Dịch: Phạm Thu Vân - Beta: Ngọc Nguyễn Khi Thẩm Bị bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì trời đã sáng. Thảo Thảo nằm sấp trên người anh, tóc xõa tung, lúc này anh mới thấy nóng. Thẩm Bị khẽ nhích người thì Thảo Thảo cũng đã dậy rồi. Cô dụi mắt, mò lấy remote trên đầu giường, bật điều hòa. Từng cơn gió mát thổi xuống, Thảo Thảo trở mình nằm sang bên cạnh, Thẩm Bị hơi uất nghẹn, duỗi tay ôm lấy cô, kéo cô nằm sát vào mình. Anh nhớ Thảo Thảo rất thích ôm cánh tay anh ngủ, thích nằm sát vào anh, sau đó lại cẩn thận nhích sang bên. Thẩm Bị và Tiểu Quân gần nhau thì ít nhưng xa cách thì nhiều, anh cũng gần quên đi kiểu người ưa làm nũng như Tiểu Quân, hình như chỉ mang máng nhớ được mấy động tác nhỏ. Dường như ngoài quen biết ra thì trong lòng Thẩm Bị cũng có mấy phần thay đổi. Với lại Thảo Thảo vừa mới khóc đáng thương thế kia, anh sẽ rộng lượng không tính toán chuyện mình sợ nóng. Hơn nữa, nóng hơn thế này anh còn chịu được, chút cỏn con này thì đáng vào đâu. Là Tiểu Kiều gọi điện đến: “Thẩm tổng, chúng tôi sắp đến Carrefour rồi, khi nào anh ra đây?” Thẩm Bị chột dạ ngó Thảo Thảo, xúc động muốn ngắt điện thoại. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, có gì mà không dám gặp ai chứ. Mí mắt Thảo Thảo giật giật, nhưng vẫn không mở mắt, mà quay lưng vào trong ngủ tiếp. “Hả, mấy giờ rồi?” Thẩm Bị nhìn đồng hồ đeo tay, đã 10 giờ rồi, thảo nào! “Thẩm tổng, anh đang…” Tiểu Kiều thẳng thắn cởi mở: “Ấy không phải phong cách của anh!” Thẩm Bị ngượng ngùng: “Hai người đi mua đồ ăn đi, hôm qua tôi coi qua rồi, không thiếu gì cả. Giờ tôi đang ở bên ngoài, lát nữa mới về.” “Hả, ở ngoài…” Giọng Tiểu Kiều hơi khác lạ, còn pha lẫn tiếng cười: “Em nghĩ anh sẽ không ngủ nướng đâu. Mà sao lại đi ra ngoài sớm thế có việc gì gấp hả?” Thẩm Bị nghĩ, sao cô biết tôi đi ra ngoài từ sớm? Đi theo tôi à? Hay đang gặng hỏi? Trong lòng anh không vui. “À, vậy đi. Ở đây còn có người, không nói nữa. Khoảng 11 giờ 30 tôi về, lúc đó gặp.” “Được, vậy gặp sau.” Thẩm Bị cúp máy, Thảo Thảo ngủ rất “say sưa”. Giường của Thảo Thảo là giường chiếu. Đương nhiên không thể sánh với loại chiếu của quân đội, nghe bảo cũng cỡ hơn 100 tệ một tấm, tinh xảo, mát mẻ, lại còn mềm mại. Thẩm Bị ngẫm nghĩ, rồi xoay Thảo Thảo lại nói: “Còn ngủ hả? Trên chiếu không có trải thêm gì em không sợ lạnh sao?” Thảo Thảo lấy tay che mặt, ồm ồm bảo: “Ừ, dậy rồi. Anh đi rửa mặt trước đi.” Thẩm Bị thấy Thảo Thảo hành động quái dị thì tưởng cô còn giận, bèn khẽ tách tay cô ra, không dám dùng sức, nói: “Sao thế? Đau mắt à?” Thảo Thảo càng che chặt hơn, xoay đi: “Không phải! Khó coi lắm!” Thẩm Bị ngu người, sau đó cười ha ha: “Trước mặt anh thì sao chứ! Có gì mà khó coi với không khó coi, cố che càng sưng giờ. Nào, bỏ ra nào, mau đi rửa mặt đi.” “Không đi. Anh đi trước đi. Đợi anh đi rồi em mới dậy.” “Vậy em vẫn giữ nguyên thế này à?” “Đúng!” Thẩm Bị dở khóc dở cười, nhìn cô lấy hơi liền lo cô bị nghẹn chết. Anh vốn muốn đợi sau khi thức dậy sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, kết quả đầu tiên lại là che mặt không tiếp! Bộ khó nhìn lắm à! “Càn quấy! Bỏ tay ra, mau đi rửa mặt!” Thẩm Bị trầm giọng bày ra khí thế luyện binh, khẩu khí oai phong lẫm liệt. Dù là người thường, kể cả tên lính ngang bướng nhất trong quân đội, vừa nghe giọng điệu này đều phải nghe lời. Thảo Thảo giật mình một lúc, rồi vẫn che mặt tiếp, cách anh một khoảng nhỏ, nói: “Vậy anh quay sang bên kia đi, không được nhìn em!” Thẩm Bị u sầu, cô còn dám mặc cả. Nhưng cô mà bướng lên thì anh có ra tay cũng không được! Anh nhớ đến ba kỷ luật lớn cùng tám điều chú ý, Thảo Thảo là nhân dân. “Được rồi, được rồi!” Thẩm Bị xoay lưng nhắm mắt, người bên cạnh khẽ động, Thảo Thảo đã đứng dậy. Thẩm Bị mở mắt ra chỉ thấy được áo sơ mi trắng nhăn nheo và góc quần jean của cô. “Anh đi đi!” Thảo Thảo ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh. Thẩm Bị bị dọa hết hồn, không dám nhìn, sao trên mặt lại trăng trắng thế kia? À, biết rồi, là mặt nạ gì đó. Tâm tư nặng trĩu. Tiểu Quân nói anh nghèo, ngay cả mặt nạ cũng chẳng mua nổi, giờ Thảo Thảo dán nó đứng trước mặt anh. Ông đây có tiền nha! Một cảm giác đắc ý chua chát xông thẳng lên não, Thẩm Bị không nói gì, lọ mọ vào phòng vệ sinh. Kiều Tiểu Nhuế khó chịu ngắt máy, trước giờ Thẩm Bị không nói chuyện với cô thế này. Ngay cả tuần trước, Thẩm Bị đối đãi với có hình như có gì đó khang khác, chẳng lẽ cô nhầm? “Tiểu Nhuế?” Lỗ Tu Thừa nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóc, vui vẻ đứng dưới trời nắng mùa hạ ở Bắc Kinh. Áo Polo trắng, quần short màu gạo, túi hai bên, lông chân, giày sandal, đứng yên giữa đất thủ đô. Kiều Tiểu Nhuế chưa từng thấy anh cười đùa tí tửng như thế nên có chút không quen. Lại còn lông chân nữa, sao vừa đen xì vừa thô ráp thế kia? Lẽ nào sống ở nước ngoài quá tốt, ngay cả cái này cũng bị đồng hóa rồi? “Khi nào Thẩm tổng đến? Chúng ta vào kia đợi đi?” Tiểu Nhuế bực bội, “Anh ấy không đến!” Giọng điệu oán giận ngay cả chính cô cũng không nhận ra. Lỗ Tu Thừa ơ một tiếng, chớp mắt nhìn cô hỏi: “Vậy…. chúng ta đi mua đồ nhé?” Lỗ Tu Thừa hời hợt nói làm Tiểu Nhuế nhận ra tâm trạng mình có chút không vui, cô và Thẩm Bị cùng lắm chỉ là sếp và nhân viên thôi, sao có thể có ý tứ nào khác được? Hít sâu, Kiều Tiểu Nhuế gắng cười: “Thẩm tổng nói, hôm qua anh ấy đã kiểm tra rồi, cái gì cũng có hết. Chúng ta đi mua đồ ăn là được.” “À, cô định làm món gì? Lỗ Tu Thừa kéo xe đẩy ra, tự mình đẩy vào trong. Mồ hôi chảy ra như tắm. Kiều Tiểu Nhuế cao gầy đi với Lỗ Tu Thừa rất xứng đôi. Thấy anh chảy mồ hôi thì hơi áy náy, vội đi vào: “Thẩm tổng thích ăn cay, nhưng thời tiết ở Bắc Kinh không thích hợp để ăn cay, nên tôi định làm vài món thanh đạm, nấu canh vậy.” Lỗ Tu Thừa đứng dưới điều hòa ở cửa ra vào, sau khi thấy dịu dịu rồi mới đi vào trong: “Canh? Được đó, tôi thích ăn canh nhất. Hồi đó, ông nội tôi sống ở Quảng Đông, thích ăn nó lắm.” Tiểu Nhuế nhìn anh hỏi: “Nhà anh ở Quảng Đông à?” Lỗ Tu Thừa đứng thẳng dậy, căng vai như con chuột đẩy đồ: “Người Bắc Kinh chính tông đây! Có cả huyết thống Mông Cổ. Nói đúng hơn thì tổ tiên là liên hôn Mãn Mông(*).” (*) Mãn Mông: Mãn Thanh - Mông Cổ. Tiểu Nhuế thấy anh khoác lác thì cười khì khì: “Ồ, tôi còn được một a ca tỏ tình nữa cơ à?” Lỗ Tu Thừa cười hì hì, “Không còn tước vị lâu rồi, nhưng mà đúng là cô đang nói chuyện với Lỗ Tu Thừa đấy!” Trong lời nói ẩn chứa sự ngang ngược làm Tiểu Nhuế sững sờ, nghiền ngẫm nhìn anh đầy rồi đi lên tầng hai của Carrefour. “À, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh lên.” Lỗ Tu Thừa nói với theo. Tiểu Nhuế bảo, “Không cần đâu. Giờ Thẩm tổng đang ở ngoài, chúng ta đến trễ chút cũng được.” Khi Thẩm Bị bước ra khỏi phòng vệ sinh, Thảo Thảo đã đổi thành mặt nạ mắt, nghiêm túc luyện yoga. Thẩm Bị nhìn một lúc, Thảo Thảo đang nằm trên đất thực hiện tám thức cơ bản, mông vểnh cao. Thẩm Bị bước qua vỗ bốp vào mông cô một cái, Thảo Thảo a lên một tiếng rồi đứng lên, trừng to mắt như rất giận dữ. Nhưng mày chẳng vểnh ngược, miệng không lên tiếng. Cô nhìn xung quanh, rồi lấy giấy bút gần đó, ngoáy ngoáy: “Sẽ tẩu hỏa nhập ma!” Thẩm Bị xì mũi giễu: “Cái gì mà tẩu hỏa nhập ma? Vớ vẩn, cái này thì có ích chắc? Yếu ớt! Nhìn tư thế của em kìa, quá xấu, lại còn tập gần cửa sổ, để người khác thấy thì sẽ bị nói thành giống gì?” Ngực Thảo Thảo nâng cao lại hạ xuống mấy lần, múa bút thành văn: “Anh tâm thuật bất chính! Tư tưởng dâm tà, cái này là vận động, không dâm loạn!” Thẩm Bị kéo màn: “Không phải em dâm loạn, mà là kẻ dâm loạn rất nhiều. Kéo màn lại rồi tập!” Sau đó thong dong ngồi xuống sofa, mở tivi. Anh ngồi đó, Thảo Thảo còn có thể tập nữa à? Sau một hồi lưỡng là lưỡng lự, Thảo Thảo chịu thua nhìn Thẩm Bị, nhưng lại không muốn ngồi xuống. Bèn quay vào phòng bếp, lấy một chén cao quy linh, nghĩ nghĩ rồi lại đổ một bịch sữa chua vào đưa cho Thẩm Bị. Thẩm Bị cầm lấy ăn một hơi: “Ui, sao giống cái ở nhà thế?” Tối hôm trước anh cũng ăn được một bịch, hôm qua Thảo Thảo lăn qua lộn lại lâu thế kia mà vẫn có thời gian đi mua hả? Nhìn thử ngày sản xuất thì thấy là ngày hôm trước. Thảo Thảo liếc anh, rồi ngồi sang bên múc ăn, tiện tay cầm điều khiển TV muốn đổi kênh. “Đừng đổi!” Thẩm Bị không thèm tìm tòi lai lịch của sữa chua nữa, vội vàng cản Thảo Thảo. Tin tức quân sự kênh CCTV-7, anh xem say sưa. Thảo Thảo để điều khiển xuống, chẳng muốn giải thích tại sao cô lại lên cơn nhỏ mọn tiện tay bỏ sữa chua vào trong chén của Thẩm Bị! Nhìn xem, đúng là chỉ có mấy ông già mới thích xem cái này. Thẩm Bị xem tivi nhưng đầu óc lại lơ lửng đâu đâu. Anh muốn biết tối qua Thảo Thảo đi đâu, làm gì, nhưng lại nghĩ đã hẹn người ta rồi thì không được chậm trễ. Hai bên đều khó giải quyết, Thảo Thảo rửa mặt xong đi ra, thấy anh ngồi ngốc ở đó thì hỏi: “Sao anh còn chưa đi?” “Hả? Sao?” “Không phải hôm nay anh có hẹn với người ta à? Anh nói còn gì.” Thảo Thảo lầm bầm, rồi lấy cái gương nhỏ ngồi cạnh Thẩm Bị, soi trái soi phải: Mí mắt còn sưng, vết sưng trên mặt đã biến mất rồi, tròng trắng có tơ máu, nếp nhăn khóe mắt cũng xuất hiện nữa. Trời ạ, lần sau sẽ không uống rượu nữa. Chết cũng không đụng một giọt. Thẩm Bị nhìn cô nghiêm túc soi gương, trông rất giống chiến sĩ kiểm tra trang bị của mình, có hơi buồn cười lại hơi sốt ruột. Nhưng lời Thảo Thảo nói làm anh trút được gánh nặng, ấy mà cảm giác thanh thản này lại làm anh hơi rối loạn. Lẽ nào tối qua giận dỗi không phải vì anh hả? Vậy thì giận vì điều gì? Thẩm Bị cau mày, trong tim Thảo Thảo có thể có người đàn ông khác, khi Thảo Thảo qua lại với anh còn hẹn hò với tên khác, Thảo Thảo… Thẩm Bị hung hãn dẹp bỏ suy nghĩ này, anh nhớ lão chiến hữu thường nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Anh hy vọng có được xác nhận của Thảo Thảo, nhưng cũng phải đợi sau khi anh đi xã giao về đã: “Được rồi, vậy anh đi đây. Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh ăn xong sẽ về ngay.” Thảo Thảo gật đầu, tiễn anh ra cửa, thấy anh sắp đi, chợt Thảo Thảo ôm chặt lấy Thẩm Bị, kéo cổ anh xuống hôn một cái, rồi bảo: “Cám ơn anh tối qua đã ở bên em.” Thẩm Bị đờ người ra đó, Thảo Thảo đẩy anh vào thang máy, ấn nút xuống tầng hầm. Đứng trong thang máy, Thẩm Bị sờ má, lý ra anh sẽ vui vẻ nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ quặc. Có phải quá khách sáo rồi không? Thảo Thảo rộng lượng bỏ qua chuyện cũ à? Thẩm Bị hít sâu một hơi, bỏ đi, đợi về rồi nói. Giờ anh đang suy tính đến chuyện chính sự khác. Không thể ở nhà của công ty mãi được, chỗ của Thảo Thảo anh cũng không ở được, xem ra phải mua nhà mới thôi. Ừm, để hỏi Tiểu Kiều thử, xem khoản tiền công quỹ dùng thế nào? Thẩm Bị lái xe đi, cũng may, trưa thứ bảy đường thông thoáng. Từ cao tốc sân bay chạy xuống sẽ đến khu vòng sang Đông Trực Môn, 11 giờ 20 anh vừa đến gara. Đến cửa nhà thì bọn Tiểu Kiều vẫn chưa đến, vào nhà dọn sơ sơ, 11 giờ 45 phút, có người gõ cửa, Tiểu Kiều và Lỗ Tu Thừa đến. “Hoan nghênh, hoan nghênh!” Chào đón xong, Thẩm Bị và Lỗ Tu Thừa ngồi trong phòng khách tán dóc, Tiểu Kiều thì vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Lỗ Tu Thừa nhìn thoáng qua phòng bếp rồi nói với Thẩm Bị: “Thẩm tổng, chỗ anh rộng quá. Còn Tiểu Nhuế lại quen nẻo quen cửa thế kia, chắc chắn đã đến từ lâu rồi. Vậy không công bằng đâu!” Thẩm Bị nói: “Căn nhà này vốn dĩ của công ty mà, lúc đầu là cô ấy chọn, đương nhiên quen thuộc rồi.” Lỗ Tu Thừa ồ một tiếng, cũng không hỏi tiếp, anh với Thẩm Bị ngồi tán dóc đủ chuyện trên trời dưới đất. Lát sau, hai người kinh ngạc phát hiện, ông nội của Lỗ Tu Thừa vậy mà lại cùng quân khu với Thẩm Bị, cho nên càng nhiều chủ đề chung để nói. Tiểu Kiều mở tủ lạnh, bên trong đầy ắp mọi thứ. Nhất là các loại rau củ và trứng gà nhiều hơn bình thường. Cô nhớ Thẩm Bị không thích ăn rau mà! Cô lật lên xem thử, lại thấy có hơn mười trái kiwi nhập khẩu. Cô từng nhìn thấy ở siêu thị bán 5,6 tệ một trái. Từ khi nào mà Thẩm Bị lại xa xỉ đến mức này? Tiểu Kiều ngờ vực. Cô lấy ra những thứ mình cần rồi đứng dậy cẩn thận nhìn khắp phòng bếp. Có rất nhiều thứ: máy nướng bánh mì, máy làm sữa chua, máy nấu sữa đậu nành, chỗ vốn dĩ trống không cạnh đó giờ lại đặt kệ inox ba tầng, tầng dưới đặt thùng sữa, một thùng bia xiêu xiêu vẹo vẹo; ở giữa thì đặt các loại rau củ để ngoài, tầng trên cùng là các loại trái cây đủ màu rực rỡ. Thẩm Bị thích ăn trái cây ư? Thẩm Bị thích uống sữa sao? Lại còn là sữa đậu nành? Và các loại máy móc thiết bị nhà bếp phức tạp? Tiểu Kiều càng ngày càng hoảng, tay run run, làm chén trơn bóng rơi xuống đất. “Tiểu Kiều?” Giọng Lỗ Tu Thừa vọng vào, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã. Tiểu Kiều nhìn Thẩm Bị ngồi trên sofa đang ngoái đầu lại nhìn qua tấm kính mờ, thì Lỗ Tu Thừa đã chạy đến trước mặt: “Không sao chứ?” “Không sao.” Tiểu Kiều lắc đầu. Một cảm giác xúc động muốn tra hỏi xông lên não, cô rất mong người đến sẽ là Thẩm Bị nhưng cô có thể hỏi gì đây? Song, Thẩm Bị chỉ thoải mái ngồi ở sofa xem tivi! Đúng rồi, sofa! Tiểu Kiều chợt nhớ lại lúc mình bước vào đây, chỗ nào chướng mắt nhỉ, trên sofa có vài cái gối tựa màu trắng! Trước đây không có. Thẩm Bị là quân nhân, ngồi là ngồi, không thích nghiêng qua nghiêng lại. Lúc trước cô từng muốn mua mấy cái, liền bị Thẩm Bị nói cho một trận.Nhưng bây giờ… Tiểu Kiều nhìn qua, tay Thẩm Bị đang nắm lỗ tai của gối mèo Garfield, không hề ghét bỏ tý nào! Nhất định là có chuyện gì rồi! Tiểu Kiều hoang mang, Lỗ Tu Thừa kéo lên: “Ui, đừng làm nữa, cẩn thận đứt tay.” Nói xong, anh cầm chổi đến quét dọn cẩn thận, rồi đổ vào thùng rác. Làm xong Lỗ Tu Thừa mới hỏi cô: “Cô sao vậy? Có cần tôi giúp không?” “Khỏi!” Tiểu Kiều không biết nên nói sao, bất giác từ chối. Lỗ Tu Thừa im lặng, tự giác đi rửa sạch chén. Điện thoại Thẩm Bị vang lên: “A, tổng giám đốc Lý…” Là khách hàng gọi đến, chắc sẽ có hẹn thôi. Lỗ Tu Thừa nhún vai, lại càng thoải mái ở trong phòng bếp. Tiểu Kiều ngờ vực, cô muốn đến một chỗ nhìn thử: “À, không có khăn lau. Để tôi đi tìm thử đã!” Lỗ Tu Thừa chỉ cái hộp trên kệ inox: “Cái này không phải là…” Tiểu Kiều đã biến mất khỏi phòng bếp, Lỗ Tu Thừa lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình. Khi Tiểu Kiều phỏng vấn anh, anh đã lén hỏi Tiểu Kiều có bạn trai chưa? Khi đó anh không nghĩ gì, đến khi thấy Thẩm Bị mới thay đổi suy nghĩ. Một công ty muốn vươn lên, một Boss có dã tâm bừng bừng, lại còn có đồng nghiệp xinh đẹp để ngắm, Lỗ Tu Thừa không hề do dự liền đồng ý. Vào công ty rồi anh mới biết Tiểu Kiều và Thẩm Bị có mờ ám, anh chỉ cười cười nghe vậy rồi thôi. Thưởng thức gái đẹp không có nghĩa phải chiếm lấy cô ấy, chỉ là Thẩm Bị lại như trâu nhai mẫu đơn, trong lòng anh thương thay cho Tiểu Kiều. Nhưng giờ thấy Thẩm Bị rõ ràng chẳng có hứng thú với giai nhân, mà tâm tư giai nhân thì không yên, anh chỉ thờ ơ ngồi xem. Tiểu Kiều mượn cớ tìm khăn lau, đi vào phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy rèm cửa mới đổi. Cô ngớ người--- Trừ cô ra, đã có người bước vào phòng ngủ của Thẩm Bị. Loại rèm cửa hoa tinh tế này không thể do Thẩm Bị tự mình chọn được! Trực giác của phụ nữ rất chuẩn! Để ý đến ai thì càng dễ chuốc khổ!