Beta: Ngọc Nguyễn Giờ tan làm là sáu giờ, Tôn Nam Uy nghe điện thoại của Tiểu Văn gọi đến, đúng sáu giờ liền lập tức đi luôn. Ra cửa, thấy Thảo Thảo đang đứng đợi thang máy thì ngạc nhiên: “Ủa, Thảo Thảo, không phải cô đọc sách à?” Tôn Nam Uy nhướng mày, đảo mắt, “Tiểu Văn… cũng gọi cô hả?” Không phải chứ, quan hệ của hai người này thân thiết thế sao ta? Rõ ràng là kỷ niệm hai năm quen nhau của hai người họ, sao lại kéo theo bóng đèn này chứ? Chưa đến ba giây, với cái đầu máy tính siêu sinh học của mình, Tôn Nam Uy đã nghĩ đến tình huống vô cùng tệ hại: Tiểu Văn gọi anh đến chẳng phải để kỷ niệm gì cả, mà là muốn giới thiệu đối tượng cho Thảo Thảo! Đồng thời, anh ta liên tục nghĩ: Đặng Thảo Thảo à Đặng Thảo Thảo, sao cô không chịu gả nhanh đi chứ? Cô gả đi rồi tôi cũng nhàn hơn! Những điều Tôn Nam Uy tưởng tượng Thảo Thảo không hề biết, chỉ cười nhẹ: “À, về nhà đọc cũng vậy mà.” Hả? Thì ra không phải vậy! Tôn Nam Uy âm thầm thở phào, tức thì thay đổi suy nghĩ: Người đẹp như Thảo Thảo đây, nếu tuỳ tiện gả đi thì lợi cho mấy tên đàn ông kia quá! Tư duy của anh ta trong tích tắc đã bay đến nội dung trong kì thi tư pháp mà anh ta đã thi về lịch sử chế độ pháp luật của Trung Quốc: Chế độ hôn nhân trong xã hội Trung Quốc là chế độ một vợ một chồng, nhiều thiếp là điển hình của chế độ một chồng nhiều vợ. Mặc kệ hắn ta tên tuổi ra sao, dù sao cũng ôm được người đẹp về nhà! Tôn Nam Uy đang thầm than thở xã hội hiện đại đã kìm hãm bản năng của đàn ông thì thang máy đến. Tôn Nam Uy giơ tay giữ cửa, lịch sự nói: “Thảo Thảo, cô vào trước đi!” Thảo Thảo kinh hãi nhìn anh, gật đầu cảm ơn rồi bước vào trong. Chẳng biết tên này lại có âm mưu gì, cái tên thần kinh này chỉ có Tiểu Văn mới chịu được hắn thôi! Trong thang máy, điện thoại Thảo Thảo vang lên, Tôn Nam Uy dỏng tai lắng nghe, quên luôn phải đi lấy xe ở tầng hầm, mà đi thẳng theo Thảo Thảo đến đại sảnh. “Ừ. Em hả… đang trên đường về.” … “Ăn cơm? Thôi đi, đang ăn kiêng mà!” … “Ừ, biết rồi, biết rồi! Vậy em đến siêu thị mua đây!” … “Ôi, không nói nữa, xe đến rồi! Bye bye!” “Luật sư Tôn!” Thảo Thảo vừa quay lại thì thấy Nam Uy, “Anh không lái xe à?” Tôn Nam Uy nghe mang máng được vài câu, bị Thảo Thảo bắt tại trận nên lúng túng sờ mũi, nhìn xung quanh rồi nói: “Có chứ, chẳng qua nút xuống tầng hầm bị hư rồi, tôi định hỏi cô đi xuống hầm thế nào ấy mà?” Thảo Thảo nhìn Tôn Nam Uy tỏ vẻ đã hiểu, cũng không vạch trần làm gì, chỉ đường đi xuống tầng hầm, bảo: “Thương lượng chút đi, tôi đi với anh, thế nào?” Cô nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người họ, quà mà Tôn Nam Uy tặng cho Tiểu Văn cũng do cô mua. Trợ lý như mình quả thật xứng với chức vị quá! Hôm nay Thảo Thảo bận nghe điện thoại nên bỏ lỡ trạm xe điện, đành phải đến trạm xe bus ở phía Đông cây cầu ở Quốc mậu đợi xe. Vạn Quốc Thành nằm ở khu Hương Hà Viên, ngoài đường Đông Trực Môn, cũng gần khu Tả Gia trang. Trạm Quốc Triển nằm ở Tĩnh An trang cùng khu vực với Tả Gia trang. Thảo Thảo muốn đến Quốc Triển trước, ở đó có rất nhiều Carrefour, muốn mua vài đồ dùng sinh hoạt cần thiết rồi về, đợi cuối tuần cô sẽ đến khu Thiên Thông Uyển dọn sơ tổ quạ của mình. Còn việc trả phòng thì cô chưa nghĩ đến. Chẳng may có ngày Thẩm Bị chơi chán, rồi cô chẳng thể tìm được phòng ngay lập tức được thì sao. Tám trăm vẫn còn trong phạm vi cô chịu được, Thảo Thảo vô thức giữ lại thế giới bí mật cho riêng mình. Do không rành đường, nên Thảo Thảo ở trong trạm xe Đại Bắc Dao nghiên cứu tới lui, từ một đống biển trạm len lách đến một biển trạm khác. Cô muốn tìm tuyến xe có điều hoà, người không chen chúc lại thuận đường. Cuối cùng cô nhìn thấy trên biển trạm số 801 có viết ba chữ Tĩnh An trang. Thảo Thảo biết ở Tĩnh An trang có tuyến số 18, có thể đến được khu Hương Hà Viên, đi bộ vài bước là đến Vạn Quốc Thành. Thế là ngoan ngoãn đứng đợi dưới biển trạm. Càng ngày càng đông người, lúc này là giờ cao điểm buổi chiều tối, vóc dáng Thảo Thảo không cao, đứng trong đám người vô cùng lo lắng mình sẽ bỏ lỡ xe, bất giác bị xô đẩy lên phía ngoài rồi xô xô đẩy đẩy đến ven đường, cô đứng đó ngẩng đầu ngóng xe đến. “Két…” Một chiếc Audi màu đen dừng trước mặt, cửa sổ xe tự động hạ xuống. Thảo Thảo nhắm tịt mắt, xoay đầu bước đi. “Thảo Thảo?” Người trong xe rõ ràng đã nhận ra cô. Thảo Thảo từ từ mở mắt, bước lùi về sau, lên tiếng chào hỏi, “Hey”. “Trùng hợp quá!” Cô im lặng. “Bim bim bim---” Một chiếc xe bus đang muốn vào trạm, bấm còi liên tục để thúc giục chiếc Audi chướng mắt này mau đi khỏi. “Lên xe đi, em đi đâu, anh đưa đi!” “À…, khỏi, tôi…” “Mau lên xe đi, ở đây không đậu xe được đâu!” Có người lên tiếng nhắc nhở, Thảo Thảo mở cửa xe ngồi vào ghế phụ theo thói quen. Động tác liền mạch dứt khoát. Cửa xe vừa đóng lại, xe cũng lăn bánh rời khỏi trạm xe. Giống như hai người khiêu vũ phối hợp ăn ý với nhau, những bước nhảy điêu luyện trong từng giây phút. Cửa đóng, tiếng ồn và nóng bức bên ngoài đều biến mất. Thảo Thảo nắm chặt giỏ xách, cúi đầu đếm đường vân trên tay. “Em đi đâu?” Quan Hạo quan sát đường, lái xe cẩn thận, vận tốc không nhanh không chậm, vẫn y như trước. “À, anh để tôi xuống khu Yên Sa là được.” “Đi đâu? Để anh xem có thuận đường hay không.” “À, anh đến đâu?” “Anh à, anh đi gặp khách hàng, giờ vẫn còn sớm, đưa em đi vẫn kịp. Em ở đâu thế?” “Ồ!” Thảo Thảo cắn môi, trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại Quan Hạo, cũng chẳng nghĩ đến khi hai người gặp lại sẽ yên bình như thế này. Cô nhớ rằng mỗi lần mình nhớ đến anh ta, đều hận đến nỗi muốn xé xác anh ta ra! Giờ gặp nhau lại bình thản trò chuyện như chẳng có gì! “Tôi đến Carrefour mua vài thứ!” Thảo Thảo hiểu rõ, mình không được phép khóc la gào thét trước mặt tên đàn ông này. Cô đã từng khóc rồi, nhưng kết quả hắn ta lại càng ghét cô thêm, thấy cô như ả đàn bà chanh chua rồi lại càng xem thường cô! “Trên đời này, ngoài chính mình ra, chúng ta còn có thể yêu ai nữa?” Thảo Thảo nhớ đến lời bài hát mà cô đã từng sửa lời, khép hờ mắt. “Anh đến nhà hàng Thuận Phong trên đường Đông Tam Hoàn. Anh đưa em đi trước rồi về đó cũng không muộn.” Quan Hạo nói rõ tuyến đường mình sẽ đến, chỉ là thuận đường chở người quen thôi, chẳng có ý gì khác. Phần lớn nhiều người vui vẻ vì được anh ta quan tâm,còn Thảo Thảo lại thấy buồn nôn. “Dừng xe!” Mặt mày Thảo Thảo trắng bệch. Quan Hạo vội vàng dừng xe. Cũng may chưa vào trục đường chính, dừng xe cũng dễ. “Em sao vậy?” Thảo Thảo cố nén nước mắt chực trào, mặt mày trắng xám: “Tôi… có lẽ tôi bị say xe. Anh đi trước đi, tôi đi xe bus sẽ tốt hơn!” Quan Hạo không nói gì, chăm chú nhìn cô. Thảo Thảo nghiêng đầu, thở gấp như con cá sắp chết. “Đây là danh thiếp của anh, có chuyện gì thì liên hệ với anh.” Quan Hạo lấy danh thiếp ra nhét thẳng vào túi của Thảo Thảo, “Của em đâu?” Thảo Thảo thản nhiên đáp: “Hôm nay tôi đi phỏng vấn, không mang theo danh thiếp.” Dường như Quan Hạo đang ngẫm xem lời Thảo Thảo nói có thật hay không, một lát sau mới lên tiếng: “Em… vẫn không đi làm sao? Hai năm nay vẫn như thế à?” Thảo Thảo gõ lên cửa, gượng cười nói: “Tôi muốn xuống xe. Chuyện đó sau này hẵng nói!” Đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt xám ngoét, vẻ mặt đau đớn thể hiện rằng cô quả thật không chịu nổi. Quan Hạo biết cô có chứng say xe, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn. Vội vàng bấm nút điều khiển, Thảo Thảo nhanh chóng mở cửa nhảy xuống xe, đi thẳng về phía trạm xe ở phía sau chẳng hề quay đầu nhìn lại. Quan Hạo nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, tay đập mạnh vào vô lăng, vùi đầu vào giữa hai tay, hồi lâu cũng chẳng ngẩng lên! Một chiếc xe bus đi đến, Thảo Thảo bước lên xe không hề nhìn lại. Cúi đầu, lau nước mắt, có người khó hiểu nhìn cô, cũng có người quay đầu đi chẳng quan tâm. Trên xe kẻ chen người lấn, Thảo Thảo chỉ cần khẽ động là chạm phải người ta. Chẳng biết tiếng lầm bầm khe khẽ của ai truyền đến: “Cựa quậy gì thế!”, bấy giờ Thảo Thảo mới xoay đầu cố gắng làm mắt không bị nhoè. Quan Hạo, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Thảo Thảo nhắm mắt, mùi hỗn tạp trên xe bus giống như ngày hỗn loạn hôm ấy, những lời tổn thương nặng nề, những câu trách móc thậm tệ, cả những lời chửi rủa không chút nể tình. “Tôi hy vọng mình mãi mãi không gặp lại cô nữa!” Giọng nói hung dữ của Quan Hạo truyền vào theo tiếng sập cửa, phiêu tán trong đêm tối. Hôm đó, cô tìm khắp nhà cũng chẳng tìm thấy thuốc ngủ, nên cô đã nốc rất nhiều, rất nhiều rượu. Hôm sau cô tỉnh lại trên sàn nhà, chẳng có bệnh viện cũng chẳng có bóng dáng hối hận của người chồng, cô nghĩ có cơ thể khoẻ mạnh cũng chẳng hay ho gì, tại sao cô không tự tử giống trên ti vi thường chiếu? Hôm đó, Thảo Thảo mới nhận ra rằng mình rất muốn chết! “Xe sắp đến trạm cầu Tam Nguyên, xin quý khách chuẩn bị hành lý để xuống xe.” Tiếng phát trạm tự động của nhân viên vang lên, Thảo Thảo nhìn trạm dừng, trạm dừng xe bus tuyến số 627, tuyến này rẽ trái ở cầu Tam Nguyên, dọc theo đường cao tốc sân bay ra khu Vọng Kinh. Muốn đến Tĩnh An trang phải xuống trạm cầu Tam Nguyên. Cô vội vàng quẹt thẻ xuống xe, bởi động tác chậm chạp mà bị càm ràm: “Nhanh lên coi!” Thảo Thảo cuống quít xin lỗi rồi lật đật xuống xe. Đứng trước trạm xe bus kẻ đến người đi, cô lẩn thẩn không biết phải làm gì nữa. Túi xách rung rung, điện thoại reo lên, cô mở ra xem, là Thẩm Bị gọi đến. “Đến đâu rồi?” “À, sắp đến khu Quốc Triển rồi, anh gọi có việc gì không?” Thảo Thảo khịt mũi, dù không phát ra tiếng nhưng khóc nhiều đến thế thì cũng thở không thông. Thẩm Bị im lặng một lúc rồi hỏi, “Em sao thế? Khóc à? Ai ăn hiếp em?” Thảo Thảo vội lấp liếm: “Không phải, bị cảm thôi, chắc cảm nắng thường thôi. Em đã uống thuốc rồi.” Thảo Thảo phát hiện mình càng ngày càng nói dối đến mức thuần thục, bình tĩnh không hoảng hốt, nói rất thuận miệng hợp lý hợp tình. Thẩm Bị tin ngay, “Ừ, anh nhớ trong nhà hình như không có mấy thứ cần thiết, mấy đồ dùng ấy đều là Tiểu Nhuế mua giúp anh, hôm nay em mua thêm vài thứ nữa đi, để khỏi phiền người ta nữa.” “Ừ, em nhớ rồi.” Thảo Thảo đồng ý, sau đó ngắt máy. Tiểu Nhuế là ai? Chắc là trợ lý rồi! Thảo Thảo vừa băng qua đường vừa nghĩ, đi vòng qua khỏi khách sạn Trung Lữ ở phía Tây Nam, ở đó có một con đường nhỏ, ít xe, đi hết con đường đó sẽ thấy Carrefour. Trước đây, bạn của cô sống gần đó, cô thường đến nhà cô ấy chơi, nên cũng biết đường. Trong Carrefour rất đông người, Thảo Thảo định thần lại, từ khu chăn drap gối đệm ở cửa vào lầu hai cô bắt đầu lùng hàng, vừa nhớ lại xem chỗ của Thẩm Bị cần bổ sung thêm thứ gì. Thực ra chỗ của Thẩm Bị tuy bình thường nhưng chẳng thiếu thứ gì. Xem ra thường ngày rất được người ta để ý cẩn thận. Thảo Thảo xuống tầng dưới, gom lấy một bao lớn giấy vệ sinh giá khuyến mãi, cái này có nhiều mà cũng chẳng nhiều! Tiểu Nhuế này thật là người tỉ mỉ. Chỗ Thẩm Bị ở được trang trí rất đơn giản, đến cả sofa cũng là loại màu đỏ đậm vải dày bình thường, bốn góc vuông vức đặt giữa nhà. Bàn ăn cơm cũng đóng bằng gỗ, đèn đuốc cũng chẳng cầu kì, nói thực thì, căn nhà 140m2 này quét sơn trắng, trên cơ bản chỉ là nơi ở đơn giản, cả cái giường đôi cũ kĩ thập niên 70 trong phòng ngủ không biết từ đâu chuyển đến nữa. Sau này Thảo Thảo mới biết là Thẩm Bị trong lúc vô tình đã thấy nó trong nhà kho của công ty nên chuyển đến đây dùng. Thảo Thảo nhớ lại rèm cửa mềm mại màu vàng nhạt hoạ tiết hoa chấm bi trong phòng khách rõ ràng không phải gu của Thẩm Bị. Vừa nhớ đến điều này, Thảo Thảo cười khẽ, người trang trí căn nhà này khi tận lực bố trí căn nhà theo phong cách của Thẩm Bị cũng tận tâm để lại dấu vết của mình. Người thông minh khôn khéo ấy hẳn là Tiểu Nhuế nhỉ? Nghe tên thì hẳn cũng là người đẹp đây! Thảo Thảo đặt dầu gội đầu và dầu xả vào xe đẩy rồi đi ra khu tính tiền. Sẽ có ngày Thẩm Bị cải tà quy chính, phát hiện có một đôi mắt luôn dõi theo anh không nhỉ? Thảo Thảo nghĩ, có lẽ không phải mình không ghen tỵ, có vui mà cũng có đắng lòng. Đến lúc đó mình nên làm gì? Đi tìm người khác ư? Cuối cùng Thẩm Bị cũng lết được cơ thể mệt lử về đến nhà, giờ có lẽ Thảo Thảo đang ở nhà rồi. Lúc ở dưới lầu anh cố ý đi một vòng, ở thư phòng có ánh đèn nhàn nhạt, trong màn đêm tối mịt càng thêm rõ ràng. Thẩm Bị bất giác thở phào, lái xe vào gara. Lúc lên lầu, anh nghĩ cô nàng Đặng Thảo Thảo này lúc mới gặp mặt thì vừa dữ dằn vừa xảo quyệt, chẳng phải dạng vừa. Lẽ nào quả thật như người ta bảo, đàn bà chỉ cần thấy tiền thì mọi thứ đều dễ dàng? “Đồ bỏ đi như anh làm quan được ư?” Thẩm Bị cau mày, nhớ đến lời nhục mạ mà vợ cũ dành cho anh, “Thời đại này làm gì cũng cần có tiền! À ha, anh muốn có con, anh nuôi được chắc? Mấy đồng trợ cấp của anh chẳng mua nổi mỹ phẩm cho tôi nữa là! Anh nhìn thử chồng XXX nhà người ta xem, tuần trước đi Paris về, còn anh thì sao? Anh thì từ ngọn núi nào đó chui ra!” Chẳng rõ bọn họ vì con cái đã cãi nhau ầm ĩ biết bao lần, cô ta nói đúng, chút tiền trợ cấp cỏn con của anh nuôi cả nhà bọn họ cũng khó. Thẩm Bị áy náy nghĩ, mặc kệ khó khăn cỡ nào, lúc đó Tiểu Quân đã chẳng chùn bước mà đi theo anh. Dù có oán trách nhiều ra sao, mắng chửi anh thế nào, anh đều chấp nhận cả. Chết tiệt, lúc còn trong quân đội không cảm thấy, về nhà mới biết, một đồng tiền ép chết anh hùng! Còn Thảo Thảo à? Học vấn, nghề nghiệp của cô cao hơn Tiểu Quân nhiều, thường ngày nhìn rất dịu dàng, tại sao lại đồng ý làm tình nhân của anh? Đầu óc Thẩm Bị hơi rối, anh luôn nghĩ rằng cô gái như Thảo Thảo không nên bước vào con đường này. Cũng may gặp được anh, chứ gặp người khác thì cả đời của cô đã bị phá huỷ rồi. Khi móc chìa khoá ra mở cửa, suy nghĩ đó chợt nảy ra, Thẩm Bị sững sờ, nhưng anh cũng chẳng tìm hiểu sâu về nó, tại sao lại là cũng may gặp được anh? Anh chẳng thèm nghĩ nữa.