Beta: Ngọc Nguyễn “Em đồng ý.” “Ừ, ngủ sớm đi.” Giọng Thẩm Bị từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, Thảo Thảo đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới, lúc nửa đêm trời tối mù, chiếc Audi xám bạc bật sáng đèn quẹo ra khỏi tiểu khu. Thảo Thảo lấy chai bia trong tủ lạnh ra, ngẩng cổ uống một hơi, đêm nay chỉ đành dựa vào nó thôi. Cô không muốn nghĩ đến lý do, cũng không muốn phân tích nguyên nhân gì, chỉ muốn ngủ thật ngon để ngày mai có đủ dũng khí mà từ chối. Nhưng, dù cô có đủ dũng khí từ chối Thẩm Bị đi nữa thì liệu có còn dũng cảm để đối diện với nỗi cô đơn không? Những sự dằn vặt trắng đêm không ngủ vẫn còn đọng lại trong trí nhớ, cô có thể đối mặt một lần nữa ư? Thẩm Bị, xem như là bạn cùng giường thôi, còn tốt hơn là chỉ có mình cô! Ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, tắm rửa xong rồi đắp mặt nạ, nhìn mình đã ổn hơn nhiều, Thảo Thảo liền dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi làm. Trên đường đi làm, cô vừa mở nguồn điện thoại thì Tiểu Văn đã gọi đến, nội dung đương nhiên là hỏi cô và Thẩm Bị thế nào. Thảo Thảo bình thản nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, Tiểu Tôn hiểu lầm thôi.” “Haha, đưa cơm thôi mà thân thiết như thế, Nam Uy sao hiểu lầm được. Cậu mau nói thật đi!” “Đưa cơm là anh ấy nợ mình, còn cái mà Tiểu Tôn thấy lúc chót rõ ràng là góc đứng của anh ta có vấn đề thôi.” “Haizz…” “Đến công ty rồi, không nói nữa.” Thảo Thảo hít sâu, bước vào toà cao ốc. “Luật sư Phùng”. Thang máy đến, Phùng Thượng Hương bước ra gật đầu nhìn cô xem như chào hỏi. Tâm trạng Thảo Thảo bình thản, cảm xúc ổn định, không có cảm giác bồn chồn bất an gì cả. Cô không tính đến chuyện yêu đương, chỉ là xây dựng mối quan hệ nam nữ bất chính với người nào đó. Dù Phùng Thượng Hương biết thì cũng chỉ là chuyện cười mà thôi. Cô không quan tâm Phùng Thượng Hương quen biết Thẩm Bị ra sao, tại sao phải đi tìm tòi quan hệ giữa hai người họ chứ? Thẩm Bị chẳng qua chỉ là động vật giống đực mà thôi. Chỉ trong buổi sáng Thảo Thảo đã làm xong hết mọi việc. Hôm nay Tôn Nam Uy rất bận nên không có thời gian tìm cô hóng chuyện. Đến lúc tan ca, Thảo Thảo lấy sách ra ôn bài, còn khoảng gần một tháng nữa là thi Tư pháp rồi, cô phải chuyên tâm ôn bài mới được. Tên giám đốc công ty ở tầng dưới tham ô nên bị người ta tố giác, kiểm sát viên vừa đến, Thẩm Bị đã nhận ra người đó! Đó là lão chiến hữu năm xưa, giờ đã là cán bộ rồi. Thẩm Bị vui mừng rủ ông ta đi uống rượu, cơm no rượu say, lão chiến hữu ngần ngật bảo: “Thẩm Bị này, chú về địa phương ở cái nơi hỗn tạp này, có bị nhiễm thói hư tật xấu gì không hả?” “Cái gì là thói hư tật xấu hả?!” Mắt Thẩm Bị đỏ ngầu, “Ông đây làm việc có nguyên tắc đấy nhé! Địa phương có nguyên tắc của địa phương, quân đội thì có nguyên tắc của quân đội. Năm xưa nếu không phải tôi không hiểu nguyên tắc thì giờ có thể đến nơi này làm việc ư!” Lão chiến hữu xuất ngũ sớm, ông ta luôn cho rằng Thẩm Bị là kiểu người sẽ theo bộ đội cả đời, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Điều này có nghĩa là gì, trong lòng ông ta biết rõ. Chuyển sang chủ đề khác, ông ta hỏi, “Em dâu đâu?” Thẩm Bị cười khẩy: “Ly hôn rồi!” Lão chiến hữu kinh ngạc, không hỏi thêm gì: “Nào nào nào, đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, uống đi!” Nói rồi nâng ly uống cạn. Thảo Thảo đang đọc sách thì điện thoại rung. “Em đang ở đâu thế?” Thẩm Bị ở đầu bên kia căng giọng gào thét: “Tối rồi không về nhà mà đi đâu hả? Về ngay cho anh!” Thảo Thảo nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi: “Anh đang ở đâu?” “Ở nhà. Em về nhà ngay cho anh… ực, về ngay! Bất kể em đang sống chết bên cạnh thằng nào cũng phải về ngay!” Giọng Thẩm Bị là lạ. Thảo Thảo nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở Vạn Quốc thành à?” “Ừ…” “Em đến đó đây.” Thảo Thảo đứng dậy. Có lẽ Thẩm Bị không yêu cô nhưng ít ra trong lúc này anh cần cô. Thảo Thảo nghĩ có thể được người ta cần và dựa vào là một điều hay. Thẩm Bị nói số nhà và số tầng cho cô nghe, vừa vào thang máy Thảo Thảo còn nghĩ giả sử anh không ra mở cửa, thì đi về thôi, ít ra cũng được coi là đã đến. Chẳng ngờ, vừa đến trước cửa cô đã trợn tròn mắt. Thẩm Bị nằm thẳng cẳng dưới đất, ngáy o o, cửa thì mở toang. Thảo Thảo cố sức kéo anh vào nhà, Thẩm Bị trở mình nhìn Thảo Thảo, nắm tay cô lẩm bẩm: “Tiểu Quân, em về rồi à.”Vừa nói, mắt anh hơi ươn ướt, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Chúng ta lại sống vui vẻ với nhau, sống vui vẻ với nhau…” Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị say bí tỉ nói năng mơ hồ thì mắt hơi cay cay. Cô có nghe nói về việc quân nhân ly hôn, không tránh khỏi hai người hai nơi, tình cảm thay đổi. Dù kiên cường như Thẩm Bị mà gặp phải chuyện giữa gia đình và quốc gia thì cũng bó tay, không thể lựa chọn. Trước khi ngủ, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô: Bây giờ Thẩm Bị đã về địa phương, vậy còn vợ trước của anh… Cô không muốn nghĩ nữa, trước giờ cô chưa từng làm lính, cũng không có kinh nghiệm gì trong việc này, thậm chí ngay cả kì học quân sự năm nhất cũng bị huỷ bỏ do đúng dịp kỷ niệm thành lập trường. Quân nhân, với cô chỉ dừng ở khái niệm xa lạ nào đó trong tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Cho nên cô quen với Thẩm Bị nguyên nhân đa phần là bởi khác giới, không có Thẩm Bị thì sẽ có người khác. Cô đã vứt bỏ cách sống bình thường, thật ra thì làm tình nhân cũng không tồi, tiền bạc sòng phẳng, không giống kiểu mờ ám của những người sống chung. Lúc Thẩm Bị tỉnh lại thì đầu đau vô cùng. Nhìn quanh một lượt, chợt thấy mái tóc dài đen mực: “Tiểu Quân?” Người đó khẽ cử động, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Tỉnh rồi à?” Trong mắt Thẩm Bị hiện lên nỗi thất vọng, dù chỉ là thoáng qua nhưng Thảo Thảo vẫn nhận ra. Cô có thể hiểu cảm giác này, giống như mỗi sáng thức dậy không nhìn thấy Quan Hạo vậy. “Em đi nấu vài thứ. Anh dọn dẹp đi, chín rưỡi rồi, còn phải đi làm nữa.” Thảo Thảo vừa nói vừa bỏ tay anh ra rồi đi ra ngoài. Thẩm Bị không buông tay ra mà nắm chặt hơn, kéo Thảo Thảo lại ôm vào lòng. Thảo Thảo không rõ hiện tại trong mắt Thẩm Bị cô là Thảo Thảo hay Tiểu Quân nữa? Nhìn đầu Thẩm Bị đầy mồ hôi, mắt thì mơ màng, Thảo Thảo nhắm mắt lại, cô tưởng tượng đến Quan Hạo, giống như trước đây… “Chuyên tâm chút đi!” Thẩm Bị hung dữ cắn cô một cái, hung bạo ôm lấy cô. Thảo Thảo đau đớn “á” lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra. Thẩm Bị nới lỏng tay, Thảo Thảo từ từ thở ra, nhìn vào mắt anh: “Chúng ta cứ tự làm việc của mình không được sao?” Lời vừa thốt ra, đột nhiên thấy Thẩm Bị dừng lại, chống cánh tay xuống giường nâng người lên, cúi đầu trợn mắt nhìn cô. Thảo Thảo ôm anh, nghênh đón nói nhỏ: “Rõ ràng như vậy làm gì?!” Hưm! Thẩm Bị rên một tiếng, động tác càng thêm cuồng bạo, giống như xe đua đang tăng tốc mặc kệ mọi thứ mà lao đi. Hưng phấn cùng đau đớn đồng thời ập tới bao lấy Thảo Thảo, cô kêu the thé, gào khóc, trong âm thanh hỗn loạn dứt khoát quên mình! Thẩm Bị áy náy nhìn Thảo Thảo đang ngủ say, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, anh không thể quay lại quân đội nữa, Tiểu Quân cũng không quay về. Thẩm Bị của hiện tại là boss của Tập đoàn Thương mại Quốc gia, là thương nhân, là một kẻ hẹp hòi tư lợi. Có lúc, anh cũng muốn làm một người hoàn toàn khác, nhưng anh thật sự không tìm được chỗ xuất phát. Câu nói hồi sáng của Thảo Thảo “Rõ ràng như vậy làm gì” đã đánh một phát mạnh vào lòng anh. Anh sống một cách vô tri vô giác quá lâu rồi? Lúc trước anh không phục, cũng từng muốn giữ mình trong sạch, nhưng mà… Một Thảo Thảo như thế, một Đặng Thảo Thảo ngu ngốc vào thời điểm anh khốn đốn nhất đã cười quyến rũ đến thế, rồi chỉ bằng một câu nói đã khiến anh thương tích đầy mình, xấu hổ vô cùng. Đúng là tự mình lừa mình, quân nhân ư, bản thân mình vốn không xứng với hai chữ này! Thẩm Bị vào phòng bếp, bật bếp hâm sữa. Làm vậy khiến anh nhẹ nhõm đôi chút, Đặng Thảo Thảo này hẳn cũng giống anh nhỉ? Những thứ trước giờ anh chưa từng để tâm, những điều anh chưa từng nghĩ đến giờ lại ập tới. Anh rất tò mò, chồng cũ của Thảo Thảo là người thế nào? Tại sao họ lại ly hôn? Chẳng lẽ bọn họ cũng sống xa nhau ư? Thẩm Bị không phải người nhiều chuyện, Thảo Thảo cũng chẳng phải kẻ đay nghiến người cũ. Hai người lịch sự ăn xong bữa sáng vào lúc gần trưa. Thẩm Bị muốn tiễn Thảo Thảo, Thảo Thảo nói: “Không cần đâu, bọn Tiểu Tôn đều biết anh, phiền phức lắm.” Thẩm Bị gật đầu, lái xe đi. “Thảo Thảo!” Xe chạy được một đoạn lại lùi lại, Thẩm Bị ngó đầu ra cửa sổ nói, “Tối nay đừng tăng ca, về sớm một chút!” Thảo Thảo chần chừ một lát rồi hỏi: “Anh… về ăn cơm à?” Thẩm Bị cau mày đáp: “Không chắc.” Thảo Thảo nói: “Tối em sẽ về.” Còn sớm hay muộn thì không biết được. Thẩm Bị nhìn cô một cái, không nói gì, lái xe ra khỏi tiểu khu. Tối, Thảo Thảo theo thường lệ ở lại công ty đọc sách đến mười một giờ mới thu dọn về nhà Thẩm Bị. Trong nhà tối thui, Thẩm Bị vẫn chưa về. Anh không nói có về hay không, cũng không nói mình đi đâu. Ở trong căn nhà tối đen như mực giống như quay lại lúc đó. Thảo Thảo thấy trong tủ rượu còn vài chai, mới uống một ít đã cảm thấy choáng, liền đi tắm rồi ngủ. Không rõ ngủ được bao lâu, Thảo Thảo cảm giác bên người hơi là lạ. Cô mở mắt, thấy đầu giường có ánh lửa le lói. Thẩm Bị đang ngồi dựa vào đầu giường nhắm mắt hút thuốc. “Khụ khụ!” Thảo Thảo bất cẩn hít vào một ngụm khói, sau đó cô cảm thấy hình như mình lại thèm thuốc, rất muốn hút một điếu, “Đưa em một điếu.” Thẩm Bị nhìn cô, gảy điếu thuốc trong tay: “Em uống rượu à?” Thảo Thảo hít thử mùi trên người mình, đâu có nồng đâu ta? ‘À’ một tiếng xem như đã trả lời, nhìn làn khói cháy dần ở đầu điếu thuốc, Thảo Thảo rất muốn hút một điếu. Thẩm Bị hỏi: “Sao lại uống rượu?” “Muốn uống thì uống thôi.” Thảo Thảo xoay đầu nhìn anh, cười hì hì đáp lại, Thẩm Bị cũng nhìn cô, anh thấy nụ cười hiện lên trên mặt cô nhưng không hiện trong đôi mắt, “Em mất ngủ, nhưng lại không thích uống thuốc ngủ. Uống chút rượu để dễ ngủ hơn thôi! Ôi, đưa em điếu thuốc, anh làm con sâu nghiện thuốc tỉnh dậy rồi.” Thẩm Bị nhìn cô: “Cai đi! Cai hút thuốc đi, chẳng phải thứ gì tốt lành gì đâu.” Gương mặt đang cười của cô từ từ đơ ra, rồi đột nhiên lại như hoa nở rộ: “Anh nói gì chứ! Làm như cai dễ lắm vậy! Anh thử cai cho em xem đi! Hừ…” Cô ngáp một cái rồi nằm xuống giường lầm bầm, “Không hút thì không hút, có gì nghiêm trọng đâu chứ!” Thẩm Bị cúi đầu nhìn Thảo Thảo đang nằm trên giường hỏi: “Sao em lại ly hôn?” Thảo Thảo ngưng thở một lát, tiếp đó là một màn im lặng. Thẩm Bị thở dài, dụi thuốc rồi đi ngủ. Anh vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu, anh chỉ muốn biết tại sao Thảo Thảo lại uống rượu mà thôi! Vẫn một màn trầm mặc, máy điều hoà phát ra âm thanh ù ù, Thẩm Bị mở to mắt nhìn trần nhà, trong lòng sôi trào. Anh nhớ về lần trước tụ họp trò chuyện với đám bạn bè kinh doanh. “Phụ nữ thời nay còn ghê gớm hơn đàn ông nhiều. Lần trước tôi bị một cô chuốc rượu đến mức xuất huyết bao tử, đến giờ cứ ngửi thấy mùi rượu là muốn ói.” “Tất nhiên rồi, chẳng phải thường hay nói uống rượu sợ đám tóc dài sao. Có điều, ông anh giờ thành kẻ khát rượu rồi, uống đến mức ai cũng phải sợ hết. Quan tổng, anh nói đúng không?” “Hừ! Mấy người gặp phải đàn bà mượn rượu giả điên chưa?” Quan Hạo là tổng giám đốc đại diện cho một Công ty thiết bị thám trắc của Châu Âu đặt tại Trung Quốc, rất nho nhã. Sau khi tốt nghiệp đại học, từng làm bên bộ phận tiêu thụ ở công ty nước ngoài, sau đó tự mình mở công ty xây dựng sự nghiệp. Về sau, nghe đồn do trong nhà gặp chuyện gì đó nên đóng cửa công ty, còn mình thì chạy sang châu Âu, lúc về nước đã trở thành Tổng giám đốc đại diện rồi. Thẩm Bị nhớ hôm đó Quan Hạo nói: “Đàn bà uống rượu trăm phần trăm không phải do rượu ngon. Ai mà tin cô ta thì kẻ đó là đồ ngu!” Quan Hạo giận dữ nói. Người ngồi đây đều là trí thức, nên không ai hỏi thêm gì. Hôm đó Quan Hạo uống rất nhiều, nhà Thẩm Bị và anh ta tiện đường nên Thẩm Bị chở anh ta về, trên đường về Quan Hạo say quắc cần câu lặp đi lặp lại câu kết, đôi lúc nghẹn ngào mấy câu: “Sao mình lại ngu đến thế? Tại sao lại tin chứ? Cô ấy sao có thể thích uống rượu được!” Sau đó Quan Hạo lại khóc. Thẩm Bị biết Quan Hạo mới kết hôn, vợ anh ta cũng từng đi du học, nhưng nhìn dáng vẻ Quan Hạo bây giờ cũng chẳng về nhà được. Hai người dừng bên đường hóng gió đêm. Bốn giờ sáng hôm sau, Quan Hạo tỉnh rượu chút chút Thẩm Bị mới đưa anh ta về nhà. Quan Hạo chỉ hỏi một câu: “Tôi có nói gì không?” Thẩm Bị thong dong lái xe đáp: “Anh bảo đừng tin phụ nữ thích uống rượu.” Quan Hạo không đáp, gần về đến nhà, đột nhiên Quan Hạo nói với Thẩm Bị: “Thẩm Bị, anh trả lời thật đi, anh đã từng bị phụ nữ lừa, còn cho rằng thực ra bản thân chẳng là thứ gì cả chưa?” Thẩm Bị không đáp, thả anh ta xuống đường rồi lái xe đi. Chớp mắt, trần nhà màu trắng phản chiếu ánh đèn mờ nhạt. Anh nghĩ, anh bị lừa rồi, lừa vô cùng thảm hại. Nhưng khi thấy Tiểu Quân khóc, anh cảm thấy tất cả đều đáng đời! Anh đáng bị thế! Còn bây giờ ư? Thảo Thảo đang lừa anh sao? Tại sao Thảo Thảo lại uống rượu? Thẩm Bị xoay người, hướng mặt ra ngoài nhắm mắt. Thảo Thảo chỉ là người phụ nữ anh bao nuôi mà thôi, không cần để ý nhiều. Ngủ một ngày thì tính một ngày, quan tâm nhiều làm gì. Hợp tan dễ dàng, anh chỉ cần người phụ nữ như thế. Tay cảm nhận được sự va chạm khe khẽ, Thảo Thảo đang say giấc lần tìm đến tay anh, nắm lấy ngón giữa rồi ngủ tiếp. Thẩm Bị chần chừ một lát, từ từ xoay mặt sang hướng Thảo Thảo, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Ánh đèn bên ngoài nhàn nhạt xuyên qua màn cửa chiếu vào phòng, nhờ vào ánh đèn mờ, Thẩm Bị cẩn thận quan sát Thảo Thảo. Lông mày nhàn nhạt, lông mi dài mảnh, mũi không cao lắm, nhìn nghiêng chỉ thấy đường cong nhàn nhạt. Môi mím lại, đối xứng với đường nét mờ giữa hai hàng mày. Thẩm Bị giơ tay vuốt nhẹ mi tâm của Thảo Thảo, Thảo Thảo khẽ nhích người, Thẩm Bị lại nhẹ tay hơn, chẳng biết tại sao, anh áp tay lên gò má cô. Thảo Thảo cọ mặt mình lên bàn tay thô ráp của anh như con mèo nhỏ, chép miệng ngủ tiếp! Thẩm Bị khẽ rụt tay về, cảm xúc mềm mại mượt mà trong lòng bàn tay làm anh nhớ đến con mèo mà Tiểu Quân từng nuôi. Mềm mại đến nỗi tuỳ ý anh giày vò, nhưng lúc cáu gắt thì cào cho anh mấy phát chảy máu. Tiểu Quân là thế, Thảo Thảo cũng thế ư? Hay phụ nữ đều như thế? Anh cười khổ, anh cũng không rõ rốt cục mình đang muốn làm gì nữa? Một Kiều Tiểu Nhuế đã đủ phiền rồi, giờ lại thêm một Thảo Thảo. Anh nghĩ: Phụ nữ không đơn giản chút nào. Sao có thể vừa cần họ lại vừa mặc kệ họ được đây? “Anh Thẩm à, phụ nữ ngày nay đều là lấy tiền, không lấy người. Anh đừng cố chấp giữ cái tác phong gì đó nữa, em thấy anh cứ ôm khư khư thế riết hồi sẽ thành bệnh đấy. Thoả mãn sinh lý không được hả? Ha ha ha!” Bạn chơi golf từng nói với anh như thế. “Rõ ràng như vậy làm gì?” Thảo Thảo ôm lấy cổ anh, ướt át nói, “Cứ tận hưởng không được à?” Thẩm Bị đang chìm trong mộng, anh mơ thấy Thảo Thảo ôm lấy cổ anh, rồi sóng nước như bức màn che phủ khắp bầu trời. Anh muốn kêu Thảo Thảo đi đi, nhưng không thấy cô đâu. Cổ càng ngày càng bị nước siết chặt hơn…