Tống Tây Nhan từ phòng đi ra, mặc quần tây, thân trên không mặc gì, trên ngực có dấu hôn của phụ nữ, chói đến Tống Nhan đau mắt.
“Thân ái, mới sáng sớm, cần gì vì loại người như cô ta tức giận!” Anh biết làm thế nào xuống đao, sỉ nhục không bằng đừng quan tâm sẽ tổn thương hơn.
Tống Nhan có chút đứng không vững, rõ ràng đau như vậy, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống, trong lòng lạnh lẽo, từng chút nhấn chìm cô.
Cô thật sự muốn hỏi Tống Tây Hoa, loại người như cô? Trong lòng anh, Tống Nhan cô là người thế nào?
Nhưng đứa con trong lòng đang sốt, cô không rảnh nhây với họ.
“Tránh ra!” Cô lạnh lùng nói.
“Chồng, anh xem cô ta dữ với anh.” Ngô Mỹ Lệ lập tức ôm tay Tống Tây Hoa, chui vào lòng anh.
Cơ thể Tống Tây Hoa khẽ cứng, nhưng vẫn ôm ngược lại, đồng thời, không hài lòng nói với Tống Nhan: “Cô phát điên cái gì!”
“Phát điên? Đúng, tôi đang phát điên!” Tống Nhan cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Tống Tây Hoa, trên mặt đầy đau khổ và thất vọng: “Lập tức tránh ra, con tôi bệnh, còn làm trễ vừa tôi đưa con đến bệnh viện, tôi sẽ trở nên điên lên!”
Con của tôi…
Lòng Tống Tây Hoa trầm trọng, nhìn con trong lòng Tống Nhan.
Sau khi con sinh ra, anh thật sự chưa nhìn kĩ qua.
Tống Nhan nhân lúc anh ngây người, ôm còn đi lướt qua người anh.
Cô khẩn trương đứa con đó, khẩn trương đến dám lên mặt với anh… trong lòng Tống Tây Hoa đột nhiên không thoải mái.
“Buông tay!” Bóng dáng của Tống Nhan vừa mất hút, Tống Tây Hoa liền đẩy Ngô Mỹ Lệ ra: “Cô tự ở đây, thứ không nên đụng đừng đụng, tôi ra ngoài.”
Anh về phòng, đi vào nhà tắm, rồi ăn mặc đàng hoàng, sau đó đi đến hầm xe, trước khi lái xe, anh cảm thấy phiền muộn, do dự 1 chút, vậy gọi cho trinh thám tư nhân quen thuộc: “Giúp tôi tra 1 chút, Tống Nhan đưa con đến bệnh viện nào.”
“Con anh bệnh? Anh không biết vợ mình đưa đi bệnh viện nào?” Bên kia kinh ngạc, thuận miệng nói ra: “Anh Tống, anh cũng quá vô tình rồi? Tốt xấu gì cũng là vợ và con anh! Vợ anh đối với anh tốt như vậy, anh không biết trân trọng, đến lúc sẽ hối hận…”
“Im miệng! 10 vạn! 10 phút, tôi muốn địa chỉ.”
“Được, anh có tiền, anh là đại ca, tôi liền đi tra.”
5 phút sau, phát định vị qua, Tống Tây Hoa nhìn 1 chút, thì ra là bệnh viện gần đây.
Đột nhiên anh thấy mình có chút ngốc, con bệnh, Tống Nhan lại lo lắng như vậy, nhất định đến chỗ gần nhất.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Nhưng anh vì địa chỉ này tốn 10 vạn…
Trong bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra cho đứa bé, quả nhiên sốt cao, đưa đến kịp thời, uống thuốc nên hạ sốt, tình trạng cũng đỡ hơn. Nhưng để bảo đảm, vẫn quyết định ở lại 1 thời gian để quan sát.
Phòng bệnh trong bệnh viện cũng nhiều, đứa trẻ hơi nhỏ, bệnh sĩ mở phòng riêng cho Tống Nhan, để cô ở bên con.
Giày vò 1 lúc, con cũng ngủ rồi, Tống Nhan cũng có chút chịu không nổi, mắt cũng từ từ nhắm lại.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm thấy trong phòng có thêm hơi thở của 1 người, anh lập tức giật mình tỉnh, trên eo có thêm cánh tay hữu lực của người đàn ông.
“Ai! Thả tôi ra!” Tống Nhan mạnh mẽ xoay người, muốn phản kháng, nhìn cái, thật là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
“Tống Tây Hoa, anh… uhm~”
Tống Nhan vừa mở miệng, miệng bị người đàn ông bịt lại, cùng lúc, tay không kiêng kị mò mẫn vào trong quần áo cô.
Nụ hôn bất ngờ, khiến Tống Nhan nhất thời không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh, trong đầu nhớ lại tiếng kêu trên giường cả đêm của người phụ nữ! Ruột truyền đến cảm giác muốn nôn, cô liền dùng sức đẩy Tống Tây Hoa ra.
“Buông ra! Dơ!” Tống Nhan vô thức nói, đồng thời tay để trước lồng ngực, áp chế cảm giác ghê tởm xuống.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, thấy sắc mặt âm trầm đầy tức giận của Tống Tây Hoa.
“Cô nói gì? Dơ?” Anh hung dữ nói: “Tống Nhan! Cô dám chê tôi dơ?”
Anh biết tại sao cô chê anh dơ, không phải chính là vì cô tưởng vở kich anh và Ngô Mỹ Lệ diễn là thật sao? Đây chính là kết quả anh mong muốn, nhưng bây giờ, anh lại cực kỳ tức giận.
“Cô tưởng bản thân sạch sẽ? Đừng quên, trước đây cô ở bar bán rượu!”
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương