Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 122 : Không thể nói hết đau đớn (1)
Editor: Xẩm Xẩm
Qua chuyện này, Tô Song Song hoàn toàn tỉnh táo, cô vội vàng vươn tay che miệng Tô Mộ, kéo cô ấy đi vào, sau đó nhìn nhìn bên ngoài, khẩn trương đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng, Tô Song Song nhịn không được oán trách nói : "Tô Tô, đang tự nhiên cô kêu cái gì chứ! Không biết làm phiền người khác sao, cẩn thận lát nữa lại bị người ta bắt đi!"
Tô Mộ tiến vào cũng nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, dáng vẻ như đã bị ngạc nhiên và kinh hãi rất nhiều, Tô Song Song oán trách xong cũng nhận ra Tô Mộ có điểm không thích hợp.
Cô thấy đối phương gắt gao nhìn mình chằm chằm, Tô Song Song theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển, đụng tới hai mắt của mình.
Ngay tức khắc đến chính cô cũng sửng sốt, Tô Song Song vội vàng quay đầu nhìn vào chiếc gương trên tường ở phía đối diện, vừa nhìn đã thấy, chính mình cũng nhịn không được kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu này của cô ngược lại lại làm cho Tô Mộ lấy lại tinh thần lúc chưa đến đây, Tô Mộ nhìn thấy thân thể Tô Song Song đang lảo đảo như muốn ngã, vội vàng vươn tay đỡ, sợ Tô Song Song lại bị thương tiếp.
"Cô đây là sao ? Mắt sắp sưng thành bánh bao rồi?" Tô Mộ vỗ về cô, nhưng vẫn kinh ngạc không thôi. Tô Song Song đi về phía chiếc giường bên này, sau đó cô ngồi xuống.
Tô Song Song kịch liệt hô hấp hai cái, mới lấy lại tinh thần, cô vươn tay chạm vào mắt mình, đáng thương nhìn Tô Mộ.
Thảo nào hôm nay cho dù cô có cố trợn mắt như thế nào, thì phạm vi nhìn thấy cũng rất nhỏ và hẹp, Tô Song Song thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Mộ, cô chỉ thở dài.
Ngay sau đó Tô Song Song cúi đầu, cũng không nói gì, thật ra cô cũng không phải là không muốn nói cho Tô Mộ, mà là không biết nên nói như thế nào.
Dù sao chuyện tranh cãi giữa cô và Tần Mặc, người ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì đặc biệt, họ chỉ cảm thấy bọn họ cùng lắm là quan hệ hàng xóm thân thiết một chút, hoặc xem như là bạn bè bình thường.
Nhưng trong lòng cô rất khó chịu, cho nên Tô Song Song không nghĩ sẽ mở miệng, cô sợ Tô Mộ nghe được tâm tình của cô bây giờ, sẽ chê cười cô, thậm chí hiểu lầm cô có ý gì với Tần Mặc.
Vừa nghĩ nên nói thế nào với Tô Mộ thì cô ấy lại không hỏi nhiều gì thêm, chỉ đứng dậy, đi vào toilet lấy một chiếc khăn mặt nhúng qua nước lạnh, sau đó đặt trên mặt Tô Song Song.
Tô Song Song theo bản năng muốn làm gì cho hết lớp dính dính trên mặt của nước mặt đã khô lại, nhưng ý thức được đằng sau, cô liền thuận thế đỡ lấy khăn mặt lạnh lẽo lên mặt mình, vừa nặng nề thở dài một hơi, vừa trực tiếp đổ người về sau, nằm trên giường.
Tô Mộ gặp dáng vẻ này của Tô Song Song, cũng không mở miệng ép hỏi cô cái gì, ngược lại là ngồi xuống cạnh cô, tìm một vị trí thoải mái, lại tựa vào đầu giường, rũ mắt nhìn Tô Song Song đang nằm trên giường chưa gượng dậy nổi.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?" Tô Mộ hỏi xong thấy Tô Song Song vẫn nằm trên giường giả chết, không có chút ý tứ muốn giải thích, cô liền vươn chân, đá vào đùi của Tô Song Song.
"Được rồi, đừng giả bộ đã chết, đầu cô cho dù có suy nghĩ tiếp cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết, còn không bằng để tôi nghĩ giùm cô.”
Tô Mộ nói xong lại đá Tô Song Song đang không có chút phản ứng nào, tuy rằng cô ra vẻ thoải mái, nhưng thật ra đã gấp gáp tới tận cổ họng rồi.
Bởi vì cô và Tô Song Song quen nhau nhiều năm như vậy, trừ việc cha mẹ của cô ấy qua đời, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt uể oải như thế của Tô Song Song!
Tô Song Song rốt cục cũng có phản ứng, lấy chiếc khăn trên mặt ra, quay đầu nhìn Tô Mộ.
Tuy rằng cô không muốnTô Mộ lo lắng thay cô, nhưng không nhịn được mắt lại đỏ lên, không nói được gì hoàn chỉnh, vừa muốn nói đã muốn khóc, cô vội vàng quay đầu trở lại, để chiếc khăn trở lại trên mặt mình, buồn rầu không lên tiếng.
Tô Mộ đã vội muốn chết, rốt cuộc đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nhảy dựng lên, cầm chiếc khăn trên mặt Tô Song Song giật phắt ra, nhìn cô, hổn hết quát:
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói!”
Một tiếng rống này, chắc chắn làm đau hết màng nhĩ của Tô Song Song, cô cố hết sức mở to đôi mắt đang díu chặt lại, rầm rì nói: “Tôi bị người khác hiểu lầm!”
Tô Mộ vừa nghe thì không cần Tô Song Song nói thêm gì nữa, đã biết vì sao cô uể oải như vậy.
Cô giật giật môi mình, nhưng cũng không biết nên khuyên Tô Song Song thế nào, cuối cùng chỉ dùng sức đá chân của cô ấy, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát: “Xem cô có còn tiền đồ hay không, bị hiểu lầm thì phải đi giải thích!”
Tô Song Song rốt cuộc cũng chuyển tầm mắt đến trên mặt Tô Mộ, vô cùng bi ai nói: “Ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.”
Đột nhiên, Tô Song Song nghĩ đến cái gì liền ngồi mạnh xuống, cô nhìn đồng hồ trên tường, tinh thần tỉnh táo trở lại, vươn tay bắt lấy cánh tay của Tô Mộ.
“Tô Tô, mau đưa tôi tới công ty, tôi có thể giải thích trên xe.”
Ngay lúc Tô Song Song hưng phấn muốn đứng dậy thay quần áo, Tô Mộ lại vẫn đứng tại chỗ, im lặng, hơn nữa vẻ mặt rất khó coi.
Tô Song Song không biết vì sao, liền có một cảm giác xấu, cô vừa chống nạng đứng lên, lại ngồi trở lại giường, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Tô Tô, cô đến tìm tôi có chuyện gì?” Tô Song Song đã quên, hôm nay là ngày làm việc, Tô Mộ lại đột nhiên đến tìm cô, nhất định là đã có chuyện gì, thậm chí còn là chuyện rất quan trọng.
Nếu không thì cô gái tham của này sẽ không mạo hiểm mà đến nhà cô lắc lư trong giờ làm việc thế này.
Qủa thực, khi Tô Song Song mở miệng hỏi, thân thể Tô Mộ thật giống như bị Tô Song Song đâm qua, người hơi lắc lư một chút.
Tô Song Song thấy Tô Mộ khó xử, hiện tại cô đã có thể khẳng định, chuyện xảy ra liên quan đến mình, hơn nữa cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Nói đi, Tô Tô, có gì mà tôi không chịu được chứ!” Tô Song Song ra vẻ thoải mái, đôi mắt sưng vù kia cũng híp lại, cố nặn ra vẻ tươi cười nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ vẫn có chút do dự, cô nghĩ ngợi, vô thức cúi đầu lấy trong túi áo mình ra một mảnh giấy nhăn nhúm, không dám nhìn Tô Song Song, chỉ đưa tờ giấy này cho cô.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
20 chương
63 chương
76 chương
172 chương
19 chương
16 chương