Nhà cũ Lục gia.
Khi Lục Văn Bân trở về nhà với một chút say, đi vào phòng khách thì đã gặp Dương Liễu cầm một lá thư rất lớn và ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt không một nụ cười, cả người đầy oán hận và bất mãn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, trong lòng anh ta đã thấy chán nản.
Một người phụ nữ đã từng có một vẻ ngoài mềm mại và đối xử dịu dàng với anh ta, tại sao bây giờ lại biến thành một người khác? Khuôn mặt đó là đang không hài lòng với ai?
Anh ta trực tiếp đi ngang qua Dương Liễu, lên lầu và vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Lục Văn bân! Cả tối hôm qua anh đã không về nhà, anh đã đi đâu?” Dương Liễu hét lên với Lục Văn Bân, một cử chỉ thăm dò.
“Tăng ca!” Lục Văn Bân tiện thể nói bừa một lý do và tiếp tục tiến về phía trước.
“Tăng ca! Lục Văn Bân, bây giờ anh đã học cách nói dối bằng mắt rồi phải không?” Dương Liễu đứng dậy khỏi ghế sofa và bước vài bước về phía trước. Trước khi tiến về phía Lục Văn Bân thì cô ta đứng tại đó và xé phong bì ra nắm lấy những thứ bên trong và ném chúng lên mặt Lục Văn Bân.
“Xoạc xoạc” những tấm giấy rơi xuống.
Đó là một chồng ảnh, nhân vật chính trong bức ảnh là Lục Văn Bân và cô nữ phục vụ Triệu Thanh Thanh.
Bối cảnh của bức ảnh là: Lục Văn Bân lái xe đến tìm Triệu Thanh Thanh, Triệu Thanh Thanh đứng ở cửa và mặc bộ đồ ngủ mỏng để chào đón anh.
Lục Văn Bân và Triệu Thanh Thanh ôm ấp nhau tại phòng khách, cửa kính lớn tại phòng khách không kéo rèm lại.
Lụa Văn Bân và Triệu Thanh Thanh “luộc” nhau trong phòng ngủ và rèm cửa trong phòng ngủ cũng không được kéo lại.
Lục Văn Bân đang thoải mái nằm trên ghế mát xa trong phòng tắm nắng, chỉ có một chiếc khăn tắm được đặt giữa hai chân anh. Triệu Thanh Thanh cũng chỉ quấn một chiếc khanh quanh ngực và đang xoa bóp cho Lục Văn Bân. Khuôn mặt của cả hai người đều đang cười trong sự hài lòng.
Lục Văn Bân mặc xong quần áo và chuẩn bị rời đi và Triệu Thanh Thanh hôn anh ta ở trước cửa biệt thự….
Những tấm ảnh này là dùng giấy ảnh thông thường in ra, rất nhẹ, vì thế ngay cả khi ném lên mặt cũng không cảm thấy đau. Lục Văn Bân chỉ sững sờ và mặt anh ta tối sầm lại: “Dương Liễu! Em theo dõi anh?”
Nếu là trước đây, Dương Liễu có thể sử dụng não nhiều hơn. Có lẽ cô ta sẽ không thừa nhận rằng mình ta tìm một thám tử tư nhân để theo dõi Lục Văn Bân, cô sẽ nói rằng có người đã gửi những bức ảnh này cho cô ta và cần lấy một ít tiền, không thì sẽ phơi bày cuộc sống riêng tư náo loạn của Lục Văn Bân, là bởi vì cô ta không muốn tạo danh tiếng cho Lục Văn Bân vì thế đã ngăn chặn lại những bức ảnh đó.
Không những có thể làm xấu mặt Lục Văn Bân mà còn có thể làm ra một bộ mặt đáng thương và khiến cho Lục Văn Bân thương xót cô ta.
Nhưng cô ta vừa bị Vân Khuynh “làm nhục” trong trung tâm thương mại, sau đó tìm kiếm một thảm thử đến căn biệt thự của Triệu Thanh Thanh chụp vài ba tấm ảnh để xem Lục Văn Bân có ở đó không, và sau đó thám thử đã đem lại rất nhiều bức ảnh đến cho cô ta thì cô ta đã tức điên máu, hơi đâu quan tâm đến hành vi của mình có ảnh hưởng đến Lục Văn Bân hay không?!
“Đúng! Em tìm người theo dõi anh. Nếu em không tìm người theo dõi thì em đã không biết rằng anh đã đi đến nhà con hồ ly tinh đó. Cái loại nữ hầu bàn hạ đẳng đó mà anh cũng có thể chơi, Lục Văn Bân, anh có khốn nạn quá không?”
Là bởi vì Lục Văn Bân đã chủ động theo đuổi cô ấy, cộng thêm việc trước đó Lục Vân Bân đã đối xử rất tốt với cô ấy trước đây. Vì thế Dương Liễu đã sớm xem Lục Văn Bân là tài sản cá nhân của mình. Triệu Thanh Thanh đã quyến rũ Lục Văn Bân, điều đó chính là đụng chạm đến tài sản cá nhân của cô ấy, tất nhiên là cô ấy sẽ rất tức giận.
Nhưng lại không biết sự tức giận này lại khiến cho thiện chí của Lục Văn Bân với cô ta ngày càng giảm xuống.
“Dương Liễu, ý em là gì? Tôi khốn nạn?” Nét mặt của Lục Văn Bân rất khó coi: “Tôi quá đáng, đó cũng là do em ép buộc! Nếu như không phải vì em tính toán để tôi lừa dối cuộc hôn nhân đó với Vân Khuynh thì tôi đã không thành ra thế này?”
“Anh….” Dương Liễu câm nín, Lục Vân Bân thực sự đã đùn đẩy trách nhiệm lên người cô ta?
“Bân, anh nói như vậy thật sự đã không công bằng? Em đồng ý cho anh làm những điều như vậy đều không phải là muốn tốt cho anh sao….”
“Đừng nói là vì tôi!” Dương Liễu chưa nói dứt câu thì Lục Văn Bân đã ngắt lời cô, thờ ơ và nói: “Em nghĩ rằng tôi khờ lắm sao? Em đã phí sức nhiều như vậy, cũng không phải là chỉ vì bản thân sao? Em chỉ là đứa con gái nuôi danh nghĩa của Vân gia, chưa trải qua các thủ tục nhân con nuôi của Vân gia, không có quyền kế thừa tài sản của Vân gia. Chỉ khi nào tài sản nắm giữ trong tay thì mới có thể rút ra tiền. Thân phận của em cũng không cao sang, và khi trở thành vợ của tôi thì em mới có thể đẩy địa vị của em lên cao!
Dương Liễu, tôi thật sự thương em, nhưng tất cả những sự thương yêu đó cũng có giới hạn. Đối với em, tôi đã có tất cả rồi! Em đi hỏi xem những tài năng trẻ ở Vinh Thành, ai đồng ý vì một người thứ ba mà huỷ hoại danh tiếng của mình?
Vì vậy, em nên an phận một chút, đừng có không biết điều nữa! Anh sẽ cưới em, hôn lễ đã được chuẩn bị xong rồi, em sẽ trở thành đại thiếu phu nhân ở Lục gia. Nhiệm vụ của em bây giờ là chăm sóc tốt cơ thể của chính mình. Sau đó ở nhà nuôi con, mấy ngày sau thì dọn qua căn biệt thự mới. Đừng luôn nhìn chằm chằm vào những chuyện của anh, anh cũng là một người đàn ông bình thường, anh cần phải thư giãn và cần trút giận!
Còn nữa, em cứ nói rằng mọi thứ em làm là vì anh, vì Lục gia, vậy thì cổ phần rút ra tiền chưa? Đến bây giờ một xu anh cũng không thấy, hay là đợi đến khi em lấy được tiền rồi tính tiếp!”
Anh ta nói hết những điều này trong một hơi, Lục Văn Bân cũng phớt lờ Dương Liễu và đi lên lầu.
Dương Liễu nhìn chằm chằm vào sau lưng anh, trong đôi mắt đầy sự căm giận!
Anh ta thậm chí nói rằng cô ấy không biết điều? Cho rằng giá trị của cô ta ở Lục gia chỉ là ở nhà nuôi con? Còn ở trước mặt cô ấy nói về “người thứ ba”?
Thật sự đáng ghét!
Lục Văn Bân đã không như thế trước đây, chắc chắn là có người thổi những lời mê hoặc vào tai anh ta.
Là Vân Khuynh? Hay là Triệu Thanh Thanh?
Triệu Thanh Thanh có nhiều khả năng hơn, cái con hồ ly tinh chết tiệt. Chỉ là nằm lên giường với Lục Văn Bân 1, 2 lần thì đã khiêu khích mối quan hệ của cô với Lục Văn Bân? Cô ấy nhớ lấy điều đó và không thể cho con hồ ly tinh đó sống qua ngày!
Nghĩ đến đây, Dương Liễu cắn răng và gọi điện thoại cho thám tử: “Cho ngươi thêm 500 ngàn tệ, đi tìm thông tin của Triệu Thanh Thanh cái con hồ ly tinh đó, điều tra càng chi tiết càng tốt! Tôi muốn lịch sử đen tối, lịch sử đen tối!”
Lục Văn Bân trở về phòng ngủ, nằm trên giường, nhớ lại sự điên rồ của anh và Triệu Thanh Thanh đêm qua.
Anh ta biết rõ ràng, khi làm điều đó với Triệu Thanh Thanh, trong tâm trí của anh đều xuất hiện khuôn mặt của Vân Khuynh, may thay phát âm tên của Triệu Thanh Thanh và Vân Khuynh giống nhau nên khi anh ta hét lên tên “Khuynh Khuynh” thì mới có thể nhẹ nhõm và không cần lo lắng rằng ai sẽ cười nhạo anh ta.
Không sai, những gì anh ta vừa nói với Dương Liễu chính là Triệu Thanh Thanh nhắc nhở anh.
Triệu Thanh Thanh tuy rằng được sinh ra trong tầng lớp thấp nhưng lại bị ám ảnh bởi cô ấy và còn quan tâm suy nghĩ cho anh ấy. Thậm chí không quan tâm nếu trong lòng anh ta có người phụ nữ khác, sẵn sàng làm người tình, người phụ nữ, anh ấy muốn cô ta làm gì thì cô ta đều làm, thậm chí cô ta cũng có kỹ thuật mát xa điêu luyện. Khi ở cạnh cô ta thì anh thật sự rất thoải mái.
Cô ấy nói rằng đương cục giả mê, nếu so sánh với Dương Liễu thì Vân Khuynh không nhất thiết phải nặng lòng, Dương Liễu ở trong trường hợp này vác trên người danh tiếng xấu tên “người thứ ba”, thật ra thì cũng không mất mát gì và thậm chí cô ta còn có thể lấy được cổ phần. Cổ phần này sau khi quy đổi ra tiền thì có thể đưa cho Lục gia bao nhiêu thì cần phải xem rằng trong lòng cô ta như thế nào.
Khi Vân Khuynh cưới vào Lục gia thì đã gửi tất cả của hồi môn cho Lục gia rồi, và hai trăm triệu cũng là do Vân Khuynh kiếm được. Dương Liễu không có khả năng lớn như vậy.
Vân Khuynh là một thẻ ngân hàng ghi nợ còn sống lại ở trong trung tâm thương mại, ai cũng có thể nể mặt cô ta. Khả năng của cô ta lại rất tốt, có thể biến một triệu trở thành mười triệu, mười triệu trở thành một trăm triệu, Dương Liễu rõ ràng là không có khả năng này.
Anh ta từ bỏ Vân Khuynh, Vân Khuynh sẽ lấy đi hết tất cả những gì đã từng cho Lục gia, và tiện thể lấy đi một ít của anh và nhận được nhiều thứ hơn. Và những thứ này so với cổ phần mà Dương Liễu nhận được sẽ nhiều hơn, không bị ít đi.
Nói cách khác, anh ta đảo một vòng tròn lớn như vậy và cuối cùng mất đi danh tiếng, mất đi tài sản, mất đi phẩm chất của người vợ, chỉ có một đứa con trai?
Anh ta chỉ mới ở tuổi đôi mươi, đưa con trai có thể có với bất kỳ tại, tại sao nhất định lại là chọn Dương Liễu?
Khi sinh ra, Dương Liễu ngoài việc có Vân Bính Hoa và Tô Tương thì không còn sự nương tựa nào nữa.
Nhưng Vân Bính Hoa và Tô Tương ngay cả đứa con gái ruột của mình còn có thể đối xử tàn nhẫn như vậy, thì không phải lúc nào cũng đối xử tốt với Dương Liễu.
Suy cho cùng, anh ta hình như mất mát lớn rồi?
Triệu Thanh Thanh đã giúp anh ta phân tích điều này, trong lòng anh ta thậm chí còn chán nản và khó chịu hơn. Lần này, Dương Liễu còn có thể đưa ra bộ dạng của một nữ chủ nhân để tra hỏi anh ta? Anh ta không tức giận mới lạ!
Người phụ nữ này chưa chính thức kết hôn với anh ta mà đã kiêu ngạo như vậy, thực sự đã nghĩ rằng bất cứ thứ gì đều lắng nghe theo cô ấy?
Chỉ là một cô gái mồ côi, khiến anh ta bây giờ khổ sở như vậy, nói không chừng thực sự nguyên nhân là vì cô ta.
Xem ra, anh ta nên tìm hiểu kỹ Dương Liễu, không thôi thì sau khi kết hôn, cô ta sẽ ngẩng cao đuôi của mình đến mức nào!
Nhưng chẳng lẽ thật sự từ bỏ Vân Khuynh sao? Thật là—không can tâm!
Lục Văn Bân đang bực bội, Dương Liễu lại vào phòng, anh ta quay đầu nhìn cô, giọng nói thậm chí còn tệ hơn: “Tôi đã nói rồi, tôi kêu em ngồi yên, tại sao lại chạy vào làm phiền tôi? Dương Liễu, tại sao bây giờ em phiền phức thế?”
“Bân, anh….” Dương Liễu sững sờ một lúc, sau đó đưa ra bộ dạng đáng thương, “Bân, em không phải cố tình lên làm phiền anh, em biết rằng anh đang bực bội chuyện gì, có phải anh không can tâm việc chưa lên giường với Vân Khuynh không? Em đến là để nói với anh, em có cách để cho anh chơi cô ta trong sung sướng!”
Lục Văn Bân nghe thấy điều này, lập tức thích thú: “Em nói thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi, từ khi nào em đã lừa dối anh?” Dương Liễu nói: “Bân, em biết rằng trong thời gian gần đây cơ thể em bất tiện, khiến cho anh ứ đọng lại, anh tìm đến cái con Triệu Thanh Thanh…hãy quên nó đi, không đề cập đến điều không vui nữa, lúc nãy cũng do em tâm trạng xấu.
Như vậy nè, ba mẹ nói với em rằng hai ngày sau Vân Khuynh hẹn gặp họ tại quán cà phê “Thời xưa”, không biết là đến bàn việc gì. Em đoán là cô ta đang muốn ra tay với Vân Thị, nhưng bất kể cô ấy nghĩ gì thì đó đều là cơ hội!
Bân, em đã thuyết phục bố mẹ giúp em điều khiển Vân Khuynh, đến lúc đó chúng ta có thể….” Dương Liễu tiến về phía trước, thì thầm vào tai Lục Văn Bân: “Sau đó, anh có thể….”
Càng lắng nghe, nụ cười trên khuôn mặt Lục Văn Bân càng hưng phấn, dường như kế hoặc của Dương Liễu thực sự có thể khiến anh ấy có được Vân Khuynh!
Anh ta hoàn toàn không để ý rằng trong mắt Dương Liễu loé lên một sự tàn độc….
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương