Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 123 : Không thể nói hết đau đớn (2)

Editor: Xẩm Xẩm Tô Song Song nghi ngờ nhìn tờ giấy trên tay Tô Mộ, cô đứng ngay ngắn nhận tờ giấy, vừa mở ra, sắc mặt đã cứng đờ. Đây là thư sa thải cô, Tô Song Song không thể tin được, cẩn thận nhìn lại một lần, đến lúc thấy tên của mình, tờ giấy theo tay cô rơi trên mặt đất. Tô Mộ phiền chán nhíu mày, nhìn tờ giấy kia nằm lẻ loi trên đất, lại hung tợn đạp một cước, giống như làm thế mới có thể trút được giận dữ lúc này. “Công ty này, thật là khinh người quá đáng, rõ ràng người ta bị hãm hại, lại trực tiếp sa thải cô!” Tô Mộ thấy Tô Song Song không nói gì, tức giận than thở một câu. Cô nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Nơi này không cần cô, còn có chỗ khác, Song Song, chờ chị đây giới thiệu cho cô một chỗ tốt hơn nhiều!” Tô Song Song nhìn tờ giấy bị Tô Mộ giẫm nát dưới chân, trong lòng nói không lên được là cảm giác gì, ê ẩm đau đớn, giống như bị cái gì đâm vào, khiến cô đến hít thở cũng khó khăn. Tô Song Song biết, tờ giấy này không phải là minh chứng cho việc công ty không tín nhiệm cô, mà là Tần Mặc không hề tin tưởng cô! Hơn nữa không thèm gặp lại cô! Tô Song Song nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô không hề nghĩ ngợi, quay người bắt lây chiếc nạng, như một người điên đi ra ngoài. Tô Mộ hoảng sợ, lúc kịp phản ứng liền vội vàng đi theo sau Tô Song Song để che chở cho cô. Tô Song Song đi thẳng tới phòng của Tần Mặc, dùng sức gõ cửa, nhưng vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt cô hơi lóe lên, có một ý nghĩ không tốt lành. Tô Song Song dừng một chút, vươn tay lấy chiếc chìa khóa ở trong túi áo, Tô Mộ đang đứng cạnh nhìn Tô Song Song lại có chìa khóa của phòng cách vách, liền im lặng một chút, không nói gì. Nhưng là Tô Song Song cho dù cố cắm thử chìa khóa trên cửa nhiều lần thế nào, chìa cũng không thể lọt vào lỗ. Tô Mộ thở dài, đoạt lấy chìa khóa trong tay của Tô Song Song, cắm vào ổ khóa, cửa mở ra. Tô Mộ lui về phía sau từng bước, nhìn Tô Song Song, không mở cửa, chỉ lẳng lặng chờ cô. Lúc Tô Song Song đặt tay trên nắm đấm cửa, thật ra cô đã biết rõ hoàn cảnh trong phòng rồi, cô hít vào một hơi thật sâu, thong thả đẩy cửa ra. Cửa mở ra trong một giây kia, Tô Song Song như đà điểu nhắm chặt hai mắt lại, trong phòng im ắng, tâm trạng cô cũng chìm xuống đáy. Bởi vì cô đã đoán đúng, Tô Mộ vội vàng thăm dò đi vào xem xét, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, cô nhíu mày, không biết phải nói gì. Cuối cùng Tô Mộ hơi giận vỗ bả vai Tô Song Song một tiếng, rống lên: “Đừng làm rùa đen rúc đầu rụt cổ, cô rõ ràng đã biết chuyện gì xảy ra, thử chạy theo xem đã hết hy vọng chưa!” Tạm dừng một chút, Tô Song Song lại rất bình tĩnh, cô chậm rãi mở mắt, nhìn căn phòng trống trải, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Tô Mộ, cười khổ một tiếng. Thật ra lúc mở cửa, không hề nghe thấy tiếng kêu của Như Hoa, cô đã biết, Tần Mặc đã không còn ở đây nữa. Chỉ là cô không rõ, Tô Song Song thật sự không hiểu, tại sao, rốt cuộc vì sao? Vì sao ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô, Tần Mặc cứ bước đi quả quyết như thế. Tô Mộ xoay người kéo Tô Song Song trở về, mới đi được vài bước, Tô Song Song liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm mặt, bắt đầu khóc rống lên. Tô Mộ chỉ đứng tại chỗ, cũng không biết nói gì bây giờ, qua vài phút, cô thong thả ngồi xổm bên cạnh Tô Song Song, vươn tay ôm bả vai của cô ấy. “Tô Tô… Tôi rất khó chịu … Tôi… tôi đã không tự lượng sức mình mà thích tiểu cầm thú…” Âm thanh của Tô Song Song rất nhỏ, cô khóc nức nở, Tô Mộ nghe thấy mà tan nát cõi lòng. Tô Mộ há miệng thở dốc, lời nói vừa đến miệng lại cố nhét trở lại, cô quanh co vòng vo một chút, nghĩ ngợi, lại nói: “Cái kia… Song Song, có lẽ qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên, cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa được không?” Tô Song Song im lặng không nói, khóc được một lúc, cuối cùng đứng dậy, ra vẻ tươi cười nhìn Tô Mộ, tuy rằng cười tươi như nắng, nhưng Tô Mộ lại thấy vô cùng gượng ép. Cô thấy hôm nay mình cũng thật đa sầu đa cảm, vỗ về tâm trạng của Tô Song Song rồi đi về, vẫn không quên đóng cửa lại. Cửa đóng lại, Tần Mặc đi ra từ sau tấm rèm ngoài ban công, mày gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, trong mắt lộ vẻ khó nói thành lời, anh đau lòng. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, dựa người vào thành tường lạnh lẽo, qua một lúc lâu, mới khởi động lại thân thể, mở cửa rời đi. Lúc đứng ở bên ngoài, anh chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Tô Song Song, sau đó rũ mắt xuống, nhanh chóng rời đi.