“Lúc Lệ Lệ nói những lời đó sao cô không phản bác? Là vì lời cô ta nói đều thật? Từ lúc bắt đầu cô tiếp cận tôi có mục đích, nếu không, lúc ở bar nhiều đàn ông như vậy cô không cầu cứu, sao cứ phải cầu cứu tôi? Hay là, chuyện có bị quấy, rối cũng là giả? Chẳng qua là vở kịch tự biên tự diễn? Tại sao lần đó cô đi tìm Vân Vân, lại dễ dàng để Dương Liễu vào? Có phải lúc đó cô, muốn Vân Vân chết? Tại sao tôi vừa bị tính kế, cô có thể ngay thời gian đó xuất hiện trước mặt tôi? Sao tôi với cô chỉ có 1 lần, cô liền có thai? Tống Nhan, cô không cảm thấy tất cả quá trùng hợp sao? Trước đây, tôi không phát hiện cô độc ác, vẫn không nghĩ kĩ, bây giờ nghĩ lại, vấn đề thật sự không ít, cô nói, có phải từ lúc bắt đầu đã tính kế tôi? Đứa con cô sinh ra, có phải của tôi không?” Từng câu truy hỏi lạnh lùng như từng con dao đâm vào trái tim mềm yếu của Tống Nhan, sắc mặt cô ngày càng trắng bệch. “Thì ra, trong lòng anh, em là người như vậy sao?” Lúc đầu đến cầu cứu anh, vì anh nhìn lương thiện nhất, là người có khả năng cứu cô nhất. Lúc đó cô hoang mang vô cùng, làm sao giống diễn kịch? Lần đi tìm Vân Khuynh, lại bị Dương Liễu tính kế, cô cũng không muốn chuyện này xảy ra. Anh bị hạ thuốc, cũng đâu phải cô làm, sao cô biết trước được? Vừa hay đến tìm anh, cũng rất quyết tâm mới đến giúp anh, nhưng cô hy sinh sự trong trắng của bản thân để giúp anh, anh lại hoài nghi đứa con có phải của anh không? “Tống Tây Nhan, anh biết rõ em với anh… là lần đầu tiên!” Tống Nhan không nhịn được muốn biện minh cho bản thân 1 câu. “Lần đầu tiên?” Tống Tây Hoa ngây người, sau đó, lạnh lùng mỉa mai: “Là lần đầu sau khi vá lại sao? Tống Nhan, cô tưởng tôi ngốc à, không biết bây giờ y học tiến bộ, dù không phải là xử, cũng có thể vá thành xử? Cô làm việc ở bar, cô dám nói chuyện đó là lần đầu? Hay là, cơ thể này của cô, sớm đã bị đàn ông chơi qua, chỉ là mỗi lần như vậy, cô đều vá lại để ngụy tạo bản thân?” Những nghi ngờ này, đều là lúc Tống Tây Hoa chạy đến, nhận điện thoại của Ngô Mỹ Lệ, Ngô Mỹ Lệ đề xuất ra. Vốn biết hoài nghi này nhiều lỗ hỏng, nhưng anh lại dùng nó để chất vấn Tống Nhan. Thật ra anh không quá hiểu Tống Nhan, cũng không biết ngoài những chuyện đó, còn có gì có thể kích thích cô. - --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ---------- Rất hiển nhiên, anh thành công rồi. Sắc mặt Tống Nhan ngày càng trắng bệch, cơ thể cũng run rẩy không ngừng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Tây Hoa, nước mắt tuôn đầy mặt cô, cô ngược lại không nói lời nào nữa. 1 lúc lâu sau, cô mới ổn định lại được tâm trạng của bản thân, ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tây Hoa, âm thanh ảm đạm tuyệt vọng: “Con ở đây, nếu anh không tin tôi, có thể đợi nó bệnh khỏi, lập tức đi xét nghiệm ADN. Còn về hoài nghi của anh, tôi không có gì để nói, anh muốn nghĩ sao thì tùy. Tây Hoa tiên sinh, tôi biết trước giờ anh không có tình cảm với tôi, cũng không mong anh đối tốt với tôi, chuyện kết hôn cũng không phải mình tôi quyết định, nhưng nếu ghét tôi như vậy, vậy ly hôn thôi. Tôi biết chị Vân Khuynh đã không có chuyện gì rồi, cuối cùng là do tôi không hy vọng con và bản thân bảo vệ cô ấy, cuối cùng là vì tôi ích kỷ, khiến cô ấy bị thương, nếu anh vì vậy báo thù tôi, tôi chịu thôi, ai bảo tôi ngu, không tự lượng sức mình, tưởng là chỉ cần ở bên anh, anh dù không thích tôi, ít nhất cũng không ghét tôi? Nhưng mà, anh đã tìm được người phụ nữ khác, chắc là tiểu thư Ngô Mỹ Lệ đó khiến anh hài lòng hơn tôi? Nếu vậy vừa hay, chúng ta ly hôn, tôi đưa vị trí cho cô ta, anh cũng không cần dùng lời để sỉ nhục tôi. Còn về điều kiện ly hôn, anh hoàn toàn có thể yên tâm, Tống Nhan tôi không cần kinh tế, vẫn có vài phần cốt cách, anh tin cũng được, không tin cũng được, phòng, xe, tiền, tôi 1 phân cũng không cần, tôi chỉ cần đứa con này thôi, sau này sẽ là đứa con của mình tôi.” 1 năm rồi. Cô luôn sống cẩn thận bên cạnh Tống Tây Hoa, trọn 1 năm rồi. Bởi vì nghèo, bởi vì áp lực lớn, bởi vì bản thân không đủ ưu tú, cô vốn tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với anh, coi anh là đối tượng để ngưỡng mộ và biết ơn, cô cố gắng thay đổi bản thân, dù cho mang thai, cũng cố gắng làm tốt chuyện trong công ty. Nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào cô, bây giờ chỉ vì cô không kéo Vân Khuynh lại khi cô ấy ngã, anh liền oán hận cô, tàn nhẫn xóa bỏ mọi cố gắng của cô, vô tình chỉ trích tình cảm toàn tâm toàn ý của cô. Nếu vậy, cô còn có gì đáng hy vọng nữa? Tối qua, giọng khoa trương không kiêng kị của người phụ nữ đó văng vẳng cả đêm, còn đập vỡ tim cô thành nhiều mảnh, trước đây, cô nguyện ý ở bên anh, là vì dù anh không thích cô, ít nhất cũng có thể tôn trọng lẫn nhau, cô cũng có chút hy vọng, nhưng sự xuất hiện của Ngô Mỹ Lệ, liền hoàn toàn giết chết hy vọng mong manh duy nhất của cô. Cô cần rời khỏi anh, đây là niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm cuối cùng cho cuộc tình này. Có lẽ, anh sẽ không thể nhớ đến từng có 1 cô gái yêu anh 1 cách đơn thuần như vậy, nhưng không sao, dù sao cô cũng là con người, có máu có thịt, biết đau biết tổn thương, kiên trì mà không có kết quả, thì cứ như vậy mà thôi! Nói ra những lời này, tồn tại chỉ có tuyệt vọng, Tống Nhan chỉ cảm thấy tim đột nhiên trống rỗng, nhưng nhìn Tống Tây Hoa lần nữa, liền không còn quá sợ nữa. Rời khỏi anh, cô còn có thể làm được, thì sợ cái gì nữa? Cô như làm phiền hỏi anh: “Lúc nào anh rảnh? Hoặc đợi con khỏi bệnh,. có thể xuất viện rồi, tôi liền cùng anh đến Cục Dân Chính làm thủ tục?” - --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------