Cố Lạp vừa xuống máy bay trực tiếp đến bệnh viện, vốn còn muốn hỏi con của Tống Nhan ở phòng nào, vừa đi qua hành lang, liền thấy Tống Nhan trốn trong góc, toàn thân tỏa ra sự tuyệt vọng…. Thấy 1 Tống Nhan như vậy, Cố Lạp mặt đầy đau lòng, liền đi qua, quỳ xuống, nhẹ nói với cô: “A Nhan, anh đến rồi, Tiểu Hy sao rồi? Tình trạng có phải không tốt, không sao đâu, chúng ta cùng nghĩ cách, được không?” Tống Nhan luôn chìm trong bi thương không thể dứt ra, sau khi nghe tiếng Cố Lập, cúi cùng mất khống chế, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc năm năm nay, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Cố Lập, họ nói Tiểu Hy đã… là người thực vật rồi…” Lòng Cố Lập như bị ai bóp chặt, anh nhẹ vỗ vai cô, an ủi nói: “Đừng nghe họ nói bậy, mạng của Tiểu Hy lớn cỡ nào em biết mà, lần này nhất định không sao.” “Thật không?” Hoặc là đã khóc đến mất lí trí, hoặc là so với sự thật tàn nhẫn cô nguyện ý tin “hi vọng”này hơn, Tống Nhan mang đầy hi vọng hỏi anh. “Uhm, anh gạt em bao giờ chưa.” Cố Lạp hỏi. Mặt chân thành không thôi, như lời anh nói sẽ thành sự thật. Tống Tây Hoa ở nhà nghỉ chút, thấy tốt hơn tí, liền gấp gáp chạy đến bệnh viện, anh không an tâm để Tống Nhan 1 mình, sợ cô nghĩ bậy, cũng sợ Tưởng Giai k giữ lời, k đến bệnh viện. Nhưng lúc anh chạy tới, nhìn thấy 2 người đang thân mật cực kỳ, lòng Tống Tây Hoa như bị người khác đâm từng dao từng dao 1, đau không thể thở. “A Nhan, anh đi hỏi thêm về tình trạng của Tiểu Hy, em đừng quá gấp, nói không chừng chưa nghe hết nội dung?” Cố Lạp nghĩ nghĩ, quyết định đi hỏi rõ tình hình. “Được.” Tống Nhan gật đầu, cô đương nhiên hi vọng có được nhiều thông tin về bệnh tình của Tiểu Hy. Cố Lập đỡ cô lên ghế bên cạnh, quay người rời đi. Ánh mắt cô toàn là yếu đuối với trống rỗng, như chỉ cần 1 chút áp lực, liền hoàn toàn bị tan biến… Tống Tây Hoa chính vào lúc này đi qua, anh nắm chặt nắm đấm, mặt trầm trọng đứng trước Tống Nhan: “Em vừa ôm ai? Chính là Cố Lạp e nói?” Tống Tây Hoa mím môi. ánh mắt lạnh như băng, khí chất trên người anh nói cô biết, bây giờ anh đang giận, cực kỳ giận. Uhm, chuyện lúc nãy anh thấy ồi. Nhưng thấy thì sao? Liên quan gì tới anh? Bây giờ cô rất mệt rất mệt, mệt đến không muốn nói thêm 1 chữ với anh. Nhìn bộ dạng này của cô, Tống Tây Hoa càng tức, đột nhiên cúi người, lật mặt cô lại hung hăng hôn xuống. Tống Nhan ban đầu bất ngờ, nhưng không có ý phản kháng, cho đến chính Tống Tây Hoa cảm thấy vô vị, thả cô ra. “Tống Nhan, rốt cuộc em muốn anh thế nào?” “Anh cảnh cáo em, em vẫn là vợ của Tống Tây Hoa, k đc thân mật với đàn ông khác.” “Không có lần sau, nếu có, đừng trách anh ra tay độc ác.” Nghe lời Tống Tây Hoa, Tống Nhan bất động nâng mắt lên, đến gần anh, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên phủ lên nụ cười trêu chọc. “Sao? Tống tổng muốn giết tôi sao? Ha! Tùy anh…” Dù sao nếu Tiểu Hy không sống, cô cũng không muốn sống! Tống Tây Hoa bị kích động đến ấn cằm của Tống Nhan, lạnh lùng nói với cô: “Anh sẽ không động vào em, nhưng động vào Cố Lạp không thì không biết!” “Anh…. không được động anh ấy…” Lời của Tống Tây Hoa cuối cùng khiến Tống Nhan hoảng. Cố Lạp là ân nhân của cô và Tiểu Hy, cô hông thể để Tống Tây Hoa đối phó với anh. Thấy cô bảo vệ Cố Lạp như vậy, lòng Tống Tây Hoa lại đau: “Vậy em ngoan ngoãn nghe lời đi.” Từ từ bình ổn lại tâm trạng của mình, Tống Tây Hoa lại dịu dàng nói: “Anh tìm đc chuyên gia có thể trị cho Tiểu Hy, anh ta đã tới, bây giờ ở phòng viện trưởng, anh đưa em đi gặp.” Tống Nhan vừa nghe chuyên gia trị cho Tiểu Hy, lập tức đứng dậy: “Ở đâu, chúng ta nhanh đi, tôi tuyệt đối k để con tôi thành người thực vật.” Tống Tây Hoa ngây người, mới biết Tống Nhan đã biết tình trạng đại khái của con rồi. “Nhan Nhan, anh...anh cũng không phải cố ý lừa em, nhưng sợ cơ thể em chịu k nổi.” “Tôi có gì chịu không nổi, nhiều năm vậy, tôi đều chịu đựng như vậy… anh ít lo lắng đi.” Cố Lạp từ phòng bác sĩ biết được tình trạng của Tiểu Hy, vừa về, k thấy Tống Nhan, lòng anh nhất thời có ý nghĩ không hay, sợ cô kích động làm chuyện tổn thương bản thân, anh gấp gáp gọi điện cho Tống Nhan.