sao? Nhớ anh à?” Cố Tư Ức không vui vẻ gì cả: “không phải em đã nói với anh là em không muốn làm MC rồi sao?” “À, chuyện này à…” Trương Tư Thành bất đắc dĩ nói, “Chuyện này không phải do anh quyết định, là lãnh đạo khoa cảm thấy em là người phù hợp nhất.” “Đáng lẽ ra anh phải nói trước cho em một tiếng chứ.” Cố Tư Ức vô cùng sầu não. Lúc nghe thông báo hôm nay có cuộc họp, cô hỏi hắn là cô có thể không đến được không, hắn nói không đến cũng không sao, nếu bận thì cô không cần tham dự cũng được. …Kết quả tự dưng lại quyết định MC cho buổi tiệc tối ngay trong cuộc họp. “Cái này cũng hơi khó nói…” Nét mặt Trương Tư Thành tỏ ra không giúp được gì, nhún vai, “Nếu em không muốn làm thì em đi tìm chủ nhiệm Trần nói đi, nhưng anh thật sự không hiểu, nếu đã có quyết định thế rồi thì việc gì em phải áp lực như thế chứ? Cho dù trước đây không có kinh nghiệm thì coi như đây là cơ hội để rèn luyện bản thân cũng được mà.” “Em thấy Văn Dĩnh phù hợp hơn, hồi trung học cậu ấy thường xuyên làm MC cho các hoạt động của trường.” “Em ấy không được.” Trương Tư Thành phản bác, “Cho dù em có từ chối không làm thì cũng không tới lượt Văn Dĩnh đâu.” “Tại sao?” cô ngạc nhiên hỏi. “Em ấy thấp bé, khí chất cũng chưa đủ, không phù hợp làm MC.” “…” Cố Tư Ức có chút phiền lòng, cô rất không thích việc trao đổi bàn bạc với lãnh đạo nhà trường. Nhưng bây giờ chuyện này đã bày ra ngay trước mắt rồi… cô gọi điện cho Hạ Chi Tuyển: “anh đang ở đâu thế?” anh nói: “anh ở phòng thí nghiệm.” Cố Tư Ức lại hỏi: “anh ăn cơm tối chưa?” “anh chưa.” “Thế em đến tìm anh, bọn mình ăn cơm xong rồi anh lại làm việc tiếp nhé.” “Được.” Hai người gặp nhau ở dưới tòa nhà, bên cạnh Hạ Chi Tuyển còn có mấy người bạn, ai cũng cười chào Cố Tư Ức. Trình Linh cũng ở đây, nhưng cô ấy không lên tiếng, chờ hai người họ đi xa rồi, cô ấy mới ra vẻ lơ đãng hỏi: “Từ khi bạn gái vào học, thời gian của Hạ Chi Tuyển đều dùng hết cho việc yêu đương rồi.” “Làm gì đến mức đấy, việc gì cần làm thì cậu ấy cũng không bỏ bê mà.” Trương Dương nói. Trình Linh: “Nhưng hồi năm nhất cậu ấy tập trung tinh thần vào việc học hơn, ngày nào cũng làm nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ, bây giờ thì lại giành giật từng giây để ở bên bạn gái.” Trương Dương: “Ha ha…Tôi mà có một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu như thế thì tôi cũng muốn giành giật từng giây từng phút để đi với người ta.” Dương Kiệt nói: “Bài vở hay sự nghiệp chẳng qua cũng chỉ là một phần cuộc sống mà thôi, tình yêu và hôn nhân cũng vậy, Hạ Chi Tuyển có được cả hai thì tốt quá còn gì. Haizz, trước còn tưởng tính tình cậu ấy lạnh lùng, mắc bệnh thiên tài, bây giờ mới thấy là mình đã quá ngây thơ…” “…” Trình Linh có phần bực bội, thì ra đàn ông ai cũng giống nhau, chẳng thể chống lại được nữ sắc, Hạ Chi Tuyển vốn lạnh lùng tự cao mà cũng còn như vậy. Cố Tư Ức kéo tay Hạ Chi Tuyển, đầu tựa vào vai anh. anh hỏi: “Có tâm sự gì sao?” “…Sao anh biết?” cô ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh. “Em thì có cái gì mà anh không biết chứ.” Hạ Chi Tuyển đáp, ngữ điệu bình thản ẩn chứa một chút cảm giác thành tựu. Cố Tư Ức phục sát đất: “anh là học thần, anh lợi hại rồi.” “nói anh nghe xem có chuyện gì khiến em phiền lòng đi.” Cố Tư Ức thở dài: “Tiệc mừng năm mới lần này, lãnh đạo trường học chọn em làm MC…” “không phải em rất thích tham gia mấy hoạt động này sao?” “Nhưng em không có kinh nghiệm làm MC, em chưa thử bao giờ, không muốn thất bại đâu. Mà vấn đề mấu chốt là Văn Dĩnh lớp em rất muốn làm MC, còn từng nói riêng với em nữa, em đã nói với cậu ấy là em không muốn làm rồi…Thế mà tự nhiên việc này lại rơi xuống đầu em, cảm giác như tự vả mặt ý.” Hạ Chi Tuyển hỏi: “Thế em định thế nào?” “Em định sẽ đến gặp chủ nhiệm Trần, nói với thầy là em không muốn làm MC.” “Nếu em không làm thì cô bạn kia có được thay thế không?” “không, họ nói cậu ấy sẽ không được chọn.” “Vậy bây giờ em đi nói với thầy chủ nhiệm, trừ việc khiến cho thầy nghĩ rằng em không có năng lực cũng không có tự tin ra thì còn có tác dụng gì nữa không?” Cố Tư Ức hiểu ý anh: “Nhưng mà…” “Nhưng mà trong lòng em không cảm thấy thoải mái đúng không?” “…” cô thật sự không thể phản bác được. “Dù thế nào thì cũng là việc của ngày mai, tối nay em muốn ăn gì?” “Gì cũng được ạ.” Hạ Chi Tuyển bắt xe đưa Cố Tư Ức tới khu trung tâm thương mại, dẫn cô đến một nhà hàng đang hot trên mạng mà hôm trước cô mới nói với anh. Nhìn nồi nước lẩu đỏ rực đang sôi sùng sục, ngửi mùi thơm ngào ngạt, cảm xúc buồn phiền của Cố Tư Ức dường như cũng theo đó mà tan biến đi rồi. cô vui vẻ ăn thức ăn ngon, còn cùng Hạ Chi Tuyển uống một chai bia nữa. Ăn uống no đủ xong, tâm trạng của Cố Tư Ức phấn khởi hẳn lên, hai người sải bước đi bên nhau, cô hỏi anh: “Có phải anh nghĩ rằng em nên tiếp nhận nhiệm vụ này đúng không?” “anh chỉ cảm thấy là, do dự lùi bước không giống với tính cách của em, nếu em còn có nguyên nhân gì khác, vẫn muốn đến gặp thầy chủ nhiệm để từ chối thì anh cũng không phản đối đâu.” Hạ Chi Tuyển nắm bàn tay đã bắt đầu hơi lạnh của cô, nhét vào trong túi áo mình, nói tiếp: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, dù em quyết định thế nào cũng không sao cả, anh đều sẽ ủng hộ em, đừng quá bận tâm làm gì.” “Vâng…” Cố Tư Ức yếu đuối tựa vào vai anh. cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi, cũng không thấy khó xử buồn bực như trước. không biết là bị lây cái thái độ hờ hững điềm tĩnh của anh, hay là vì cô đang quá hạnh phúc khi được ở bên anh nữa đây… Cảm giác như là…Chẳng có việc gì phải lo lắng hết, trời sập xuống thì vẫn còn có anh ở đây mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng phải suy nghĩ. Hôm sau, Cố Tư Ức tìm gặp thầy phụ trách, vừa tới cửa phòng làm việc thì đã được thầy chào hỏi và khen ngợi, chúc cô sẽ biểu hiện thật tốt trong buổi tiệc chào năm mới. Cố Tư Ức khó xử nói: “Em không muốn đảm nhận vị trí MC đâu ạ, em không có kinh nghiệm làm MC, sợ sẽ làm cho trường chúng ta mất thể diện…” “Việc này thì không vấn đề gì, em cứ học hỏi từ Trương Tư Thành ấy, thầy đã từng thấy em thuyết trình rất tốt, chắc chắn có thể làm MC được. Còn một tuần nữa mới tới buổi tiệc, trước đó sẽ tổng duyệt vài lần, em có thể tranh thủ thời gian mà luyện tập.” Cố Tư Ức còn đang muốn nói thêm thì thầy đã chuyển sang chủ đề khác rồi. đi ra khỏi phòng làm việc, Cố Tư Ức thở dài một hơi. Thôi vậy, cố gắng vượt qua thử thách nào. Thầy giáo đã ủng hộ cô như vậy rồi, cô còn tiếp tục từ chối nữa thì đúng là chứng tỏ mình không có năng lực và lòng dũng cảm. Chuyện MC coi như đã chốt xong, tiết mục biểu diễn của các lớp cũng đang dần hoàn tất rồi. Trước buổi tiệc tối một tuần, mọi người bắt đầu diễn tập trên sân khấu. Vì là lần tổng duyệt đầu tiên nên tốn khá nhiều thời gian, Hạ Chi Tuyển đến tìm Cố Tư Ức, thấy lớp cô đang tập luyện rất hăng say. Cố Tư Ức tranh thủ lúc nghỉ giải lao đi tới bên cạnh anh, đưa cho anh một tách trà nóng, nói: “anh thấy âm thanh ánh sáng trên sân khấu có ổn không?” Hạ Chi Tuyển nhìn xung quanh một vòng, gật đầu, công nhận là mọi người chuẩn bị cho buổi biểu diễn rất công phu. Cố Tư Ức nói: “Hôm diễn thật sẽ có cả hình ảnh 3D nữa cơ, đẹp lắm!” Hạ Chi Tuyển uống một ngụm trà, bình thản nói: “Làm sao đẹp bằng MC được.” Cố Tư Ức bị trêu đỏ bừng mặt: “Em ra tập tiếp đây, không thèm nói chuyện với anh nữa.” Hạ Chi Tuyển ngồi dưới xem Cố Tư Ức tập duyệt làm MC. Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng chọn cô làm MC là một quyết định đúng đắn. cô có gương mặt trong sáng vui tươi, toàn thân tràn ngập tinh thần nhiệt huyết và sức sống tuổi trẻ, dáng người lại cao gầy, khí chất tự nhiên cởi mở, khi cô đứng trên sân khấu, mọi người sẽ không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô. “Tề Hiên, cậu mang mấy cái bàn kia xuống đi.” Cái tên này bỗng lọt vào tai, Hạ Chi Tuyển quay mặt sang, nhìn cậu sinh viên tên là Tề Hiên kia. Tóc xoăn, đeo kính, nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát, rất tích cực làm việc, ai sai gì cậu ta cũng làm. Hạ Chi Tuyển đứng dậy đi tới phía sau cậu ta. Tề Hiên vừa để đồ xuống, quay lưng lại thấy Hạ Chi Tuyển thì sợ hết hồn, sau vài giây trấn định, cậu ta mỉm cười nói: “Chào anh ạ.” Hạ Chi Tuyển khách khí mỉm cười lại: “Chào cậu, tôi là bạn trai của Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển.” “Em biết em biết…” Tề Hiên vội vàng gật đầu, “anh rất nổi tiếng ở khoa của em đấy ạ.” Cố Tư Ức ở bên kia đang rảnh rỗi, thấy Hạ Chi Tuyển đang nói chuyện với người ta thì liền chạy tới theo: “Hai người quen nhau à?” Trước đó cô không biết có cái tờ giấy nhỏ kia trong sách, sau biết thì cũng chỉ kịp liếc mắt một cái chứ không thấy rõ tên người viết, cho nên cô tưởng là Hạ Chi Tuyển và Tề Hiên quen nhau. Hạ Chi Tuyển thuận thế vòng tay ôm vai Cố Tư Ức, kéo cô vào lòng mình: “đang làm quen thôi, anh thấy bạn học này rất quen.” Cố Tư Ức cười nói: “anh còn có hứng thú làm quen với đàn em cơ à?” “Người bình thường thì không có hứng thú, nhưng nếu là người khác phái ở bên cạnh em thì khác.” Hạ Chi Tuyển nói xong lại dùng ánh mắt thâm trầm sâu xa nhìn Tề Hiên. Tề Hiên bối rối vô cùng, cảm thấy như bị người ta phát hiện ra bí mật của mình vậy… Cố Tư Ức tỏ ra không vui: “Gì chứ…” Hạ Chi Tuyển cười: “anh phải ra chào hỏi làm quen một chút, sau này họ còn quan tâm chiếu cố tới em nhiều hơn.” Tề Hiên thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Bạn Cố Tư Ức giỏi lắm ạ, em còn phải học hỏi từ bạn ý nhiều ấy chứ. Em còn có việc bận, em đi trước đây ạ…Hai người có chuyện gì cần giúp thì gọi em nhé.” nói xong lòng bàn chân cứ như được bôi dầu, chuồn rất nhanh. Lúc cậu ta viết mẩu giấy kia cho Cố Tư Ức, cậu ta không hề biết rằng cô đã có bạn trai, cũng không biết là tình cảm của hai người còn rất tốt nữa, về sau hoạt động nhiều trong hội sinh viên, nghe mọi người nói chuyện thì cậu ta mới biết. Mặc dù vẫn không thể kiềm chế được việc ngắm nhìn cô, nhưng dũng khí để theo đuổi thì đã hoàn toàn bị bóp chết rồi. Vừa rồi nhìn trực diện người bạn trai của cô, mới thấy đối phương đẹp trai nhường nào, còn có khí chất bức người nữa. Cảm giác như là, như là anh ấy đã biết chuyện gì đó… Tề Hiên nghĩ, về sau phải cách xa Cố Tư Ức một chút thôi, tốt nhất là chặt đứt mọi tơ tưởng nhớ nhung trong đầu luôn. Đến ngày diễn ra buổi tiệc tối, tấm màn che sân khấu đã được kéo ra dưới sự hô hào nhiệt liệt của toàn thể mọi người. Đây là lần đầu tiên Cố Tư Ức làm MC, nên Trịnh Bồi Bồi cùng mấy người bạn thân của cô cũng rủ nhau tới xem. Cố Tư Ức đang ở phía sau sân khấu, thợ trang điểm đã trang điểm xong cho cô, bây giờ cô phải vào phòng thay đồ để đổi lễ phục. Cầm chiếc váy lên, đang chuẩn bị mặc vào thì cô bỗng phát hiện ra trên váy có một vết rách… Hôm qua lúc trang phục được mang tới cô còn mặc thử một lần rồi mà, đẹp đẽ không vấn đề gì cả, sao bây giờ lại rách rồi? Đây là váy cho MC được đặt may riêng theo số đo của cô, giờ phần eo bị rách to thế này, sao mà mặc được đây? Bên kia Trương Tư Thành đã thay đồ xong đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Cố Tư Ức thì ngạc nhiên nói: “Sao em vẫn chưa thay váy?” Cố Tư Ức nói: “Váy bị rách rồi…” Trương Tư Thành cầm lấy xem, cau chặt mày: “Bị ai xé rách thế này? rõ ràng váy được treo cẩn thận một chỗ mà, sao lại rách được, có phải là váy giấy đâu.” “Em cũng không biết…Hôm qua thử váy xong em treo lại ở đây luôn, bây giờ vừa định lấy thay thì phát hiện ra…” “Sắp mở màn đến nơi rồi, biết đi đâu tìm lễ phục vừa người bây giờ đây?” Trương Tư Thành cực kỳ đau đầu. Đúng lúc quan trọng thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu làm mất thể diện của trường thì lãnh đạo khoa chắc chắn sẽ hỏi tội bọn họ. Hơn nữa hai người còn là MC, cũng là thành viên của hội sinh viên, đã chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay suốt một thời gian dài… Cố Tư Ức nhìn lễ phục trên tay, trong lòng không thể giải thích được, sao tự nhiên váy lại bị rách chứ?