Edit: Ngân Nhi ​Thời gian nghỉ hè còn lại, Hạ Chi Tuyển không gọi thêm một cuộc điện thoại nào cho Cố Tư Ức, hai người cắt đứt liên lạc với nhau. Ngày nào Cố Tư Ức cũng phải kiềm chế khát vọng muốn gọi điện cho anh, cô cực kỳ muốn nghe giọng anh, không yêu cầu xa vời gì, chỉ cần mỗi tối được nghe anh nóichúc ngủ ngon là được rồi. Nhưng cô biết là không thể, vất vả lắm mới thương lượng được với nhau, bây giờ mà làm loạn là sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Lúc khổ sở cô chỉ biết buôn chuyện với Trịnh Bồi Bồi, Trịnh Bồi Bồi biết chuyện của hai người thì không khỏi buồn rầu, nhưng cô cũng biết là mình chẳng thể làm gì được. Cả bọn đều chỉ đang học cấp ba, sống dưới đôi cánh của bố mẹ, không còn cách nào khác là phải nghe lời. Trịnh Bồi Bồi không hề than phiền mà luôn ở bên an ủi Cố Tư Ức, giúp cô bạn ổn định lại tâm trạng. “Đừng buồn nhé, tạm thời chia tay cũng là một thử thách dành cho tình cảm của hai cậu mà, cậu thấy đúng không?” “Tình yêu đích thực sẽ không bị thời gian đánh bại, nếu bị đánh bại thì chứng tỏ cảm xúc chỉ là nhất thời thôi…” “Chỉ hai năm thôi mà, cứ tập trung vào học hành là sẽ qua nhanh trong chớp mắt thôi…” “Ngoan nha, bọn mình cố gắng học tập, thi đỗ đại học! Tương lai sẽ được tự do!” Hai người cùng nhau chơi game, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, dần dần, Cố Tư Ức cũng đã vượt qua được cảm giác đau khổ khi chia tay. Sau khi nhà họ Hạ nói chuyện lại với nhà họ Cố, bố mẹ Cố Tư Ức không hề nhắc tới việc chuyển trường cho cô nữa. một kì nghỉ hè vừa dài vừa đau buồn đã kết thúc, cuối cùng cũng đến ngày tựu trường. Trịnh Bồi Bồi đã thực hiện đúng lời hứa của mình, dưới sự cố gắng của cô ấy, bốn côgái vẫn được ở chung một phòng, không bị chia lại theo phân ban. Tụ họp ở phòng ngủ, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cả bọn liền cùng nhau đi xem danh sách chia lớp. Cố Tư Ức học ban Tự nhiên, cùng lớp với Chu Kiêu và Trương Nhân, lớp 11-1. Trịnh Bồi Bồi học ban Xã hội, cùng lớp 11-3 với Tô Hàn và Lục Gia Diệp. Hướng Lê và Trương Hân Dịch học cùng nhau, lớp 11-5. Trịnh Bồi Bồi không thấy có tên Hạ Chi Tuyển ở lớp 11-1, lại nhìn tiếp danh sách các lớp khác, ngơ ngác hỏi: “Sao mình không thấy học thần đâu nhỉ?” Cố Tư Ức cũng chung biểu cảm, vì sao không thấy tên anh? Chẳng lẽ anh không cho cô chuyển trường, là vì chính anh sẽ chuyển trường sao? cô nói với Trịnh Bồi Bồi: “Cậu đi hỏi Lục Gia Diệp đi, sao lại không có học thần?” Trịnh Bồi Bồi gật đầu, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Gia Diệp. Trịnh Bồi Bồi: “Sao trong bảng chia lớp không thấy có tên học thần vậy?” Lục Gia Diệp: “không thấy thì mới là bình thường.” Trịnh Bồi Bồi: “Là sao? Cậu ấy chuyển trường rồi à?” Lục Gia Diệp: “Chuyện của học thần, không thể suy đoán bằng logic của người thường được [Vuốt cằm].” Trịnh Bồi Bồi: “Bớt làm trò đê, đừng có thừa nước đục thả câu! Rốt cuộc là làm sao?” Lục Gia Diệp: “Học thần nhảy lên học lớp 12 rồi, trở thành đàn anh của chúng ta đó.” Trịnh Bồi Bồi: “Ôi trời…” Lục Gia Diệp: “Trâu bò không?” Trịnh Bồi Bồi: “Quá trâu bò luôn ý!!” Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức đi đến nhà ăn, hai người lấy cơm rồi chọn một chỗ trong góc không người, vừa ăn vừa nói chuyện. Trịnh Bồi Bồi nói tin tình báo vừa lấy được cho Cố Tư Ức. Cố Tư Ức sửng sốt vài giây, nói: “Lợi hại như vậy sao…” Trịnh Bồi Bồi: “thật đó! Cậu ấy là học thần mà!” Cũng may không phải là chuyển trường… Biết anh nhảy lớp, Cố Tư Ức thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Mặc dù không được học cùng lớp, cũng không cùng một khối, nhưng tóm lại vẫn là cùng một trường. Nếu có cơ hội, thỉnh thoảng cô vẫn có thể trộm liếc nhìn anh một cái đúng không? Lớp mới của Cố Tư Ức có một nửa số học sinh thuộc lớp cũ cô học, một nửa đến từ các lớp khác, cho nên tổng quan thì cô cảm thấy khá quen thuộc. Ngày đi học đầu tiên, chủ nhiệm lớp điểm danh, ai nghe đến tên thì hô lên cho cả lớp biết mặt. Lúc gọi tên “Lục Minh”, chủ nhiệm lớp dừng lại, dường như lúc này mới nhớ ra điều gì, liền giải thích: “Bạn Lục Minh đã chuyển trường rồi.” nói xong lại điểm danh tiếp. Chu Kiêu nghe thế liền hừ nhẹ một tiếng. Đợt nghỉ hè Lục Minh bị Hạ Chi Tuyển đánh rất thảm, nhà họ Lục vì sợ kết thù với nhà họ Hạ nên không dám làm gì Hạ Chi Tuyển, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ liền cưỡng chế Lục Minh chuyển đến một trường ở thành phố khác học. Lục Minh vẫn chú ý đến Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, mấy lần bị Hạ Chi Tuyển làm nhục, chưa nói đến chuyện hận thù, nhưng tình cảm của cậu ta với Cố Tư Ức thì thủy chungkhông thay đổi. Trương Nhân chuyển lớp xong còn chơi chung một hội với mấy người kia, Lục Minh cảm thấy rất tò mò, liền tìm người đi điều tra bối cảnh của Trương Nhân, lúc điều tra xong thì lửa giận trong lòng cậu ta càng lớn hơn. Hạ Chi Tuyển lại lằng nhằng giữa con gái của một vị quan chức và Cố Tư Ức đáng yêu, trái ôm phải ấp hay sao? Thế là cậu ta đã lập kế hoạch rồi chờ đợi, sau khi nhận được đống ảnh chụp của Từ Na, cậu ta lập tức hành động. Cậu ta vốn chỉ tính sẽ công khai mối quan hệ giữa Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức, để áp lực từ bên ngoài ép hai người phải chia tay, vậy thì đến năm lớp 11 cậu ta sẽ được học cùng lớp với Cố Tư Ức. Nào biết là chính cậu cũng phải nhận hậu quả vì việc làm này. Bố mẹ cậu lo sợ rằng mâu thuẫn giữa cậu ta và cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ sẽ ngày mộtlớn hơn, cho nên mặc kệ cậu ta có kịch liệt phản đối thế nào thì bố mẹ cũng bắt buộc cậu ta phải xin thôi học, chuyển tới một trường ở thành phố khác. Về chuyện của Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức, nhà trường cũng xử lý nhẹ nhàng, vì phụ huynh học sinh có giải thích là Cố Tư Ức là con gái nuôi của nhà họ Hạ, em gái Hạ Chi Tuyển, cho nên hai đứa rất thân nhau, chỉ là tình anh em mà thôi. Lên lớp 11, việc học bắt đầu nặng hơn, độ khó của Toán Lý Hóa cũng tăng lên. Cố Tư Ức tập trung hết tinh thần vào việc học, may là các bạn học cùng lớp tương đối tâm lý, không chạy tới hỏi han gì cô cả. Chẳng qua là, ngày nào cũng có những thời điểm, cho dù trong phòng học ngồi đầy người, nhưng cô vẫn liếc nhìn sang bên cạnh, không trông thấy người ấy, xung quanhcô bỗng trở nên rất trống trải. Bạn cùng bàn của Cố Tư Ức bây giờ là một bạn nữ lúc nào cũng vùi đầu vào học, quan hệ giữa hai người rất ổn, nước sông không phạm nước giếng. Trương Nhân được xếp ngồi ngay trước Cố Tư Ức, thỉnh thoảng lại quay xuống thảo luận bài với cô, tình bạn giữa hai người cũng không tệ. Tựu trường được một tuần, tối thứ sáu, Trịnh Bồi Bồi trở về phòng ngủ, bừng bừng khí thế nói với Cố Tư Ức: “Chiều mai trường tổ chức buổi lễ cổ vũ các học sinh khối 12 thi đại học đấy.” “Ừm…” Cố Tư Ức vừa ngồi học vừa hờ hững đáp lại. “Nghe nói học thần được chọn làm đại biểu học sinh ưu tú lên bục nói chuyện.” Cố Tư Ức lập tức dừng bút, tim hẫng một nhịp. “Lớp 10 với 11 đều không có tiết, nhiều đứa hăng hái nói sẽ tới xem học thần đó, bọn mình có đi không?” “không hay lắm thì phải…” Cố Tư Ức do dự. Chuyện của hai người mãi mới ổn định được, cô mà lại đến xem anh trong hoàn cảnh đông người như thế, liệu có rêu rao quá không, nhỡ lại rước thêm phiền toái thì sao? “Có gì mà không hay, chia tay chứ không phải trở thành người xa lạ, ít nhất thì vẫn là bạn học mà.” Trịnh Bồi Bồi nói. Tuy vậy nhưng cô cũng sợ sẽ khơi dậy nỗi đau trong lòng Cố Tư Ức, vội vàng nói tiếp: “không sao, mình nghe cậu, cậu không muốn đi thì bọn mình đi dạo phố cũng được.” “…” Cố Tư Ức không nói gì, trong lòng bộn bề, không còn tinh thần để làm tiếp bài tập nữa. Sáng hôm sau, cả bọn ở trong phòng ngủ lấy lại sức, ăn cơm trưa xong, Trịnh Bồi Bồi hỏi Cố Tư Ức có muốn đi dạo phố không, Cố Tư Ức lại hỏi: “Cái buổi lễ động viên kia… Mấy giờ bắt đầu vậy?” “Hai giờ đến bốn giờ, theo đúng quy trình thì hai rưỡi học thần sẽ lên bục nói chuyện.” Trịnh Bồi Bồi nói. “Thế bọn mình đi xem trước rồi mới dạo phố được không? Mình cũng đang muốn mua mấy cuốn sách.” “Được thôi.” Trịnh Bồi Bồi gật đầu, cô cũng biết là cô bạn mình không nhịn được đâu mà. Hai giờ chiều, hai cô gái cùng nhau đi tới hội trường diễn ra buổi lễ động viên. không ngoài dự đoán, có rất nhiều các em gái khóa dưới tới xem, nhà trường cũngkhông cấm, đến đây chứng kiến bầu không khí nhiệt huyết chuẩn bị cho kỳ thi đại học cũng là một chuyện tốt. Các học sinh khóa dưới không có ghế trống để ngồi, cho nên chỉ có thể đứng phía sau hoặc hai bên lối đi. Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đứng phía sau hàng ghế cuối. Lúc MC gọi tên Hạ Chi Tuyển lên sân khấu, tim Cố Tư Ức như vọt lên tận cổ họng luôn, nắm chặt lấy tay Trịnh Bồi Bồi. Trong tiếng vỗ tay vang dội, Hạ Chi Tuyển bước lên sân khấu. Cậu mặc bộ đồng phục xanh trắng, vóc dáng cao gầy, gương mặt cực kỳ đẹp trai, lúcđi lên đã khiến cho phía dưới xôn xao một trận. Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, người thì đứng trên sân khấu đầu hội trường, người lại đứng cuối hội trường, khoảng cách rất xa, xa đến mức ngay đến cái băng rôn to treo bên trên cũng không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh rất rõ ràng. Gần hai tháng không gặp nhau rồi… Lần gần nhất hai người gặp nhau là khi anh bỗng dưng xuất hiện ở bên ngoài khu nhàcô, mang theo một thân đầy bụi bặm, bất ngờ ôm chầm lấy cô, ánh mắt sâu thẳm và ngời sáng, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. anh đã vượt một quãng đường xa như thế để tới gặp cô, thế mà cô lại nói ra những lời khiến anh đau lòng… Trịnh Bồi Bồi nói: “Đứng đây xa quá, bọn mình dịch lên trước chút đi…” Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức, dẫn cô đi lên trước, muốn cô nhìn rõ mặt người yêuhơn. Giữa sân khấu, Hạ Chi Tuyển vẫn đang nói, cậu diễn thuyết bằng hai ngôn ngữ Trung – anh, toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh. không hề căng thẳng, không hề kiêu ngạo, cũng không hề bị hưng phấn quá mức. sự điềm đạm này của cậu không hề giống với tác phong của một cậu học sinh lớp 12, nhưng vẫn tạo cho người xem một cảm giác khá thoải mái. Mà gương mặt kèm theo khí chất của cậu, lại càng khiến cho các nữ sinh mê mẩn hơn. Trịnh Bồi Bồi kéo Cố Tư Ức đến chỗ lối đi bên cạnh cách sân khấu không xa, hai người đứng đó nhìn Hạ Chi Tuyển diễn thuyết. Nơi này gần hơn nhiều, Cố Tư Ức có thể trực tiếp nhìn thấy rõ mặt anh, cô gần như tham lam mà ngắm nhìn, chớp mắt một cái cũng không nỡ. Tựa như có linh cảm, người đang nói chuyện trên sân khấu lúc này bỗng quét mắt mộtlượt nhìn khán giả, cũng nhìn qua chỗ cô đang đứng. Cố Tư Ức chợt thấy ngực co thắt, nhưng ngay sau đó lại bật cười, dưới sân khấu rất tối, lại nhiều người như vậy, chắc chắn là anh không nhìn thấy mình đâu. Hạ Chi Tuyển kết thúc bài diễn thuyết, dưới sân khấu vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Các em học sinh khối 10 mới vào trường vui sướng bàn luận với nhau: “Trước mình đãtừng nghe nói là hot boy Hạ Chi Tuyển của Long Hưng rất đẹp trai, quả nhiên danh bất hư truyền…” “Tiếc thật, anh ấy đã lên lớp 12 rồi, năm sau sẽ học đại học, bọn mình chỉ được nhìnanh ấy một năm thôi đó.” “Từ khối 10 năm sau là các em ấy hoàn toàn không có cơ hội được gặp anh ấy rồi, bọn mình coi như vẫn may mắn chán.” Ánh mắt Cố Tư Ức vẫn nhìn chăm chú người đang từ trên sân khấu đi xuống kia. Lúc thấy anh đi về phía lối đi nhỏ cô đang đứng, Cố Tư Ức sững sờ. Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, Cố Tư Ức vẫn đứng im bất động tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Trong ánh đèn mờ tối, Cố Tư Ức lùi về sau, dựa lưng vào tường, những người đangđứng đây cũng phải tránh sang để nhường đường cho Hạ Chi Tuyển đi xuống. “Hi ~” Trịnh Bồi Bồi chào Hạ Chi Tuyển, cậu quay sang nhìn, gật đầu coi như đáp lại. Cố Tư Ức đứng bên cạnh không lên tiếng, lông mi khẽ run, kinh ngạc nhìn anh đến gần mình. Trong lúc hỗn loạn, tay cô bỗng bị nắm lấy…  Tim Cố Tư Ức đập điên cuồng, đầu ngón tay cũng run bắn lên. Chỉ ngắn ngủi một giây rồi buông ra ngay, nhanh đến mức cô có cảm giác như anh chỉkhông cẩn thận mà đụng phải thôi. Hạ Chi Tuyển tiếp tục bước đi, quay về ghế ngồi của mình. Cố Tư Ức một lúc lâu vẫn không dám thở, dường như rất sợ xúc cảm lưu lại trên tay sẽtan biến, mãi sau, cô mới hít sâu một hơi. sự ngọt ngào đến quá đột ngột này khiến cho hốc mắt cô cay xè, nhưng phải cố kiềm chế không được rơi nước mắt. Hạ Chi Tuyển đã nói xong, hai người các cô cũng không cần thiết phải nán lại nữa, liềnđi ra hội trường. Ngồi xe tới trung tâm thương mại, Cố Tư Ức tay trái nắm tay phải, cứ thẫn thờ nhìn tay mình. Trịnh Bồi Bồi nói: “Cậu vui vẻ lên nào, có một người bạn trai đẹp trai tài giỏi như vậy cơ mà, cậu ấy là nam thần của tất cả nữ sinh trường mình đấy.” “anh ấy đã không còn là…” Cố Tư Ức cắn môi, không dám nói tiếp, trong lòng rấtkhông muốn chấp nhận sự thật rằng hai người đã chia tay. Trịnh Bồi Bồi vỗ vai cô an ủi: “Thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà.” Cố Tư Ức đến nhà sách mua cả đống tài liệu tham khảo, Trịnh Bồi Bồi trố mắt đứng nhìn, “Ban Tự nhiên các cậu học khổ thế này cơ á?” Cố Tư Ức thanh toán xong, cầm cả túi sách to, tràn ngập ý chí nói: “Bây giờ không có học thần phụ đạo cho nữa, nên mình phải cố gắng gấp đôi mới được.” “Ừ, cậu ấy toàn thiên vị dạy kèm cho mỗi cậu, giờ thì…” Trịnh Bồi Bồi thở dài, “Sớm biết vậy thì thà học chung ban Xã hội với mình còn hơn.” “không sao mà.” Cố Tư Ức nói, “đã chọn rồi thì không hối hận.” Trịnh Bồi Bồi gật đầu: “Mình cũng chỉ biết khích lệ tinh thần cậu thôi, cố lên!” Cố Tư Ức nói được làm được, năm lớp 10 phải có Hạ Chi Tuyển quản lý thì cô mới chịu tập trung vào học, còn bây giờ cô chẳng cần ai giục nữa, trong lòng lúc nào cũng bừng bừng khí thế, giành giật từng giây từng phút để học, không dám lười biếng, chỉ có duy nhất một ngoại lệ…Đó là mỗi ngày khi nhớ đến anh, cô sẽ lại ngẩn ngơ mất một lúc. Ngày lại ngày trôi qua, còn chưa tới một tháng nữa là thi giữa kỳ. một buổi chiều trước khi vào học, Chu Kiêu đi tới chỗ Cố Tư Ức, đưa cho cô một cuốn sách, nói: “Đây là đề luyện tập, cố gắng làm nhé.” Cố Tư Ức nhận lấy, là một cuốn sách bài tập tự đóng bằng giấy A4, đề bài bên trong đều được viết tay, nét chữ vô cùng quen thuộc với cô… Sách được chia làm ba phần Toán Lý Hóa, cuối mỗi phần là lời giải cho những bài tập. anh đã lên lớp 12 rồi, còn tranh thủ thời gian mà soạn sách bài tập lớp 11 cho cô… Cố Tư Ức nhìn quyển sách, đáy lòng cuộn trào như sóng lớn, một lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được nhịp thở của mình. Sau khi nhận được cuốn sách quý giá từ học thần, Cố Tư Ức lại chuyên tâm vùi đầu vào làm đề, cảm giác sách này tốt hơn nhiều các cuốn sách tham khảo khác, dường như anh có thể đoán trước được là cô sẽ gặp vướng mắc ở phần nào, dễ nhầm lẫn ở đâu. Ngồi làm đề trong quyển sách này, cô lại nhớ đến quãng thời gian được anh kèm cặp, nên dù mệt mỏi vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Kỳ thi giữa kỳ đã tới, Cố Tư Ức đã làm hết sức mình. Sau khi công bố kết quả, cô xếp hạng 20 của lớp và hạng 200 của trường. Ban Tự nhiên cạnh tranh rất khốc liệt, thành tích của cô so với lớp 10 không nhữngkhông tăng lên mà còn giảm đi. cô đã cố gắng hết sức có thể, mong rằng kết quả thi sẽ tốt, vậy mà chẳng tốt chút nào, tim Cố Tư Ức có phần nguội lạnh đi. Suy nghĩ hỗn loạn, không biết phải làm sao để đối diện với chính mình. Sau kỳ thi một tuần, bảng vàng danh dự top 100 của các khối được dán lên bảng tin của trường. sự việc gây náo loạn nhất có lẽ chính là việc Hạ Chi Tuyển tuy đã học nhảy lớp nhưng vẫn dễ dàng giữ vị trí đầu bảng. một nhóm người đứng tụ tập trước bảng vàng, bàn luận xôn xao. “Trời ạ, Hạ Chi Tuyển là thần thánh đấy à? Sao có thể lợi hại thế được?” “Chứ còn gì, cậu nghĩ tự dưng mà người ta lại gọi cậu ấy là học thần chắc?” “Cậu ấy mới nhảy lớp mà vẫn đứng hạng nhất được…Khác nào vả mặt các đàn anhkhông.” “Tôi quá là nể luôn, IQ của cậu ấy có phải ở mức cao nhất không vậy?” “thật muốn quỳ xuống mà ca ngợi cậu ấy luôn…” Cố Tư Ức đeo khẩu trang đứng trước bảng vàng danh dự, nhìn vị trí đứng đầu của khối 12 – Hạ Chi Tuyển. Các bạn học đứng xung quanh ai cũng đang thảo luận về cậu, không khỏi tỏ ra ngưỡng mộ và thán phục. Trong một ngôi trường trọng điểm của thành phố như Long Hưng, chỉ dựa vào gương mặt đẹp thì chưa thể chinh phục được trái tim của tất cả các nữ sinh, nhưng nếu vừa có tài vừa có sắc thì chẳng có nữ sinh nào mà không mê cho được. Sau khi Hạ Chi Tuyển lên lớp 12, cậu luôn đơn độc một mình, bên cạnh không có người khác phái, nhưng thư tình và quà tặng thì vẫn cứ bay tới như ong bướm, mặc dù lần nào cậu cũng vứt thùng rác hết, nhưng vẫn có người không nhịn được mà thử mộtlần, nhỡ đâu lại được chú ý thì sao? Đúng không? Hôm nay đến phiên Cố Tư Ức trực nhật, cô chịu trách nhiệm khóa cửa lớp. Các bạn học đều đã về hết, một mình cô ở trong phòng học rộng rãi, bỗng nhiênkhông muốn rời đi. cô về chỗ ngồi của mình, lấy bài thi ra để xem lại lỗi sai. “Ngu quá…Chỗ này mà cũng để sai được…” “Lại cẩu thả rồi…” cô vừa xem vừa tự kiểm điểm lại mình. Nhưng khi nhìn tới một bài làm sai, cô lại không biết phải sửa thế nào mới đúng. cô bắt đầu trở nên nóng nảy, không hiểu vì sao lại kích động vội vàng như vậy, liều mạng muốn giải cho bằng được, nhưng cuối cùng vẫn không thể… Đúng lúc cô như con kiến bò trên chảo nóng thì có một bàn tay đặt lên đầu cô, Cố Tư Ức kinh ngạc ngẩng lên nhìn. Là người mà cô ngày nhớ đêm mong, anh đang đứng trong ánh hoàng hôn sáng mờ chiếu vào phòng học, đứng ngay trước mặt cô… Cố Tư Ức không dám chớp mắt, cứ ngây ngốc nhìn anh. “không biết làm à?” Hạ Chi Tuyển rút lấy bài thi cô đang đè tay lên, ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ lười nhác nhưng cũng rất dịu dàng, anh cầm lấy bút trong tay cô, bắt đầu viết ra những điểm quan trọng lên giấy… Cố Tư Ức nhìn anh đang ở gần trong gang tấc, nhìn tóc mái xòa xuống trán anh, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đôi môi mỏng trơn bóng. Mùi hương trên người anh cũng là mùi mà cô rất quen thuộc, một mùi hương rất dễ chịu. “Sao lại đờ đẫn ra thế, nhìn vào đây này.” anh khẽ xoa đầu cô, tiếp tục viết công thức ra giấy. Nhưng Cố Tư Ức không muốn nhìn bài tập chút nào, cô chỉ muốn nhìn anh thôi, khôngmuốn dời mắt đi một giây một phút nào hết. Hạ Chi Tuyển đặt bút xuống, chậm rãi nhích lại gần cô, đưa tay ôm lấy cô, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn, tim cô cũng đập rất nhanh, nhanh như sắp nổ tung vậy… “…!!!” Cố Tư Ức giật mình ngồi bật dậy. Trong phòng không một bóng người, trời đã tối, ánh trăng cùng ánh sao chiếu vào bên trong lớp học không bật đèn. cô chậm rãi nhìn tờ bài thi trên bàn, trên giấy có những nét bút nguệch ngoạc, vừa nhìn đã biết là cô làm… Tối hôm qua thức quá khuya, lúc này ngồi làm bài cô mới ngủ quên mất… sự xuất hiện của anh chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng giấc mơ đó rất chân thật, rất ấm áp, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Bỗng nhiên tỉnh lại giữa không gian trống trải, trong lòng tự nhiên thấy rất đau. Tại sao chỉ là giấc mơ chứ… Vì quá nhớ anh, nhớ đến mức làm cô yếu đuối, nên cứ thế cúi mặt xuống bàn mà khóc lên. cô đã chịu đựng quá lâu rồi, cuối cùng cũng có thể òa khóc để xả ra hết nỗi nhớ mong trong lòng. một lúc lâu sau, cô mới chỉnh đốn lại bản thân rồi ra khỏi lớp, quay về phòng ngủ. Trong phòng ngủ không có ai, cô ngồi trước bàn cầm điện thoại, không kiềm chế được mà gọi cho người ấy. Đầu bên kia nhận máy rất nhanh, một giọng nói vang lên: “Alo?” “Em…Có một bài em không biết làm…” “Ừ.” Cậu nhẹ nhàng đáp. “anh dạy em được không?” cô dè dặt hỏi. “Chờ anh một chút.” Hạ Chi Tuyển ngồi vào bàn học, cầm giấy bút lên, nói tiếp: “Em đọc đề bài cho anh nghe đi.” Nhưng lúc này Cố Tư Ức cảm thấy mình không thể bình tĩnh mà nói chuyện được, vội vàng nói: “Để em chụp lại cho anh xem nhé.” “Được.” Cố Tư Ức tắt cuộc gọi, chụp lại đề bài rồi gửi cho anh. Trong kỳ nghỉ hè, vì muốn ngăn bản thân không liên lạc với anh, nên cô đã kéo nick wechat của anh vào blacklist. Hạ Chi Tuyển gọi lại cho cô rất nhanh, giảng cho cô từng bước một. Cố Tư Ức yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng có đáp lại. cô hơi sợ, sợ mình vẫn đang nằm mơ, liền khẽ bấu tay mình một cái, rất đau! cô hít sâu một hơi, Hạ Chi Tuyển nghe thấy, hỏi: “Sao thế?” “không sao, không cẩn thận bị va vào bàn…” Cậu thở dài một cái rồi tiếp tục giảng cho cô. Tuy đã giảng xong bài nhưng Cố Tư Ức vẫn không muốn cúp máy, Hạ Chi Tuyển cũng vậy, cậu chờ cô cúp máy trước. cô nói: “Lần thi giữa kỳ này…Em thi rất tệ…Em đúng là ngu ngốc…” Hạ Chi Tuyển dịu dàng nói: “không sao.” cô nói tiếp: “không có anh bên cạnh, ngay cả việc học em cũng không làm tốt…Ngốc muốn chết luôn…” Hạ Chi Tuyển vẫn kiên nhẫn nói: “không vấn đề gì hết.” cô lại nói: “Em thấy tên anh đứng đầu danh sách…Chúc mừng anh nhé…” Hạ Chi Tuyển yên lặng mấy giây rồi mới nói: “anh thật sự muốn truyền cho em hết thiên phú và điểm số của mình, anh không muốn thấy em buồn bã như vậy.” “Ban nãy em có nằm mơ…Mơ thấy…” “Hmm?” “Mơ thấy mình thi bị điểm 0…” Cố Tư Ức nghẹn ngào, “Nếu thành tích của em càng ngày càng đi xuống thì phải làm sao…” “anh nói rồi, không sao hết, kể cả em có bị 0 điểm đi chăng nữa.” “Nhưng em không muốn cách anh quá xa…” cô vừa khóc vừa nói, “Em không muốn cách xa như thế…” Đầu bên kia im lặng hồi lâu, bỗng dưng Hạ Chi Tuyển nói: “Em mà còn khóc nữa thìanh sẽ cùng em nhận điểm 0 luôn đấy.” Cố Tư Ức ngây ngốc. anh lại nói tiếp: “Xuống dưới nhà đi, anh có thứ này muốn đưa cho em.” “…Gì vậy?” cô nghi ngờ hỏi. “Xuống đi rồi sẽ biết.” Giờ phút này Cố Tư Ức chẳng còn quan tâm đến việc có bị ảnh hưởng hay không nữa,cô chỉ muốn gặp anh thôi, rất nhớ rất nhớ anh. Thế là cô lập tức đi xuống nhà. Hạ Chi Tuyển đang đứng dưới bóng cây đợi cô, Cố Tư Ức bước nhanh tới, cậu liền đưamột túi đồ cho cô. “Bên trong đều là giấy rác, lúc nào không vui thì cứ lấy ra mà xé chơi.” Cố Tư Ức ngạc nhiên nhận lấy. Hạ Chi Tuyển giơ tay lên muốn xoa đầu cô, nhưng tay vừa giơ ra không trung thì cậu lại buông xuống, nói: “anh đi đây.” Cố Tư Ức quay về phòng ngủ, nhìn thứ Hạ Chi Tuyển đưa cho, là một chồng các loại chứng chỉ và giấy khen của anh. Lúc này Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn cho cô: “anh không cần em phải thi tốt, dù em có thi đỗ hay trượt đại học thì cũng không sao hết, chỉ cần em một lòng chờ anh là đủ.” Cố Tư Ức còn đang suy ngẫm thì lại tiếp tục nhận được tin nhắn: “Nếu em mà còn khóc vì thi không tốt, cuối kỳ anh sẽ nộp bài thi 0 điểm, anh khôngnói đùa đâu.” Cố Tư Ức vội vàng nhắn lại: “anh đừng có làm bậy!” “Thế em có khóc nữa không?” “không khóc nữa! Em thề sẽ không khóc đâu!” Cố Tư Ức ngoan ngoãn nghe lời Hạ Chi Tuyển, sự khổ sở trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Như thể chỉ cần anh vẫn luôn ở đây, vẫn dỗ dành cô quan tâm cô, thì cô chẳng việc gì phải buồn hết. Hôm sau, Cố Tư Ức đi ra bảng tin chụp ảnh vị trí thứ nhất của Hạ Chi Tuyển lại. cô sẽ không cam chịu, mà sẽ điều chỉnh lại tâm trạng mà tiếp tục cố gắng, mỗi khi mệt mỏi cô lại mở ảnh ra xem. Chỉ cần nhìn thấy cái tên đó, cô sẽ có một nguồn năng lượng bất tận để tiếp tục nỗ lực. Thân là một học tra, lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui trong học tập, vì mỗi khicô học, cô sẽ có cảm giác là mình đang đến gần anh. không biết là vô tình hay cố ý mà từ sau hôm đó, số lần chạm mặt của hai người cũng nhiều hơn. Có lúc thì gặp ở nhà ăn, lúc lại gặp ở thư viện, thỉnh thoảng cũng gặp trong phòng tự học, mặc dù chỉ có thể nhìn nhau một cái, nhưng Cố Tư Ức cũng mãn nguyện lắm rồi. Kỳ thi cuối kỳ đã tới, tâm trạng của cô đã không còn căng thẳng như lần thi giữa kỳ nữa. Trước khi thi, cô còn gửi tin nhắn cho Hạ Chi Tuyển: “Em đã chuẩn bị kĩ càng rồi! anhcũng phải thi thật tốt nha! Đứng thứ nhất mới đúng là học thần!” Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “Được.” Điểm thi cuối kỳ đã được công bố, xếp hạng trong lớp của Cố Tư Ức được nâng lên hạng 10, xếp hạng trong khối nâng lên hạng 70. Hạ Chi Tuyển vẫn giữ vững danh hiệu học thần trong truyền thuyết, trong kỳ thi chung giữa các trường, cậu đã đạt được điểm số cao nhất toàn thành phố. Tuy nhiên sự kỳ vọng của nhà trường đối với Hạ Chi Tuyển không chỉ dừng lại ở đó, trong kỳ nghỉ đông cậu sẽ vào đội tuyển quốc gia tập huấn tham dự một cuộc thi quốc tế. Bắt đầu kỳ nghỉ, hai vợ chồng Cố Trí Viễn tới trường đón Cố Tư Ức, cũng xem được bảng vàng danh dự, tất nhiên là nhìn thấy cái tên Hạ Chi Tuyển ở vị trí thứ nhất. Cố Trí Viễn: “Thằng bé này đúng là quá xuất sắc.” Hứa Giai Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, phải nói là thông tuệ hơn người.” Cố Tư Ức về nhà nghỉ đông, chủ động nói với bố mẹ là muốn mời gia sư đến nhà dạy thêm cho mình. Hai vợ chồng thật ra không hề muốn con gái học hành quá vất vả, nhưng thấy con gáitích cực như vậy thì họ cũng rất phối hợp, bỏ một khoản tiền lớn ra để mời gia sư về dạy thêm cho con đến trước Tết. Ngày 30 Tết, cô nhận được tin nhắn của Hạ Chi Tuyển: “Em còn muốn nhốt anh trong blacklist bao lâu nữa đây?”