Chịu thua? Khuynh Khuynh, em đang nhận thua với anh sao? Anh không cần em phải nhận thua, lại đây, chúng ta tiếp tục.”
Vân Khuynh cắn răng, đột nhiên đưa tay, đẩy Hoắc Nhất Hàng ra, sau đó, nhanh chóng lật người, áp lên trên Hoắc Nhất Hàng, hung hăng nói: “Không phải chỉ là chuyện nhỏ này sao? Em nói anh biết, Vân Khuynh em, nói được làm được, anh đừng mượn cớ giày vò em, anh không làm, em làm!”
Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng đầu tiên lướt qua tia kinh ngạc, sau đó, cười rạng rỡ.
“Thì ra, Khuynh Khuynh của anh, không thích nằm dưới, vậy … cho em nằm trên, cũng không có vấn đề gì, nhưng mà, anh tôn trọng em rồi, có phải em cũng phải tôn trọng tôn trọng anh không?”
“Bảo bối Khuynh Khuynh, nói cho anh biết, em tính làm gì?” Hoắc Nhất Hàng cười đưa tay lên môi mình, chỉ chỉ: “Bắt đầu từ đây?”
“Hay là…” Anh chỉ chỉ phía dưới: “Đơn giản 1 chút, trực tiếp làm?”
“Em…” Vân Khuynh chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa, trái tim dường như cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên thực tế, mới vừa áp Hoắc Nhất Hàng xuống, cô đã cảm thấy hối hận rồi.
Cô cũng không biết, tại sao bản thân lại có dũng khí lớn như vậy, vậy mà dám làm chuyện này.
Đặc biệt là, còn nói ra lời đáng xấu hổ đó.
“Quên đi, anh làm …”
Vân Khuynh, rốt cuộc vẫn không có dũng khí tiếp tục, phát tiết xong, nằm xuống kế bên, bộ dạng tùy ý anh muốn làm gì cũng được.
Hoắc Nhất Hàng vui vẻ cười ra tiếng, anh nghiêng người, cởi quần dài xù lông của Vân Khuynh xuống, lại kéo cái chăn qua, đắp lên người cô, sau đó từ phía sau ôm cô: “Được rồi, tối nay, em thực sự mệt rồi, anh cũng mệt rồi, chúng ta cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần đắp chăn đi ngủ, được không?”
Cô quả thật rất mệt rồi, quầng thâm bắt đầu hiện lên, lý ra anh tính nhẫn tâm làm 1 lần, giày vò lâu như vậy, cô cũng không phải rất nguyện ý, cũng sắp “điên” lên rồi! Sao anh nhẫn tâm như vậy được?
Quên đi, nghỉ ngơi 1 đêm trước, sáng mai mới nói.
“Anh… thật sự… không muốn cùng em làm cái đó sao?” Vân Khuynh đã chuẩn bị tinh thần “mây mưa điên cuồng” rồi, Hoắc Nhất Hàng lại từ bi tha cho cô?
Anh tốt như vậy sao?
“Ừ, thật! Anh tha cho em rồi,” Hoắc Nhất Hàng vùi đầu vào cổ Vân Khuynh, hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô, âm thanh khàn đặc nói: “Nhưng mà, nếu em còn dám hoài nghi và nhúc qua nhúc lại, anh không đảm bảo mình có thể nhịn được.”
Vân Khuynh nghe vậy, quả nhiên không dám động nữa.
Không lâu sau, đã chìm sâu trong giấc ngủ.
Đợi cô ngủ rồi, Hoắc Nhất Hàng mới mở mắt ra, quay người cô lại, để cô đối diện mình, hôn lên trán cô: “Bây giờ anh mới hiểu, mới cảm nhận được 5 từ tiểu yêu tinh giày vò là gì, Khuynh Khuynh, anh phát hiện, anh càng ngày càng thích em.”
“Uhm” người trong lòng vô thức đáp 1 tiếng, như là đang đáp lại anh, lại tìm vị trí thoải mái hơn trong lòng anh, ngủ rất ngọt.
Hoắc Nhất Hàng ôm Vân Khuynh, nhìn ra màn đêm đầy sao ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy, chưa từng bình yên như lúc này.
Có người phụ nữ này nằm trong lòng anh, hô hấp thơm ngọt, giống như đến thân thể của bản thân cũng được hoàn thiện vậy.
Ngủ không mơ, rất ngon giấc.
Vân Khuynh bị hôn đến tỉnh.
Mới sáng sớm, mới có chút ý thức, đã phát hiện môi của bản thân bị người bịt lấy, hơi thở mạnh mẽ bá đạo đó, khiến cô rất nhanh phản ứng lại là người nào đó đang “làm trò”, nắm đấm từ từ thả lỏng.
“Khuynh Khuynh, dậy rồi?” Nhìn thấy lông mi Vân Khuynh rung động, Hoắc Nhất Hàng biết cô tỉnh rồi, cả người dứt khoát đè lên trên cô: “Tỉnh rồi, thì nên trả nợ rồi! Hai lần! Anh nhớ đó!”
Vân Khuynh chỉ có thể mở mắt, có chỉ không vừa lòng nói: “Sao lại trở thành 2 lần? Rõ ràng anh đáp ứng em là 1 lần…” Mới vừa dứt lời, lại nghĩ đến lần trước, anh nói 1 lần, thời gian cũng lâu rồi…
Mặt của cô rũ xuống: “Hoắc Nhất Hàng, em có thể thương lượng với anh chuyện này không?”
“Ừ, em nói.” Hoắc Nhất Hàng vừa vùi đầu vào cổ Vân Khuynh tạo từng dấu hôn, vừa độ lượng để Vân Khuynh nói.
“Cái đó … em là muốn … anh … anh có thể, có thể … nhanh 1 chút được không?”
“Nhanh 1 chút?” Hoắc Nhất Hàng ngẩng đầu lên, ngây người 1 lúc, hiểu được ý của Vân Khuynh.
Cô là cảm thấy lần trước thời gian quá dài.
Nhưng, anh ngược lại “gian xảo” cười 1 tiếng: “Được! Anh đáp ứng em, nhanh 1 chút!”
Tay Hoắc Nhất Hàng mang theo hơi ấm dễ dàng cảm nhận được, vui chơi trên làn da trắng nõn của Vân Khuynh, mang đến cho cô cảm giác tê tê, nhân lúc cô thả lỏng, thâm nhập sâu vào hoa viên tư mật của cô, tìm kiếm nhụy hoa yêu kiều nhất, nhẹ nhẹ ấn 1 cái.
“Uhm em! Đừng…”
“Được.” Anh nói, cũng không biết là đang trả lời cô, hay là đang nói cái gì.
Thân thể của Vân Khuynh dưới sự trêu chọc của Hoắc Nhất Hàng, rất nhanh mềm mại như cây liễu đung đưa trước gió ở bên bờ hồ, thật sự rất đẹp, rất mềm mại.
Hô hấp của cô trở nên nặng nề, thân thể có thêm 1 loại cảm giác, trống trãi, như là gấp gáp cần cái gì đó lấp đầy.
Hoắc Nhất Hàng vẫn cứ chầm chậm, không chịu tiến vào…
“Hoắc … Nhất Hàng, anh đáp ứng mà, anh … anh nhanh 1 tí…” Vân Khuynh nhịn không được hối Hoắc Nhất Hàng.
Hoắc Nhất Hàng lúc này mới đưa 2 chân của cô lên, tìm đến cửa, đôi mắt đen đầy tình cảm nhìn đôi mắt mê ly của Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, cần thương lượng với em 1 tí, anh… tiến vào?”
“Uhm.’ Vân Khuynh cắn môi dưới của mình.
“Tiến vào? Hay là không? Hay là từ từ, không tiến vào?” Trán Hoắc Nhất Hàng cũng hiện lên tầng mồ hôi, thực ra, anh cũng nhịn đến rất khó chịu.
Anh cũng rất thích nhìn bộ dạng gấp gáp mà e thẹn của Vân Khuynh.
Khoảnh khắc này, tình và dục của cô, đều là vì anh!
“Anh… tiến vào.” Ánh nhìn của Vân Khuynh mê ly, giọng càng thấp đến không thể thấp hơn.
Hoắc Nhất Hàng lại nghe thấy, môi giương lên, đẩy mạnh cơ thể về phía trước, liền tiến vào nơi vừa ấm áp vừa vui vẻ.
Anh thỏa mãn thở ra 1 tiếng, cúi người xuống, ôm lấy Vân Khuynh.
“Khuynh Khuynh, em nói đó, nhanh 1 chút, vậy anh… không khách khí nữa!”
Âm thanh vừa dứt, anh đã bắt đầu động tác, nhanh và hữu lực, nhưng, ngày càng nhanh, ngày càng nhanh.
Vân Khuynh rất nhanh có chút không thể chịu nổi, cô cảm thấy bản thân như thuyền nhỏ trên đại dương, đột nhiên tiến vào phong ba bão táp, ở giữa đại dương mênh mông thuận theo gió lớn sóng mạnh mà dao động, giống như 1 giây sau, sẽ bị gió làm cho tan nát!
“Hoắc Nhất Hàng! Anh… anh cố ý! Em nói nhanh… nhanh 1 chút, không phải… không phải ý này!”
Cô kêu anh nhanh ở vấn đề thời gian, không phải kêu tốc độ anh nhanh lên, anh thật sự hiểu nhầm ý cô, hay là cố ý hiểu sai ý cô?
Vế sau có khả năng lớn hơn nhiều.
“Anh… chậm… chậm 1 chút a! Em cảm thấy giường… giường sắp bị anh động đến sập!” Vân Khuynh không hài lòng kháng nghị.
“Khuynh Khuynh, em yên tâm, giường trong phòng ngủ của em, là anh đích thân chọn, gỗ cứng, chất lượng rất tốt! Sẽ không bị sập!” Hoắc Nhất Hàng 1 bên tiếp tục động tác, còn có thể nói trọn vẹn cả câu, hiển nhiên, đối với anh, tốc độ và sức lực này không được tính là gì cả.
Vân Khuynh rất nhanh, không còn sức để nói chuyện và suy nghĩ, sau khi sự không thích nghi và đau đớn lúc đầu qua đi, cảm giác kỳ lạ không thể nói lại xuất hiện, dưới sự chỉ dẫn của Hoắc Nhất Hàng, 1 lần lại 1 lần lên đỉnh, cho đến khi, bụng nhỏ đột nhiên truyền lại cảm giác đau tận xương tủy!
“Đau! Hoắc Nhất Hàng, có chút đau!” Vân Khuynh nhíu mày, hô hấp nặng nề biểu đạt cảm nhận với Hoắc Nhất Hàng.
Hoắc Nhất Hàng cúi đầu, nhìn thấy biểu cảm của cô không phải giả tạo, gấp gáp chậm lại, hỏi: “Không phải đã đủ ướt, đủ trơn rồi sao? Sao lại có thể đau? Chỗ nào đau?”
“Bụng… bụng đau!” Sắc mặt Vân Khuynh từ từ thay đổi: “Anh...anh đừng động nữa, rất đau… càng ngày càng đau!”
“Sao lại như vậy?” Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng lui ra, muốn biết rõ tình trạng cơ thể của Vân Khuynh, ngược lại phát hiện “bảo bối” của mình bị nhiễm máu.
Máu!
“Khuynh Khuynh, em… chảy máu!” Hoắc Nhất Hàng cũng hoảng.
Không lẽ anh quá dùng lực? Khiến cô bị thương rồi?
Nghĩ vậy, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện cảm giác hối hận và tự trách: “Khuynh Khuynh, anh… là anh quá… em nhịn 1 chút, anh lập tức mặc đồ cho em, đưa em đi bệnh viện!”
“Không… Không đi!” Vân Khuynh cuộn lại thành 1 cục: “Em nghĩ, không hoàn toàn tại anh… là vì em, tính tính ngày, có thể em… tới tháng rồi!”
A? Tới tháng?
Hoắc Nhất Hàng cũng ngây người 1 lúc, đã hiểu rõ, tới tháng chính là kinh nguyệt mỗi tháng phụ đều có.
Sắc mặt anh liền u ám, vậy… vậy cũng quá trùng hợp đi?
Quả thật là ông trời cố ý giày vò anh mà!
“Khuynh KHuynh, em đợi đó, anh đi xuống lầu mua thuốc giảm đau!” Thấy Vân Khuynh khó chịu, tim Hoắc Nhất Hàng cũng đau đớn, trực tiếp nhảy xuống giường, lụm áo phom dài của bản thân mặc hôm qua lên rồi chạy ra ngoài…
Rất lâu sau đó, khi anh và Vân Khuynh nhớ lại chuyện hôm nay, mới phát hiện, lúc đó anh quên mặc quần lót đã chạy đi rồi.
Vẫn may áo phom dài đủ lớn, với lại không lộ, nếu không, để người khác nhìn thấy, có thể tưởng anh có sở thích khỏa, thân, chạy!
Lúc Hoắc Nhất Hàng mang thuốc giảm đau về, Vân Khuynh đã chịu mấy đợt đau rồi, cô đau đến chảy rất nhiều mồ hôi, cả người như bước từ nước ra vậy.
Hoắc Nhất Hàng cho cô uống thuốc giảm đau, rồi chạy vào phòng tắm, lấy khăn nóng ra lau toàn thân cho cô, giúp cô thay đồ ngủ sạch, sạc đầy điện cho túi làm nóng anh mang về, để lên bụng cô, sau đó về bếp bên kia của anh, nấu nước đường đỏ cho cô, những thứ này, đều là khi đi mua thuốc giảm đau bác sĩ nói với anh.
Giày vò vài tiếng đồng hồ, đau kinh của Vân Khuynh cuối cùng cũng qua.
Hoắc Nhất Hàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trầm mặc vài giây, nói: “Khuynh Khuynh, sau này anh sẽ nhớ ngày hành kinh của em!”
Vân Khuynh thấy mặt anh nghiêm túc, ngược lại bật cười 1 tiếng: “Ngại quá, tại thời gian này bận đến hồ đồ, cũng quên mất, đợi... đợi hết rồi, em bồi thường cho anh.”
Nửa câu sau, giọng cô ngày càng nhỏ, sau khi nói xong, lại đỏ mặt.
Cô biết, lúc đó anh thấy máu của cô, cũng bị dọa rồi, nghe nói, đàn ông ở những lúc đó, không thể chịu đả kích quá lớn.
“Được! 3 lần, anh nhớ rồi!” Hoắc Nhất Hàng đưa ra 3 ngón tay, cũng cười ngại ngùng…
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương